Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 154: Toàn Văn Xong Phiên Ngoại Sói Con





"Về sau mẹ chỉ kịp để lại cho con một ít linh thạch và tiểu linh thực làm chất dinh dưỡng, để thân thể của con ngủ say ở cái này cái thế giới này nhiều năm như vậy..." Nguyễn Tiểu Uyển nói, đến cùng vẫn là không chịu được nghẹn ngào.
"Còn có ca ca của con..."
Người phụ nữ có tính cách tươi vui sáng sủa hoạt bát, cơ hồ sẽ không có vấn đề nào có thể làm khó được này, đang suy nghĩ đến chuyện năm đó bị ép xa cách người yêu và con cái, đến cùng vẫn là khóc không thành tiếng, nói không được nữa.
Nguyễn Tiểu Uyển chỉ còn lại một sợi thần thức dựa vào Nguyễn Khâm Nam bên cạnh, nức nở không thể nói nên lời nữa.
Mà Nguyễn Khâm Nam thì nhìn qua Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, gương mặt tuấn lãng mặt có chú thư thái và cả mất mát.
Mặc dù hắn và thê tử Nguyễn Tiểu Uyển bây giờ chỉ còn lại một sợi thần thức, nhưng phần ký ức này cất giữ bên trong Chiếu Hồn Kính hơn hai mươi năm, thật giống như bọn họ vẫn còn sống, còn có một tia chấp niệm được nhìn thấy con cái.
Nguyễn Thu Thu đưa tay lau đi nước mắt đang không ngừng rơi xuống nơi khóe mắt, đáy lòng tràn đầy đắng chát và mất mát.
Nàng đã hiểu rõ những chuyện này là sao rồi.
Hơn hai mươi năm trước, lúc Uyên bá phụ đột phá nên đúng là lúc cơ thể suy yếu, đã mời nhà bọn họ đến lang tộc Tinh Nguyệt tham gia tiệc mừng, ca ca phải ở lại bộ lạc trông nhà không được đi.
Kết quả lang tộc Tinh Nguyệt bị Mặc Tịch đánh lén, Uyên bá phụ và bá mẫu bỏ mình, mà cha mẹ bị ép mang theo nàng và Uyên Quyết trốn vào không gian loạn lưu.
Nàng còn làm hỗn loạn thời không loạn lưu, vì bảo vệ linh hồn của nàng, để nàng có thể sống tại một thế giới khác, sau khi lớn lên lại trở lại nơi này, nhất định cha mẹ đã phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều sức lực.
Về phần quyển truyện trong trí nhớ của nàng, chỉ là năm đó cha sử dụng thiên phú dự đoán, để lại một lời tiên tri cho tương lai mà thôi.
Bọn họ làm hết thảy, đều chỉ là hi vọng sau này nàng có thể trở lại, sẽ có cuộc sống tốt một chút.
Nguyễn Tiểu Uyển và Nguyễn Khâm Nam lại nói chuyện thêm một chút, đơn giản là hi vọng Nguyễn Thu Thu hãy sống thật tốt, cha mẹ mặc dù không còn ở cái thế giới này nữa, nhưng Uyên bá bá thiên phú rất lợi hại, có lẽ bây giờ bọn họ đã chuyển thế gặp lại nhau và sống hạnh phúc rồi.
Nguyễn Thu Thu an tĩnh nghe Nguyễn Tiểu Uyển căn dặn những câu nếu đặt ở bình thường có thể sẽ cảm thấy dài dòng văn tự, đáy lòng vừa chua lại chát.
Đợi đến thời điểm cuối cùng, nàng kéo tay Uyên Quyết, cố gắng cười nói với phụ mẫu sắp tiêu tán, nghiêm túc giới thiệu, "Cha mẹ, đây là bạn lữ của con, Uyên Quyết."
"Chính là con sói mà khi còn bé cha mẹ đã đính hôn cho con đấy." Nguyễn Thu Thu biết phụ mẫu thật ra hiểu rất rõ Uyên Quyết, nhưng vẫn giới thiệu rất cẩn thận.
Nàng hiểu hai sợi thần thức dần dần tiêu tán trước mặt nghiêm ngặt trên ý nghĩa mà nói, cũng không thể xem như cha mẹ của nàng, nhưng Nguyễn Thu Thu lại có một loại dự cảm mãnh liệt.
Có lẽ, đây là một lần cuối cùng nàng có thể có cơ hội trò chuyện cùng bọn họ.
Uyên Quyết yên lặng đứng bên cạnh Nguyễn Thu Thu, nhìn nàng đỏ mắt nói chuyện của bọn họ, nói về sau nhất định sẽ sống cuộc sống thoải mái, còn có ca ca, nàng sẽ chăm sóc tốt cho hắn.
Uyên Quyết cảm giác được tiểu phu nhân nắm cánh tay của hắn càng lúc càng chặt, cũng không định nói cho nàng, trước đó lúc hắn trở thành Ma Vương, có ngắn ngủi thử qua truy tung linh hồn của cha mẹ hắn và cha mẹ Nguyễn Thu Thu.
Nhưng bọn họ, cũng chưa từng xuất bên trong phạm vi Ma Giới hiện tại.
Hắn nghĩ, có lẽ là chuyển sinh đến Yêu giới, nên hắn dự định sau khi chuẩn bị xong để đột phá thành Yêu Vương, mới nói tin tức này cho tiểu phu nhân.
Nhưng bây giờ, nhìn sợi thần thức của Nguyễn Tiểu Uyển và Nguyễn Khâm Nam nở nụ cuòi dần dần tiêu tán, nhìn Nguyễn Thu Thu càng lúc càng đau lòng, Uyên Quyết đến cùng vẫn là mềm lòng thay đổi chủ ý.
Hắn ôm lấy Nguyễn Thu Thu, cúi người, hơi rũ hàng mi dài đen nhánh xuống, hôn nhẹ lên khóe mắt của nàng, "Phu nhân đừng khóc."
"...!Ừm." Gương mặt Nguyễn Thu Thu đỏ rực, nàng duỗi tay nắm lấy ống tay áo Uyên Quyết, cố gắng khắc chế không để cho mình lại tiếp tục khổ sở.
Biết nàng có được một tuổi thơ mặc dù ngắn ngủi, nhưng vẫn rất vui vẻ, biết nàng có một ca ca và cha mẹ yêu nàng, đây là một chuyện hạnh phúc.
Uyên Quyết thấy nàng như vậy, trong mắt đong đầy thương yêu, hắn đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mai nàng, ngữ khí nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu có chút trợn to mắt, có chút không dám tin vào tai mình, trong lúc nhất thời không biết là quá qua vui vẻ vẫn có chút kinh ngạc, theo bản năng hỏi lại: "Thật sao?"
"Sói đã bao giờ lừa phu nhân đâu?" Uyên Quyết có chút bất đắc dĩ, đầu lưỡi liếm sạch giọt nước trên lông mi nàng.
Nguyễn Thu Thu bị động tác của hắn làm đỏ bừng mặt, cảm giác mất mát đau thương cũng đỡ hơn nhiều, đưa tay đẩy tên sói này ra một chút.
Hắn xác thực chưa lừa nàng mấy chuyện lớn lần nào, nhưng mỗi lần thân mật, lời hắn nói một chữ cũng không thể tin.
Trong đầu lại hiện lên những hình ảnh không đúng lúc kia, Nguyễn Thu Thu cắn môi, cố gắng xua những hình ảnh kia đi.
Trong Chiếu Hồn Kính trải qua nhiều ngày như vậy, nàng đã sắp quên luôn khoảng thời gian bị ‘bóc lột’ trước đó rồi.
Thấy nàng khổ sở, Uyên Quyết phối hợp cong môi cười, thoáng cách mắt Nguyễn Thu Thu...!hơi xa một chút điểm, hắn đứng thẳng người lên, trực tiếp ôm tiểu thê tử vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng.
Nguyễn Thu Thu bị Uyên Quyết ôm như vậy, có chút ngại ý tứ, nhưng lại cảm thấy rất an tâm.
Nàng cứ để cho mình được quyền mất mát và thương cảm, tựa vào ngực hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu như, nếu như những gì Uyên Quyết vừa nói là sự thật, chờ hắn đột phá trở thành Yêu Vương, có lẽ bọn họ sẽ có thể được gặp lại cha mẹ một lần nữa.
Nếu có thể chứng kiến bọn họ sống tốt, nàng sẽ không có quá nhiều tiếc nuối.
Uyên Quyết cũng nghĩ giống nàng, trước đó hơn mười ngày vui vẻ nhàn nhã, càng giống là đền bù đối với tuổi thơ không may mắn của bọn họ.
Có thể có được, đã rất cảm tạ rồi.
Sương mù dần dần tràn ngập ra bao phủ mảnh đồng cỏ rải đầy ánh nắng mềm mại này, Nguyễn Thu Thu hơi mở to mắt, trước khi rời khỏi Chiếu Hồn Kính, hoảng hốt lại nhìn thấy cánh đồng hoa và cành lá cao lớn ngày đầu tiên nhìn thấy kia.
Ý thức dần dần trở lại, Nguyễn Thu Thu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trần sơn động quen thuộc.
Nàng khẽ rung rung hàng mi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, từ trên giường đá ngồi dậy.
"Phu nhân vẫn khỏe chứ?" Bên cạnh truyền đến giọng khàn khàn của chàng sói nào đó, Nguyễn Thu Thu nắm chặt bàn tya còn có chút run, quay đầu, đối mặt với đôi mắt phượng hẹp dài của Uyên Quyết.
"Ta vẫn ổn." Nguyễn Thu Thu sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng cũng không miễn cưỡng bản thân.
Nàng cười với chàng sói có khuôn mặt tuấn mỹ, sau đó vén chăn da thú đắp trên người lên, quỳ ngồi ở trên giường, chống cằm dùng ngữ khí có chút trêu chọc nhìn qua chàng sói nào đó quần áo ‘rách rưới’.

"Ngược lại là phu quân chàng đấy, không cảm thấy có chút lạnh sao?" Nguyễn Thu Thu nói, còn có chút quen rằng mình là trẻ con như nửa tháng trước, cố ý duỗi ngón tay ra, thuận cổ áo trường bào trước đó bị hắn xé, chậm rãi hướng xuống dưới.
Uyên Quyết: "..."
Hắn chớp mắt ảm đạm, đôi môi mỹ lệ chậm rãi nhếch lên, trên hai gò má tuấn mỹ nổi lên một tầng đỏ ửng.
Bàn tay đè xuống bàn tay đang cố ý đùa giỡn mình của tiểu phu nhân, chàng sói nào đó cười nhẹ một tiếng, thần thức cường thế đè lên, "Thu Thu quên rồi? Sói bây giờ đã không phải là sói con nữa..."
Hắn nói, bàn tay có chút dùng sức, nắm lại bàn tay Nguyễn Thu Thu đang định thu hồi, ép buộc nàng tiếp tục lướt lên bộ ngực của hắn hướng xuống.
Nguyễn Thu Thu: "......" Nàng thật ra cũng không có quên bây giờ sói không phải sói con nữa, nhưng lại vẫn muốn đùa giỡn hắn, chỉ là nàng không ngờ tên sói này trải qua đoạn thời gian rong Chiếu Hồn Kính kia, càng trở nên vô sỉ hơn nữa.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm cực nóng, xẹt qua cơ bụng có xúc cảm tuyệt hảo của Ma Vương bệ hạ, ngay từ đầu Nguyễn Thu Thu cảm giác còn tốt, nhưng theo Uyên Quyết vừa thẹn thùng dán nàng vào tai nói chuyện, vừa lôi kéo tay của nàng dần dần hướng xuống, Nguyễn Thu Thu càng ngày càng không chịu nổi.
Lúc đầu nàng cũng không quá thẹn thùng, càng về sau, thì ngay cả đầu ngón tay cũng đang run.
Nhưng tên sói này lại vẫn cố tình đè cổ tay của nàng xuống, Nguyễn Thu Thu chỉ có thể bị ép tiếp tục.
"Ưm..." Thần thức bị Uyên Quyết cuốn lấy, Nguyễn Thu Thu rốt cuộc chịu không nổi, khẽ kêu một tiếng, một mực quật cường thẳng tắp lưng cũng phải cúi người, hô hấp khó khăn ngã lên vai tên sói này.
Uyên Quyết trầm thấp thở dốc một tiếng, cuối cùng buông tay của nàng ra, lại giữ chặt eo Nguyễn Thu Thu, đỏ mặt hôn lên, dán bên môi của nàng nói khẽ, tủi thân lại mơ hồ không rõ, "Sói...!Nhịn lâu lắm rồi..."
Trước khi lại lại bị hung hăng ‘bắt nạt’ đến nghẹn ngào, Nguyễn Thu Thu cuối cùng nhớ được, chỉ còn lại gương mặt đỏ bừng và tiếng hít thở nặng nề của Uyên Quyết.
...
Đến khi Nguyễn Thu Thu và Ma Vương bệ hạ lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, đã là ba ngày sau khi bọn họ từ bên trong Chiếu Hồn Kính đi ra.
Mà Nguyễn Hàn Sơn đáng thương, đã chờ ở bộ lạc Đông Hùng bảy tám ngày.
Dựa theo ghi chép trước đó của bộ lạc, thời gian tiến vào Chiếu Hồn Kính bình thường đều tại một đến ba này, dài nhất cũng không vượt qua năm ngày.
Bởi vì cân nhắc đến lần này là muội muội và tên sói kia đi vào chung, cho nên Nguyễn Hàn Sơn ở lại bộ lạc đợi mười ngày mới chạy đến bộ lạc Đông Hùng.
Hắn tương đối lo lắng Nguyễn Thu Thu sẽ đau lòng quá độ, nên một mực chờ ở chỗ này đợi bọn họ ra, để kịp thời tới an ủi.
Nguyễn Hàn Sơn còn chuẩn bị quần áo mới và loại quả trước đó Nguyễn Thu Thu thích ăn, nhưng ngồi đợi mãi đợi mĩ, bọn họ vẫn là không đi ra, nếu không phải có cách để bảo quản cho trái cây tươi mới, chắc đã sắp hỏng rồi.
Khanh Như Ý nhìn Nguyễn Hàn Sơn ngồi cạnh bàn đá, nhìn qua tựa như không quá để ý, trên thực tế lại vô cùng nóng lòng, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nàng và Mạc ca ca trước đó dự định ở lại bộ lạc chờ Thu Thu đi ra, để xem có cần an ủi nàng không.
Nhưng lại nghe Nguyễn Hàn Sơn nói ước chừng cần mười ngày sau mới đi ra ngoài, vậy là bọn họ đi ra ngoài du lịch một chuyến, vốn đang lo lắng mình trở về trễ năm ba ngày, không ngờ trở về rồi mà Thu Thu bọn họ vẫn còn chưa đi ra.
"Nói không chừng cũng là chuyện tốt." Điền Diệp cầm trong tay một tấm bản đồ ghi chép lãnh thổ mới nhất của bộ lạc Đông Hùng, mở ra cười nhìn về phía mọi người, "Có lẽ, Thu Thu bọn họ có thể lần nữa sống lại hồi ức tuổi thơ thì sao?"
Điền Diệp chỉ là thuận miệng nói, Nguyễn Hàn Sơn lại bị thuyết phục.
Hắn nghĩ tới khoảng thời gian ấm áp hạnh phúc trong trí nhớ, lo lắng trong đáy mắt rút đi hơn phân nửa, về sau càng là nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nếu thật sự là như thế, cũng là chuyện tốt."
Hắn nói lời này đã bao hàm quá nhiều tiếc nuối và hoài niệm, cho tới khi Nguyễn Hàn Sơn vừa dứt lời, ngoại trừ Nguyễn Thu Thu vừa đúng lúc từ bên ngoài đi vào đáp lại một tiếng, mọi người trong sơn động đều yên tĩnh lại.
"Ca ca." Nguyễn Thu Thu nắm bàn tay to lớn của Uyên Quyết, đứng ở cửa sơn động ngược chiều ánh sáng, nhẹ nhàng gọi Nguyễn Hàn Sơn một tiếng.
Nghe được tiếng ca ca cũng không miễn cưỡng này, đồng tử Nguyễn Hàn Sơn có chút rút lại, hắn quay đầu, nhìn thấy muội muội phía sau rơi đầy ánh nắng, cười với hắn như trong trí nhớ.
Mắt Nguyễn Hàn Sơn tập tức đỏ lên, hắn vô ý thức quay đầu đi không nhìn nàng, cũng không muốn bị Nguyễn Thu Thu nhìn thấy hắn khóc mất mặt như vậy.
Nguyễn Thu Thu cũng không để ý, nàng nhớ lại hồi nhỏ, cũng hoàn toàn hiểu tính tình Nguyễn Hàn Sơn, không trêu chọc hắn nữa, ngược lại chỉ chỉ cái hộp nhỏ đặt ở trên bàn đá, "Ca ca, kia là quả chuẩn bị cho ta sao?"
Nguyễn Hàn Sơn không nói phải, cũng không nói không, chỉ là bả vai run lợi hại hơn.
Nguyễn Thu Thu đối với cái này cũng rất là bất đắc dĩ, đành phải lôi kéo chàng sói nhà mình đi vào sơn động, trực tiếp ngồi ở đối diện Nguyễn Hàn Sơn, không chút hề khách sáo bắt đầu động thủ.
Nguyễn Hàn Sơn cúi đầu, hô hấp có chút loạn, một hồi lâu mới đỏ mắt, mím môi nói "Thu Thu, muội nhớ…?"
Nhưng hắn chỉ nói được một nửa, ngẩng đầu, đã thấy tên sói đáng ghét, từ nhỏ đã đoạt muội muội với hắn đang cầm một quả lên, ngón tay đều sắp đụng phải đôi môi xinh đẹp của Nguyễn Thu Thu.
Tên sói kia cố ý để lộ cánh tay ra ngoài, phía trên có một ít dấu hôn nhàn nhạt, vừa nhìn là biết ngay hắn đang cố ý khoe khoang.
Nguyễn Hàn Sơn vốn đang sắp khóc lại bị tức đến mức lập tức rớt nước mắt, hắn không ngờ mình đã lớn như vậy, thế mà còn có thể lần nữa bị tức khóc như hồi nhỏ thế này.
Nguyễn Thu Thu ăn quả Uyên Quyết đút cho xong, có chút đờ đẫn phát hiện ca ca nhà mình vừa khóc, sửng sốt hai giây, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Nàng lấy khăn sạch sẽ từ trong túi ra, lau sạch sẽ mấy quả, sau đó nhét vào trong tay Nguyễn Hàn Sơn trầm mặc rơi nước mắt, cười nói: "Ca ca ăn đi."
Tựa như, lúc nhỏ Nguyễn Hàn Sơn thường xuyên làm như thế với nàng.
Huynh muội bọn họ cũng không có hiểu lầm và ngăn cách quá lớn, chỉ là mấy quả nhỏ, Nguyễn Hàn Sơn đã được dỗ dành rồi.
Nhưng Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp rảnh rỗi, bên ngoài sơn động nghị sự của bộ lạc Đông Hùng lại có khách tới.
Lần này là Nguyệt Thần, hắn đầu tiên là lễ phép đứng bên ngoài sơn động hỏi một tiếng: "Bệ hạ hôm nay đã ra khỏi Chiếu Hồn Kính chưa?"
Điền Diệp trả lời: "Nguyệt Thần sao? Bọn họ hôm nay vừa ra đây."
Điền Diệp vừa dứt lời, Nguyệt Thần đã kích động vọt vào, trong tay còn cầm một cái rương lớn, bên trong không biết chứa vật gì, nhìn thấy Uyên Quyết biếng nhác ngồi bên cạnh Nguyễn Thu Thu, ngón tay thon dài thỉnh thoảng cầm một quả nhỏ lên lười biếng ăn, lập tức trực tiếp ‘khóc òa’ lên.
Nguyệt Thần dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm.
Con sói trước mặt này, không, Ma Lang Tinh Nguyệt trước mặt này, chính là Ma Vương bệ hạ gần như biến mất hơn hai tháng của Ma Giới bọn họ.
Ma Giới đã sắp bùng nổ vì chuyện của hắn và vương hậu rồi, tên sói này còn ở nơi này ưu nhã ăn trái cây.
Nguyệt Thần hít sâu một hơi, tự nhủ dưới đáy lòng, trước mặt đây là Ma Vương bệ hạ, là Ma Vương bệ hạ, là Ma Vương bệ hạ, không phải người mà hắn có thể đánh được.
"Sao thế?" Nguyễn Thu Thu thấy hắn một mặt khổ sở nhẫn nhịn, nhịn không được hỏi.
Nghe tiểu phu nhân hỏi, Uyên Quyết mới chống đỡ hai gò má tuấn mỹ, nghiêng nghiêng liếc Nguyệt Thần một cái, bên trong đôi huyết đồng hiện lên một chút nghi hoặc.
Nguyệt Thần: "......"
Hắn vẻ mặt đau khổ, lời ít mà ý nhiều nói: "Bệ hạ, vương hậu, có phải đã quên nghi thức lên ngôi và nghi thức triệu kiến rồi không?"
Nguyễn Thu Thu: "? Cái gì?"
Nghi thức lên ngôi?
Uyên Quyết lúc này cũng nhớ lại, Ma Giới hình như đúng là có một quy củ như thế, Ma Vương mới đản sinh, cần triệu kiến thủ lĩnh ma vật các tộc, thông báo cho bọn họ mục tiêu tiếp theo của Ma Giới.
Nếu là cưới vương hậu, cũng sẽ cử hành một lần triệu kiến, nhưng vương hậu triệu kiến, bình thường là gặp thê tử của các thủ lĩnh ma vật các tộc.
Nhìn thấy Uyên Quyết như có điều suy nghĩ, Nguyệt Thần nhịn không được dưới đáy lòng thầm nghĩ: Bệ hạ cuối cùng cũng đã nhớ ra rồi, đám ma vật kia của Ma Giới đã chờ rất lâu rồi, thường xuyên đến chỗ hắn hỏi thăm ngày cụ thể, hắn nói mình không liên lạc được với Ma Vương bệ hạ, còn bị bọn họ mắng te tua.
Nhưng ai biết hắn là thật sự không liên lạc được, đúng là khổ không thể tả.
Nguyệt Thần lấy dũng khí, chỉ rương lớn trong tay nói, "Bệ hạ, trong này đều là danh sách vật phẩm các tộc cống lên, còn có một số cần bệ hạ thẩm duyệt..."
Hắn còn chưa nói hết, Uyên Quyết đã giơ tay lên ngắt lời: "Ngươi xử lý là được rồi."
Điền Diệp: "…."
Nguyệt Thần: "........."
Hắn thật sự không thể ngờ, hắn rõ ràng từ bỏ việc làm Ma Vương, hiện lại phải làm việc của Ma Vương, nếu không phải hắn thực lực cường đại, hai tháng này sợ là mệt muốn phế luôn rồi.
Hiện tại nghe được câu này, lập tức chỉ cảm thấy dũng khí vừa mới nâng lên, giống một qảu bóng bị xì hơi, lập tức dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, "Bệ hạ, có một số việc, thuộc hạ thực lực thực sự khiếm khuyết..."
Ma Vương tiên sinh còn là một bộ mười phần không vui, ở dưới mặt bàn lặng lẽ lộ ra cái đuôi to cọ cọ chân Nguyễn Thu Thu, chẳng hề có ý định sẽ rời đi xử lý công việc.
Nguyễn Thu Thu bị ánh mắt vô cùng đáng thương của Nguyệt Thần nhìn chằm chằm thì rất bất đắc dĩ, cộng thêm nàng cũng định nói chuyện riêng với ca ca một lát, nên tranh thủ lúc Nguyễn Hàn Sơn cúi đầu ăn trái cây, nhanh chóng tiến lên hôn chụt một cái lên môi chàng sói nào đó.
"Phu quân, chàng cùng Nguyệt Thần đi xử lý một chút chuyện của Ma Giới đi, nhé?"
Uyên Quyết: "..."
Thấy chàng sói nào đó không nói lời nào, Nguyễn Thu Thu đành phải lại hôn một chút gương mặt có chút phiếm hồng của hắn, sau đó tựa đầu trên bờ vai của chàng nói nào đó: "Được không?"
Uyên Quyết: "......"
Hắn thật sự không thể chịu được mỗi lần tiểu thê tử nũng nịu, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ một mảnh, lập tức hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú Nguyệt Thần, nhìn chằm chằm đến mức Nguyệt Thần run lẩy bẩy.
Uyên Quyết an tĩnh mấy giây, mới gật đầu đống ý, "Ừm."
Mặc dù hắn vẫn là không quá tình nguyện rời xa Nguyễn Thu Thu, nhưng nếu tiểu phu nhân đã nũng nịu như vậy, sói sẽ cố mà...!Tạm thời rời đi nàng một hồi.
Trước lúc rời đi, Uyên Quyết vẫn là không lưu luyến cắn mấy cái lên môi Nguyễn Thu Thu, mới dưới ánh mắt càng bất thiện của Nguyễn Hàn Sơn kéo Nguyệt Thần biến mất tại trong sơn động.
Mấy người Điền Diệp cũng nhao nhao rời đi, chừa không gian riêng trong sơn lại cho hai huynh muội.
Nguyễn Hàn Sơn nhìn những vết tích trên cổ Nguyễn Thu Thu, có chút ganh tỵ, muội muội đáng yêu của mình còn chưa nuôi được bao lâu, đã bị sói tha đi rồi.
Nhưng tố chất tâm lý của hắn cũng tính là cường đại, rất nhanh đã điều chỉnh tốt, ngữ khí trầm ổn hỏi Nguyễn Thu Thu chuyện liên quan đến cha mẹ.
Nguyễn Thu Thu nhìn hai mắt ẩn ẩn có lo lắng và mong đợi của Nguyễn Hàn Sơn, do dự một lát, vẫn là không lựa chọn giấu diếm, mà nói hết chân tướng mình biết cho ca ca nghe.
Nguyễn Hàn Sơn trầm mặc nghe, nghe được người giết phu thê Uyên bá bá bọn họ là Mặc Tịch, lại gián tiếp hại chết cha mẹ của bọn họ, tức đỏ mặt, vô cùng phẫn nộ.
Nguyễn Hàn Sơn không có gào thét, thậm chí cũng không khóc như vừa nãy, chỉ là trên trán và bàn tay, lại nổi lên rất nhiều gân xanh, hô hấp nặng nề lại gian nan, như bị gánh nặng to lớn đè ép, thống khổ không chịu nổi.
Nguyễn Thu Thu lo lắng nhìn hắn, chờ một hồi lâu, cuối cùng Nguyễn Hàn Sơn mới bình tĩnh lại.
Hắn vừa nghĩ tới phụ mẫu bị hại chết, muội muội cũng suýt chút chết trên tay ma vật đáng chết kia, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, bất lực, thậm chí không thể tự tay báo thù, tựa như vạn tiễn xuyên tâm, thống khổ không chịu nổi.
Nhưng bây giờ hết thảy đều đã kết thúc, nghĩ đến phụ mẫu và bá phụ bọn họ có lẽ còn có thể luân hồi, Nguyễn Hàn Sơn mới miễn cưỡng đè xuống được lửa giận trong lòng.
Nguyễn Thu Thu chờ hắn bình tĩnh trở lại, nói lại lời của cha mẹ lúc ở trong Chiếu Hồn Kính cho ca ca nghe.
"Không cần quá nghiêm ngặt đối với mình, coi như không có báo thù, cha mẹ cũng không trách con.
Bộ lạc có thể giao cho cấc thúc thúc của con, Hàn Sơn, thật ra mặc dù cha mẹ hi vọng con thành tài, nhưng lại càng hi vọng con vui vẻ."
"Nhất định phải vui vẻ trưởng thành."
...
Sau khi nhận thân với Nguyễn Hàn Sơn, Nguyễn Thu Thu ở cùng ca ca một buổi chiều, thấy hắn trạng thái tinh thần không tốt, bắt hắn đi về nghỉ, chờ ca ca ngủ thiếp đi, mới ra ngoài đi dạo ở bộ lạc Đông Hùng.
Bây giờ đã là mùa xuân, lại đợi mấy canh giờ, đều không đợi được chàng sói nào đó trở về, nàng cũng chỉ nghĩ là chuyện ở Ma Giới quá nhiều xử lý không hết, nên vui vẻ cùng Điền Diệp nói chuyện phiếm, đi ngắm hoa trong bộ lạc Đông Hùng.
"Thu Thu, ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi." Đi đến một mảnh hoa màu hồng nhạt đang nở rộ, Điền Diệp trước đó một mực nói trò chuyện rất cởi mở đột nhiên dừng bước.
Nguyễn Thu Thu nghe ra trong giọng nàng có một ít xoắn xuýt và phức tạp, tựa hồ rất là khó mà mở miệng, nghi ngờ quay đầu, hỏi, "Sao vậy?"
Điền Diệp vén vén một chút mái tóc ngắn, nhìn quanh một lượt, xác định chung quanh không có yêu hoặc ma nào, mới đi lên trước, ghé sát vào tai Nguyễn Thu Thu, đáy mắt tràn đầy vẻ hưng phấn đè nén, nhẹ giọng hỏi, "Thu Thu, ngươi và Uyên Quyết thật không có con sao?"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nguyễn Thu Thu: "???"
Nàng thoạt nhìn giống người có thiên phú dị bẩm mới thành khế liền có thể có con sao?
Nhìn nàng một mặt chấn kinh, Điền Diệp mới ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng che mặt, thì thào lại hơi hụt hẫng nói, "Hoá ra lời đồn bên ngoài đều là giả..."
Nguyễn Thu Thu: "......"
Nàng thật sự muốn lay cho nữ yêu bình thường rất thông minh này tỉnh lại, các nàng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết, vì sao nàng lại đi tin những lời đồn bên ngoài.
Chắc là do ánh mắt Nguyễn Thu Thu quá lên án, Điền Diệp bị nàng nhìn chằm chằm quá ngại, sờ mặt một cái, "Ta nghe nói, rất nhiều ma vật đều có thiên phú dị bẩm, có thể khiến con non thành hình rất nhanh, mà Uyên Quyết lại là Ma Vương..."
Nguyễn Thu Thu: "........."
Cảm giác Điền Diệp lập tức sẽ nói ra cái tri thức gì kỳ quái, Nguyễn Thu Thu vội vàng phủ nhận: "Không có, không phải, phu quân hắn rất bình thường..."
Nhưng nửa câu trước nàng còn nói rất khí thế, lúc nói đến Uyên Quyết rất bình thường, tự nhiên lại hơi chần chờ một lát.
Đầu tiên, thời gian lâu như vậy thật sự rất không thích hợp...
Lại còn mỗi lần đều có thể hấp thu, có phải cũng không đúng lắm không...?
Thấy biểu cảm Nguyễn Thu Thu thay đổi, Điền Diệp trực giác mình phát hiện thứ gì đó mới, nàng lại hưng phấn, lôi kéo cánh tay Nguyễn Thu Thu, "Thu Thu, có phải hay không thật ra ngươi đã có em bé rồi không?"
Nguyễn Thu Thu: "Không phải..." Nàng còn thật không có, dù sao nàng và Uyên Quyết thực lực đều rất mạnh, lúc này mới thời gian ngắn như vậy, mặc dù bọn họ một mực không có dùng biện pháp phòng tránh gì, nhưng trong cơ thể nàng xác thực không có dấu hiệu của tiểu sinh mệnh.
"Hửm?" Điền Diệp nửa tin nửa ngờ, cười xấu xa lấy làm bộ bắt mạch cho Nguyễn Thu Thu, sau đó một mặt tiếc nuối nói: "Còn thật không có, nhưng sao Thu Thu của chúng ta lại đỏ mặt như thế?"
Nguyễn Thu Thu: "..." Nàng không muốn nói.
Nhưng Điền Diệp lại cứ hỏi dồn, Nguyễn Thu Thu liền thử hỏi một chút liên quan tới phương diện kia, Điền Diệp quả nhiên một mặt chấn kinh.
"Đệt?" Nàng là một cô gái bình thường không hay nói năng thô tục, bởi vì chấn kinh quá độ, nhịn không được cũng phải buột miệng chửi thề.
Nguyễn Thu Thu: "..." Nàng hối hận rồi, quả nhiên không nên nói cùng Điền Diệp, đây, xác thực không bình thường đúng không?
Điền Diệp chấn kinh xong, hái một đóa hoa từ trên nhánh cây xuống, cài tên tóc Nguyễn Thu Thu, sau đó nói, "Thật ra cũng bình thường thôi, ngươi đừng thẹn thùng như thế, trước kia ta cũng đã được nghe nói tình huống như vậy, nhưng mà là trong truyền thuyết..."
Nguyễn Thu Thu: "." Vậy thật đúng là cám ơn.
"Đừng như vậy mà." Điền Diệp cười nói, "Có lẽ truyền thuyết là có thật thì sao? Cũng chỉ có bạn lữ rất phù hợp mới có thể làm được."
Nàng và Nguyễn Thu Thu đắm mình trong ánh nắng, vừa đi vừa nói, còn đi xem đám điêu nhỏ tàn tật trong bộ lạc.
Nguyễn Thu Thu nhớ tới lần trước nói muốn trị liệu, thừa dịp chàng sói nào đó không có ở đây, nên dứt khoát trực tiếp bắt đầu trị.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, Nguyễn Thu Thu luôn cảm thấy sau khi từ Chiếu Hồn Kính đi ra, thực lực của nàng mặc dù không có tăng lên trên diện rộng, nhưng năng lực chữa trị lại cường đại hơn rất nhiều so với trước đó.
Trước đó nàng ước chừng để giúp một con điêu thiếu nửa cái cánh, thực lực đến bằng nhất giai mọc ra cánh mới, đại khái cần hao phí một phần ba linh lực và hơn phân nửa tinh thần lực, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó chàng sói nào đó không quá tình nguyện nàng một ngày trị liệu quá nhiều.
Nhưng bây giờ, nàng liên tiếp chữa khỏi hai con điêu nhỏ, lại không có quá nhiều cảm giác mệt mỏi.
Nguyễn Thu Thu một hơi chữa khỏi ba con điêu nhỏ, lúc trị liệu con thứ tư hơi nghiêm trọng mới cảm giác được mỏi mệt.
Nàng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của những đứa trẻ này, vẫn rất muốn tiếp tục, nhưng Điền Diệp nói sao cũng không chịu để nàng tiếp tục, cưỡng chế lôi kéo Nguyễn Thu Thu để nàng đi nghỉ ngơi.
Nguyễn Thu Thu mắt nhìn sắc trời cảm thấy hơi trễ, nói không chừng ban đêm phải ngủ lại chỗ này, liền để Điền Diệp cùng nàng trở về sơn động của nàng và Ma Vương bệ hạ tại bộ lạc Đông Hùng.
Bây giờ là đầu mùa xuân, không cần dùng hỏa noãn thảo, trong sơn động chỉ có thực vật chiếu sáng ánh sáng ấm áp.
Điền Diệp thần thần bí bí lôi kéo Nguyễn Thu Thu tiến vào phòng ngủ chính, sau đó ấn nàng ngồi xuống giường, nhét chiếc bình nhỏ trơn mượt như ngọc vào trong tay Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu rất nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Dùng để ‘bôi trơn’ đấy." Điền Diệp rất thẳng thắn nói, "Coi như quà tạ lễ."
Nguyễn Thu Thu suýt nữa thì ném đồ vật trong tay đi.
Điền Diệp kịp thời giữ tay của nàng lại, chăm chú nói, "Thu Thu, các ngươi giúp chúng ta quá nhiều, ta không biết phải báo đáp thế nào, lúc đầu muốn cho ngươi linh thạch, nhưng biết ngươi không thiếu, nghĩ nghĩ, chỉ có cái này tốt nhất..."
ThấyNguyễn Thu Thu mặt đỏ bừng, Điền Diệp lại bổ sung, "Nếu như ngươi không muốn cái này, ta còn mới làm một chút đồ tương đối đặc biệt, quần áo giúp kích thích..."
Nguyễn Thu Thu: "???" Nàng dùng một loại ánh mắt khó có thể tin nhìn Điền Diệp một lượt, sửng sốt không biết vì sao trước đó mình lại cảm thấy bạn lữ của sa điêu Điền Tú là một nữ cường yêu vừa mạnh mẽ vừa tinh tế nhỉ??
Cho nên trên thực tế, nàng và sa điêu đều là đồng loại.
Nguyễn Thu Thu sắp bị Điền Diệp làm cho muốn hôn mê.
Lần đầu tiên tưởng niệm sói con lúc nào cũng thẹn thùng không dám nói đến những chuyện này.
Nghĩ đến Uyên Quyết, Nguyễn Thu Thu sờ lên truyền âm châu trên cổ, có chút muốn liên lạc với hắn.
Tính toán thời gian, từ lúc bọn họ tách ra đến bây giờ, đại khái cũng đã qua hơn nửa ngày, Uyên Quyết không liên hệ nàng cũng không trở về tìm nàng, thật ra có chút không thích hợp.
Nguyễn Thu Thu đang do dự có nên liên lạc với hắn hay không, đột nhiên lại cảm thấy choáng váng một trận.
Thân thể của nàng đột nhiên bắt đầu nóng lên, giống như mỗi một giọt nhỏ bé huyết dịch cũng bắt đầu dần dần nóng lên.
Cơ thể Nguyễn Thu Thu mất khống chế ngã sang một bên, linh khí chung quanh tinh hạch hệ thủy trước đó ngưng luyện ra được, ngay cả tinh thần lực và thần thức của nàng, cũng đang tăng vọt rất nhanh.
Nguyễn Thu Thu hoảng hốt ý thức được hẳn là tên sói kia đang đột phá thành Yêu Vương, trước đó lúc ở trong Chiếu Hồn Kính hắn cũng đã nói qua với nàng rồi.
Bởi vì nàng đã cùng hắn đã thành khế, lập xuống thệ ước cùng hưởng mọi đau đớn hay hạnh phúc với nhau, nên Uyên Quyết đột phá, ngay tiếp theo thực lực của nàng cũng nhảy vọt theo.
Chẳng trách qua lâu như vậy mà hắn vẫn chưa trở về, hóa ra là đi đột phá sao?
Nguyễn Thu Thu biết tình huống của mình, cũng biết không có gì nguy hiểm, nhưng Điền Diệp thật đúng là bị nàng dọa sợ, một người đang yên đang lành, vừa nãy còn đang thẹn thùng, một giây sau đã gần như sắp té xỉu.
Điền Diệp suýt chút áy náy rơi nước mắt, nàng còn tưởng là bởi vì cứu chữa điêu nhỏ, Nguyễn Thu Thu mới bị thương vì tiêu hao quá nhiều.
Nhưng Điền Diệp vừa đỡ Nguyễn Thu Thu nắm xuống giường đá, nước mắt trong khóe mắt còn chưa kịp rơi ra, đã phát hiện khí tức cả người Nguyễn Thu Thu đang tăng mạnh lên.
Điền Diệp: "..."
Nàng đại khái đoán được cái gì, xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, an tĩnh đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối đi.
Dự định chuẩn bị đồ ăn xong lại đến xem nàng, nói không chừng đến lúc đó Nguyễn Thu Thu sẽ ổn.
Điền Diệp đoán cũng không lầm, nhưng lần này thời gian Nguyễn Thu Thu tấn cấp tương đối ngắn, ước chừng chỉ qua một khắc, khí tức của Nguyễn Thu Thu đã dần dần bình ổn lại, không tiếp tục tăng lên nữa.
Thực lực của nàng thăng cấp đến cấp bảy trung kỳ, nếu như không phải cảm ngộ theo không kịp, đoán chừng còn có thể tiến thêm một bước.
Nguyễn Thu Thu toàn thân là mồ hôi từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa mồ hôi trên trán, tất cả cảm giác mỏi mệt trước đó sau khi trị liệu cho đám điêu nhỏ đều đã được quét sạch hết.

Nàng bên này kết thúc, chắc là chàng sói nào đó chỗ ấy cũng đã kết thúc rồi chứ nhỉ?
Nguyễn Thu Thu sờ lên truyền âm châu trên cổ, vừa dự định liên hệ, đã cảm thấy trong sơn động thổi đến một trận gió nhẹ.
Trong tầm mắt lóe lên mấy cánh bướm huyết sắc, Nguyễn Thu Thu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nghĩ hẳn là Uyên Quyết trở về, bắt đầu tìm kiếm hình bóng của chàng sói nào đó ở trong phạm vi tầm mắt.
Nhưng lại khác với thường ngày đó là, Nguyễn Thu Thu tìm một vòng trong phạm vi tầm mắt, cũng không phát hiện bóng dáng của hắn đâu.
"Phu nhân." Giọng nói khàn khan quen thuộc vang lên, Nguyễn Thu Thu càng thêm nghi hoặc, nàng vô thức gục đầu xuống, thậm chí thả ra một tia thần thức để cảm nhận.
Uyên Quyết bởi vì đi xử lý hiểm địa ở Ma Giới, kết quả không cẩn thận đụng phải linh thực đặc thù trực tiếp tấn cấp đột phá thành Yêu Vương, lại bất ngờ biến thành rất nhỏ bằng đầu ngón tay, cần một khắc mới có thể biến trở: "..."
"Sói ở đây này." Chàng sói nào đó lại nhẹ nhàng nhắc nhở một chút, lần này cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng tìm được tân Yêu Vương bệ hạ trên tay áo của mình, bây giờ hắn chỉ lớn chừng gần bằng lòng bàn tay của nàng mà thôi.
Nàng hết sức ngạc nhiên nâng Uyên Quyết trong lòng bàn tay, nhìn gương mặt tinh xảo tuấn tú cao lãnh củ hắn bởi vì bất ngờ đỏ thành một mảnh, thu lỗ tai nhỏ và cái đuôi thỉnh thoảng lắc lắc lại, thật sự...
Thật sự là, quá đáng yêu.
Nguyễn Thu Thu cong khóe môi, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, nhịn không được duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc lên mặt Uyên Quyết, nhìn hắn trên trán tràn đầy bất đắc dĩ, tim vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cố nén cười, làm bộ lo lắng hỏi, "Tại sao lại thu nhỏ lại rồi?"
Uyên Quyết: "..."
Nguyễn Thu Thu vui sướng hài lòng cẩn thận đặt Uyên Quyết lên giường, cúi đầu xuống nhìn hắn, "Sói không được chạy loạn, ta đi làm mấy bộ quần áo cho chàng!"
Uyên Quyết: "......" Nhìn tiểu phu nhân hưng phấn như vậy, hắn cũng không đành lòng nói cho nàng thật ra hắn nhiều nhất chỉ cần một khắc là có thể biến trở về.
Nhưng mà...!nếu như Thu Thu thích.
Về sau hắn có thể biến nhỏ một chút...!Nhưng kỳ thật hắn càng muốn thử biến lớn xem sao...
Trong đầu thổi qua một chút dung thần kỳ ghi lại trên ma quyển của Ma Giới, chờ Nguyễn Thu Thu cầm vải nhỏ trở về, đã nhìn thấy chàng sói nào đó đang đỏ bừng cả khuôn mặt, ngồi nghiêm chỉnh trên giường, cái đuôi to nhẹ nhàng lắc lư không ngừng.
Bình thường nhìn thấy Uyên Quyết dạng này, nàng luôn luôn rất lo lắng cho mình sẽ tao ngộ một chút bất hạnh bị "khi dễ" hoặc là "tư thế mới", nhưng bây giờ, nhìn thấy hắn nho nhỏ ngồi ở đằng kia, còn cố gắng giả vờ đứng đắn, Nguyễn Thu Thu cảm trái tim lại mềm nhũn.
Nàng cẩn thận bảo trì chút khoảng cách với Uyên Quyết, lo lắng cây kim trong tay không cẩn thận đụng phải hắn.
"...!Phu quân thích quần áo màu gì?" Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi, như sợ nói quá lớn sẽ hù sợ sói con bé xíu này.
Uyên Quyết: "..."
Đôi mắt hẹp dài của hắn tràn đầy bất đắc dĩ, không vội vã trả lời vấn đề của tiểu phu nhân, mà là trước nói tin tức cha mẹ của bọn họ đều đã bình an chuyển thế cho Nguyễn Thu Thu nghe, sau đó mới đứng lên, vươn cánh tay ra với nàng.
Nguyễn Thu Thu hết sức phối hợp mở tay ra, nhìn Uyên Quyết chạm đầu ngón tay lên cánh tay của nàng.
Nàng biết chàng Bụt đại khái là muốn kiểm tra tình trạng của nàng.
Trước kia lúc bọn họ tấn cấp, hắn cũng thường xuyên làm như vậy.
Nghĩ đến cái xưng hô này, Nguyễn Thu Thu lại híp mắt cười.
Nhưng ngoài dự đoán của Nguyễn Thu Thu chính là, lần này chàng sói cao lãnh của nàng qua rất lâu mà vẫn không nói gì.
Nguyễn Thu Thu có chút nghi hoặc, cúi đầu xuống, lại bất ngờ phát hiện chàng sói nào đó lại lại lại lại….
rơi nước mắt.
Hai tai trên đầu hắn rũ xuống, mềm oặt dán trên đầu, hàng mi dài bị nước mắt làm ướt nhẹp, giọt nước không ngừng từ cặp mắt xinh đẹp rơi ra bên ngoài, người không biết còn tưởng là ai bắt nạt hắn.
Nguyễn Thu Thu có chút luống cuống tay chân, nàng cẩn thận buông cây kim trong tay xuống, có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi sói làm sao vậy, có phải không thể biến lớn trở lại được ngay không?
Nghĩ đến cái khả năng này, Nguyễn Thu Thu không chỉ không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn cảm thấy có chút vui vẻ, có trời mới biết nàng thật ra sắp không chịu đựng nổi tên sói này nữa rồi, mà chuyện nàng trị liệu bốn con điêu nhỏ khẳng định chẳng mấy chốc tên sói này sẽ biết, nàng không muốn thử tư thế mới đâu.
Chàng sói nào đó bất ngờ phát hiện tiểu phu nhân đã có em bé mà lại không hề hay biết, đồng thời cũng không hi vọng mình biến lớn, hắn mím môi thật chặt, tức giận đến phồng má.
Cũng không biết là đến thời hạn, vẫn là bởi vì phản ứng của tiểu phu nhân khiến hắn tủi thân, Nguyễn Thu Thu còn chưa vui vẻ bao lâu, đã kinh ngạc phát hiện Uyên Quyết vốn còn đang tủi thân rơi nước mắt, lúc này đang biến lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đợi nàng lấy lại tinh thần, đã đã bị tên sói bá đạo này đặt ở trên giường đá, những kim chỉ và vải nhỏ dùng để làm quần áo nhỏ, thì bị hung hăng quét xuống mặt đất.
Ánh sáng trong sơn động hoàn toàn mờ đi, mấy kết giới vô hình ngăn cách cả sơn động.
Uyên Quyết dán lên môi Nguyễn Thu Thu, giọng nói đầy nghẹn ngào, buồn bực lại tủi thân nói, "Phu nhân...!em bé..."
Nguyễn Thu Thu có chút ngơ ngác, bất giác dò xét một chút cơ thể của mình.
Vốn trong cơ thể không có bất luận dấu hiệu của sinh mệnh nhỏ nào, bây giờ lại nhiều một cái dấu hiệu sinh mệnh nho nhỏ.
Nguyễn Thu Thu: ".................." Nàng có bảo bối lúc nào vậy?
Uyên Quyết ôm Nguyễn Thu Thu thật chặt, nước mắt nóng hổi thuận rơi xuống mặt nàng.
Tâm trạng của Nguyễn Thu Thu hết sức phức tạp, căn bản không ngờ tới nàng cư nhiên đã có con của mình và Uyên Quyết, thậm chí còn là Uyên Quyết phát hiện trước.
Nguyễn Thu Thu có chút dở khóc dở cười, nàng cảm thấy khóe mắt của mình cũng có chút cay cay.
Nàng nghĩ, có lẽ là bởi vì Uyên Quyết là bán ma bán yêu, cho nên phải chờ hắn đột phá thành Yêu Vương, mới có thể có con?
Suy nghĩ kỹ một chút, hôm nay trước khi bọn họ tách ra, mới vừa vặn...!Nói không chừng những cái kia còn chưa có hoàn toàn hấp thu xong.
Nguyễn Thu Thu bị suy đoán của chính mình làm đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng nàng cũng cảm thấy, đứa con này cũng không dề gì mới có được, bây giờ còn chỉ vừa mới có một tia sinh mệnh yếu ớt, ngay cả nàng, nếu không cẩn thận xem xét đều không phát hiện được dấu hiệu sinh mệnh.
Nghĩ đến lúc bảo bối của nàng và Uyên Quyết sinh ra, sợ rằng con cần thời gian rất dài rất dài.
Sau khi kinh hỉ ban đầu qua đi, Nguyễn Thu Thu rất nhanh bình tĩnh lại, nhưng Uyên Quyết lại khác.
Chàng sói nào đó ôm nàng khóc rất lâu, sắp khóc trôi cả cái sơn động luôn rồi.
Chờ hắn rốt cục đỡ hơn một chút, Nguyễn Thu Thu còn cho là cuối cùng mình cũng có thể giải thoát, vậy mà trong sơn động tối mịt, lại thấy được đôi mắt sáng lấp lánh đặc trưng thuộc về chàng sói nào đó.
Giọng Uyên Quyết khàn khàn, mang theo hưng phấn không rõ, mập mờ quyến rũ, bàn tay hắn khẽ lướt qua eo của nàng, âm cuối lưu luyến, "Phu nhân..."
"Sói cảm thấy, một bảo bảo, có phải, hơi ít rồi không...!Hửm?"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nàng nhìn vào đôi mắt tưởng chừng có thể nhấn chìm nàng của Uyên Quyết, xoắn xuýt một lát, chống một tay lên chiếc giường cưới khắc đầy hồi ức của bọn họ, hôn lên môi Uyên Quyết.
TOÀN VĂN HOÀN.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.