Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 110:




Xuân đi xuân tới bao nhiêu năm, chớp mắt cái đã là vài chục năm sau.
Vào một ngày đẹp trời mùa xuân, trong viện Định Quốc Công phủ, cảnh sắc tươi đẹp.
Tóc mai Khương Nịnh Bảo đã trắng bệch nhưng màu da vẫn trắng nõn, hồng nhuận phơn phớt, giống như mỹ phụ mới hơn ba mươi tuổi, chỉ là khóe mắt thêm vài nếp nhăn, bên cạnh nàng là nam nhân có dáng người cao lớn, có gương mặt vẫn anh tuấn như trước kia, hai người ngồi trên ghế trong sân, lẳng lặng hưởng thụ yên bình hiếm có.
"A Hành, gần đây chàng sao vậy, có phải nằm mơ thấy ác mộng hay không, hay thân thể không thoải mái?" Khương Nịnh Bảo quay đầu nhìn Tạ Hành, trong mắt tràn đầy quan tâm.
Nàng và Tạ Hành đã kết hôn mấy chục năm, vẫn ân ái như xưa, cách đây vài ngày, nàng, Tạ Hành, đại ca Khương Cẩn và Thái Thượng Hoàng cùng nhau du ngoạn khắp Đại Việt triều, sau khi trở lại kinh thành thì chuẩn bị an hưởng tuổi già.
Tạ Hành cũng đã trên năm mươi tuổi, cơ thể vẫn khỏe mạnh như trước, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, nhưng gần đây hắn thường nửa đêm tỉnh giấc, Khương Nịnh Bảo nhịn không được lo lắng.
Khương Nịnh Bảo không nói chuyện này với con cháu, sợ bọn chúng lo lắng.
Nhịn vài ngày, hôm nay rốt cuộc nàng cũng hỏi ra miệng.
Tạ Hành nghe được thê tử quan tâm lo lắng, khuôn mặt nghiêm túc nhuốm dịu dàng, hắn nhớ tới giấc mộng xuất hiện mấy ngày nay, trong mắt hiện lên thâm trầm và suy tư.
"Nịnh Bảo, ta không sao, chỉ là mấy ngày nay mơ cùng một giấc mộng, thế giới trong mộng rất kỳ lạ, có một sinh vật gọi là zombie hoành hành, còn có dị dăng, trong mộng có một nam nhân gọi là Hạng Trạch luôn giết zombie để bảo vệ căn cứ, cuối cùng cùng vua zombie cùng tới chỗ chết."
Hạng Trạch...
Đây là người mạnh nhất mà Khương Nịnh Bảo biết ở kiếp tận thế.
Sống ở cổ đại vài chục năm, Khương Nịnh Bảo đã sớm chôn vùi chuyện kiếp trước vào sâu trong lòng, hôm nay lại đột ngột ngờ nhớ lại.
Nhớ tới sát khí trên người Tạ Hành... Nhớ tới Tạ Hành là chiến thần Đại Việt triều... Có chút tương tự với người mạnh nhất ở tận thế kia...
Trong lòng Khương Nịnh Bảo dấy lên sóng to gió lớn, nàng thật không ngờ A Hành mơ giấc mơ về thế giới kia, chẳng lẽ... Chẳng lẽ A Hành chính là chuyển thế của người mạnh nhất ở tận thế kia?
Khương Nịnh Bảo lâm vào hồi ức.
Tạ Hành nhìn thê tử thật sâu, đè xuống đáy lòng một ý niệm quỷ dị, tiếp tục nói: "Nịnh Bảo, ta còn mơ thấy một nữ tử có năng lực cất rượu thần kỳ giống nàng, nàng ta gọi là Uông Ninh, là một người có vận khí vô cùng tốt."
Uông Ninh... Là tên của nàng ở kiếp trước.
Khương Nịnh Bảo kinh ngạc khiếp sợ.
"A?"
Nàng nhớ kỹ kiếp trước nàng và người mạnh nhất không có cùng nhau xuất hiện.
Tạ Hành thấy bộ dạng kinh ngạc khiếp sợ của thê tử, cong khóe môi, khóe mắt lộ ra một nếp nhăn khi cười, hắn đột nhiên nắm chặt tay Khương Nịnh Bảo.
"Nịnh Bảo, nàng biết không, thật ra trong mộng Hạng Trạch luôn ái mộ nữ tử gọi Uông Ninh kia, đáng tiếc tới lúc chết hắn cũng không có cơ hội nói cho nàng ấy biết, đó là tiếc nuối lớn nhất của hắn trước khi chết."
"A... Không phải chứ?"
Khương Nịnh Bảo trợn mắt há hốc mồm.
Nàng thật không ngờ người mạnh nhất tận thế kia vậy mà... Vậy mà ái mộ nàng, rõ ràng bọn họ chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện.
"A Hành, người kia... Hạng Trạch kia nếu như thích Uông Ninh, sao hắn... Tại sao hắn không đi tìm nàng ấy?" Sau khi trầm mặc nửa ngày, Khương Nịnh Bảo nhịn không được hỏi.
"Bởi đệ đệ duy nhất của hắn cũng thích nữ tử kia, trước khi chết không cam lòng lưu lại di ngôn, chờ sau khi nàng ấy chết phải chôn cùng một chỗ với hắn."
Đến bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được bi thương của Hạng Trạch trong mộng, dường như nam nhân gọi Hạng Trạch kia chính là đời trước của hắn.
Lòng Khương Nịnh Bảo căm phẫn: "... Cái này hơi quá đáng."
Đột nhiên nàng muốn đánh chết đệ đệ Hạng Trạch, nàng cũng không quen biết hắn, thật sự không hiểu, làm sao nàng lại trêu chọc một đóa hoa đào hiếm thấy như vậy.
May mắn, may mắn nàng chết muộn hơn người mạnh nhất tận thế.
Tạ Hành vuốt cằm, đồng ý nói: "Quả thật quá phận." Trong mộng, Hạng Trạch thật không ngờ đệ đệ của mình làm như vậy, hắn biết rõ ca ca mình vẫn luôn thích nữ tử gọi Uông Ninh kia.
Tạ Hành nói tiếp về giấc mộng của hắn.
Khương Nịnh Bảo càng nghe thì sắc mặt càng quỷ dị, rốt cuộc khẳng định Tạ Hành chính là chuyển thế của người mạnh nhất tận thế kia, bằng không sao giấc mộng của hắn có thể kỹ càng như vậy, tâm tư người mạnh nhất kia cũng có thể nhìn thấy tận mắt.
"Khụ khụ, A Hành, ta cảm thấy chàng là chuyển thế của Hạng Trạch kia, ta có thể là chuyển thế của Uông Ninh kia, mấy chục năm trước ta cũng có một giấc mộng, nữ tử trong mộng gọi là Uông Ninh..."
Khương Nịnh Bảo cảm giác lúc này nàng nên thẳng thắn thành khẩn một chút, nàng chọn lọc cả đời mình từng trải qua nói ra, nói xong, nàng đột nhiên nở nụ cười.
"A Hành, chàng nói xem có phải chúng ta nối lại duyên tiền kiếp, bù tiếc nuối kiếp trước hay không?"
"Uông Ninh có năng lực ủ rượu thần kỳ, ta cũng có, còn di truyền cho nữ nhi của chúng ta, Hạch Trạch là người mạnh nhất tận thế, chàng là chiến thần Đại Việt, trên người còn có sát khí giống như zombie..."
Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn Tạ Hành, hai con ngươi sáng rực, trong lời nói nhịn không được lộ ra tia kích động.
Nàng thật không ngờ năng lực ủ rượu lại có thể di truyền, sau hai anh em Lân ca nhi và Kỳ ca nhi, nàng lại sinh ra ba trai hai gái, hai đứa con gái đều di truyền năng lực ủ rượu thần kỳ của nàng.
Bởi vậy, quán trà Tấn Giang có thể mở thêm vài quán nữa.
Hôm nay nàng không ủ rượu nữa, rượu nàng và Tạ Hành đều là rượu thuốc con gái ủ.
Tạ Hành: "..."
Nịnh Bảo nói rất hay và có lý, hắn không thể nào phản bác.
"Có lẽ vậy."
Mặt mày Tạ Hành thâm trầm, nắm chặt tay Khương Nịnh Bảo, hắn thật không ngờ thê tử đã sớm có giấc mộng như vậy, có lẽ thật sự giống như thê tử nói, số mệnh của bọn họ là phu thê.
Khương Nịnh Bảo tựa đầu trên vai hắn, khóe miệng bất giác cong lên.
Cả đời này, nàng quá hạnh phúc.
Thật sự rất hạnh phúc.
Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ tới Dương Thư Thanh đã sớm qua đời.
Từ hai mươi lăm năm trước, Dương Thư Thanh qua đời, trước khi chết, rốt cuộc nàng cũng khôi phục thần trí, Tần Quận Vương phái người tới mời nàng qua gặp mặt Dương Thư Thanh lần cuối cùng.
Khương Nịnh Bảo nghĩ đến Dương Thư Thanh trước khi qua đời, rốt cuộc cũng không đem Tần Quận Vương làm thế thân nữa, Tần Quận Vương vui mừng kích động, nhịn không được một hồi thổn thức.
Nàng cũng thổn thức vì Tần Quận Vương, đường đường là Tần Quận Vương, vậy mà cuối cùng treo cổ trên cây mà Dương Thư Thanh trồng, tình nguyện trở thành thế thân mấy chục năm.
Tần Quận Vương sủng ái kế Vương Phi Dương Thư Thanh mấy chục năm, ngay cả hai đứa con trai cũng không quan tâm, trong kinh thành không biết có bao người hâm mộ Dương Thư Thanh.
Khương Nịnh Bảo lặng lẽ đồng tình với đứa nhỏ mà tiền Tần Vương Phi sinh hạ, lén ủ rượu thuốc cho hắn uống, giúp cho hắn khỏe mạnh lớn lên, kế thừa Quận Vương phủ.
Lúc này, ngoài viện truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ.
Hóa ra là Tạ Kỳ, Tạ Lân và mấy đứa con gái dắt một đám con cái tới, có mấy đứa còn nhỏ, được đám bà vú ôm trong ngực, y y nha nha gọi.
"Cha, mẹ, chúng ta tới thăm hai người đây."
Cách mấy ngày, con trai và con gái đều mang con cái của bọn chúng sang thăm nàng và Tạ Hành, từ mười lăm năm trước, sau khi sát khí trên người Tạ Hành biến mất, náo nhiệt như vậy là vô cùng thông thường.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười khỏe mạnh, thái dương đã có vài sợi tóc bạc, còn có con cháu cả sảnh đường, náo nhiệt trong viện, nhịn không được thở dài: "A Hành, chàng xem, chỉ chớp mắt, chúng ta đã là lão tổ tông."
Tạ Hành trịnh trọng nói: "Trong mắt ta, nàng vĩnh viễn ở bộ dạng mười sáu tuổi."
Mặt mày Khương Nịnh Bảo vui vẻ.
Con trai và con gái: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.