Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 107: Mặc quần áo của Sói xám tiên sinh




Nghe gấu trúc gia gia nói vậy, Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt.
Nàng vô thức liếc nhìn biểu cảm của Sói xám tiên sinh, phát hiện vẻ mặt của hắn trầm lặng, đôi mắt dài hẹp giống như hồ nước sâu, không có bất kỳ biểu cảm kinh ngạc gì, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ đối với lời của gấu trúc gia gia.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu mang theo một tia nghi hoặc, bình tĩnh trở lại, ánh mắt lại nhìn sang gấu trúc gia gia.
Ánh mắt Hùng Kiện Khang xa xăm, dường như đang nhớ lại, giọng nói rất chậm, “Lần này ta có hai phát hiện. Vài ngày trước ta cầm hồn mộc, sau khi bước vào kết giới thì phát hiện hồn mộc hình thành một vật giống như lá chắn bảo vệ.”
“Ta cũng không lãng phí thời gian, theo kinh nghiệm tổ tiên để lại, trực tiếp men theo kết giới bị phá vỡ đi đến cuối con đường.”
“Băng qua một sơn động lớn, có thể nhìn thấy bên trong còn lưu một loại ngọc tím đặc thù để tu bổ kết giới, may mắn thay số lượng ngọc tím rất nhiều, vẫn đủ.” Hùng Kiện Khang nói tiếp, “Lúc bắt đầu tất cả đều thuận lợi, nhưng đến buổi sáng ngày thứ ba, ta bị những con ma vật đặc thù trong núi Cấm Bảo phát hiện.”
Nguyễn Thu Thu trở nên căng thẳng, nhìn thấy tộc trưởng gia gia sờ mặt, rồi tiếp tục nói, “Ta có hồn mộc bảo vệ, bọn chúng không có cách nào tấn công ta, thậm chí không thể nhìn rõ bộ dạng của ta, nhưng bọn chúng dường như lại rất không đồng ý nhìn thấy kết giới được tu bổ lại, nghĩ mọi biện pháp ngăn cản ta tu bổ kết giới.”
“Ta chỉ đành biến hóa thành yêu hình to lớn hơn, dùng cơ thể để ngăn cản một lỗ hổng của kết giới vẫn chưa tu bổ xong.”
Nghe đến đây, Nguyễn Thu Thu đại khái đã hiểu ra vì sao gấu trúc gia gia lại mệt đến mức không thể cử động, biến thành yêu hình to lớn hơn là một việc rất hao tổn sức lực.
“Trong quá trình ấy, ta đã nhìn rõ mặt của những con ma vật kia.” Hùng Kiện Khang nghiêm túc nhìn Nguyễn Thu Thu, “Trong đám bọn chúng có rất nhiều ma vật chỉ mới cấp hai cấp ba, nhưng toàn thân lại dường như không có lớp vảy sừng như những còn ma vật bình thường kia, hoặc là dã thú.”
“Theo lý mà nói, thực lực của bọn chúng vẫn chưa đủ để biến hóa thành hình người, nhưng tất cả bọn chúng đều giống nhân loại!”
Nguyễn Thu Thu nghe vậy cũng rất kinh ngạc, nàng khẽ nhướng mày, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, không nhịn được mà hỏi, “Tộc trưởng gia gia, người biết trên đại lục yêu tộc có bộ lạc nào do nhân tộc cầm đầu không?”
“… Có.”
Hùng Kiện Khang suy nghĩ một chút, nói, “Nhân tộc dưới lòng đất.”
Nguyễn Thu Thu nói, “Vậy bọn họ có cách nào để tu luyện ma khí không?” Nhân tộc ngoại trừ tu luyện thành tiên như bình thường ra, có lẽ cũng có thể tu luyện ma công, trước đây ở trong căn cứ, cũng có những người với những dị năng đặc biệt và kỳ lạ.
Do đó, Nguyễn Thu Thu đoán rằng, có lẽ những con ma vật hình người mà gấu trúc gia gia nhìn thấy, là nhân tộc đã tu luyện ma công.
Gấu trúc gia gia sửng sốt, sau đó cười lắc đầu, “Theo ta được biết, hiện tại trên toàn đại lục, đều không có công pháp tu luyện ma khí.”
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, trong đầu có chút loạn.
“Vậy nên ta đoán rằng, núi Cấm Bảo, rất có khả năng dẫn đến một bộ lạc nhân tộc không rõ, có thể tu luyện ma khí.”
“Bộ lạc nhân tộc?” Nguyễn Thu Thu lẩm bẩm, nhất thời trong lòng có chút loạn.
Lúc đầu, khi biết thế giới này lấy yêu tộc làm chủ, nàng thật sự đã sợ hãi, cũng đã nghĩ đi tìm một bộ lạc thuần túy do loài người đứng đầu.
Nhưng về sau, nàng phát hiện ra rằng mặc dù thế giới này rất nguy hiểm, nhưng có Sói xám tiên sinh bên cạnh, thật ra dù đi đến đâu cũng giống nhau.
Lòng bàn tay bị con sói nào đó nhẹ nhàng nắm lấy, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt bình tĩnh trước đây của Uyên Quyết đã hiện ra một chút thay đổi.
Hắn dùng sức nắm chặt tay nàng hơn bình thường, đáy mắt ẩn giấu một tia bất lực và điên cuồng, chăm chú nhìn nàng, “Phu nhân muốn đi đâu, sói sẽ đi cùng tới đó.”
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng phản ứng, con sói này đang lo lắng điều gì.
Nàng cảm thấy có chút bất lực, lại có chút buồn cười, trong lòng hiện lên một tia ấm áp, “Ta sẽ không đi đâu cả.”
Hiện tại bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất và bộ lạc nhân tộc thần bí đột nhiên xuất hiện này vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn, cũng chưa chắc an toàn, cũng không biết có cho phép nàng dắt theo con sói hay không, không cần thiết phải rời đi.
Hùng Kiện Khang nhìn một người một sói trước mặt, nở một nụ cười nhân hậu, “Đừng lo lắng, ta vừa rồi không phải đã nói, tu bổ kết giới lần này có hai phát hiện sao?”
Giọng điệu gấu trúc gia gia trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, “Ngoài phát hiện vừa rồi, còn có một phát hiện nữa, đó chính là, ta phát hiện khối hồn mộc ta mang vào lúc đầu, vẫn có thể sử dụng hai lần. Hơn nữa ta còn phát hiện được một khối hồn mộc mới ở trong sơn động cất giữ ngọc tím, khối hồn mộc đó ước tính có thể dùng được ba bốn lần.”
Nguyễn Thu Thu sửng sờ, sau đó có chút kinh ngạc, “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Gấu trúc gia gia cười, sau đó lại có chút bối rối, “E rằng hồn mộc nhiều năm nay đều là truyền lại như vậy, chỉ là lúc trước bộ lạc Đông Hùng chúng ta đã làm mất khối hồn mộc này, không có cách nào đi vào, cho nên cũng không có được hồn mộc mới.”
“Nếu là lúc trước…”
Khóe mắt Hùng Kiện Khang có chút ướt át, ông không tiếp tục nói nữa, mà đưa khối hồn mộc còn có thể sử dụng hai lần kia cho Uyên Quyết, “Con trai à, lúc trước gia gia đã nói, có thể để cháu đi tìm báu vật, bây giờ những lời này vẫn được tính.”
“Ta có linh cảm rằng, những chuyện của bộ lạc Sa Tộc hôm nay không ngoài dự đoán. Cháu có lẽ cũng hiểu rõ, thú triều có thể mang lại những lợi ích cho ma vật, máu thịt của yêu tộc chúng ta đối với bọn chúng mà nói, là liều thuốc bổ tuyệt vời nhất.” Hùng Kiện Khang nói, “Có lẽ là tên chủ thượng kia vì cướp đoạt vị trí ma vương mà dẫn đến thương vong thảm hại, lần này mới có thể tấn công thông qua không gian tạm thời.”
“Cháu có lẽ sớm đã đoán được rồi chứ?” Hùng Kiện Khang nhìn vẻ mặt của Uyên Quyết, sau đó nở một nụ cười, “Trong lòng cháu hiểu rõ thì tốt.”
Uyên Quyết cũng không từ chối, hắn cầm lấy khối hồn mộc, đáy mắt lóe lên một chút ánh sáng u ám.
Sói xám tiên sinh và gấu trúc gia gia giống như đang chơi trò đố chữ, đều không nói thẳng ra.
“Được rồi, các cháu mau về nghỉ ngơi đi, ta sẽ trông nom bên này. Ngày mai là thời gian tổ chức phiên chợ yêu ma rồi, chờ ngày mai lại đến thảo luận.” Hùng Kiện Khang nói xong, cũng không chờ một người một sói nói gì, trực tiếp vẫy tay với họ, ra hiệu mình đang mệt muốn nghỉ ngơi.
Nguyễn Thu Thu có chút bất đắc dĩ, đặt mấy ống gỗ nhỏ đựng giọt nước chữa trị dự định bán vào ngày mai lên bàn đá, lại kiểm tra một chút tình trạng của Khanh Như Ý và Mạc Bất Quy, sau đó mới cùng Uyên Quyết rời khỏi sơn động.
Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối hẳn, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, dạ quang châu trên cổ tay Nguyễn Thu Thu phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nàng ngồi cạnh Sói xám tiên sinh, có chút nhìn không rõ con đường phía trước.
Trên cả đoạn đường này nàng vẫn luôn suy nghĩ vừa rồi gấu trúc gia gia nói vậy là có ý gì, tại sao nói Sói xám tiên sinh đã nhận ra rồi, hắn đã nhận ra điều gì?
Gió lạnh theo cổ áo chui vào trong cơ thể, mệt mỏi cả một ngày hơn, Nguyễn Thu Thu vừa mệt vừa lạnh, môi run lên, thậm chí có chút nói không nên lời.
Tình trạng của nàng rất kém, Uyên Quyết cũng nhìn thấy, khả năng nhìn ban đêm của hắn rất tốt, hoàn toàn có thể nhìn rõ gương mặt tái nhợt của Nguyễn Thu Thu hiện tại.
Nắm chặt lấy tay nàng, Sói xám tiên sinh đau lòng hôn lên trán nàng, giọng nói có chút do dự, “Thu Thu, muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Nguyễn Thu Thu vùi mặt vào vòng tay ấm áp của hắn, nghe vậy thì không do dự gật đầu, “Được.”
Nàng cảm thấy mình rất bẩn, ở nhà thật ra cũng không thể tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng nàng dừng một chút, nói, “Về lấy quần áo trước đã.”
“Có quần áo.” Uyên Quyết cố gắng khống chế chiếc xe lăn bằng gỗ, đi đến suối nước nóng nhỏ hắn đã “tắm tiên” lúc trước với tốc độ rất nhanh.
Nguyễn Thu Thu tinh thần rất kém, lúc này ngược lại cũng không có suy nghĩ gì, nghe vậy thì gật đầu, không nghĩ tới hắn nói có áo quần là ý gì, trong lòng chỉ tràn đầy lo lắng cho tương lai.
Nàng do dự một hồi, vẫn hỏi, “Phu quân, những lời tộc trưởng gia gia nói lúc nãy, là có ý gì?”
Uyên Quyết hơi khựng lại một chút, hắn khống chế đầu ngón tay màu cánh bướm nhạt, mím nhẹ môi, ngắn gọn nói, “Con ma vật cấp tám kia chuẩn bị hành động rồi.”
Đầu óc Nguyễn Thu Thu rối bời thành một đống, nàng nghĩ đến ma cổ gần trái tim Như Ý nãi nãi, những vết thương đáng sợ trên cơ thể Mạc gia gia, những con hồng điêu bị thương nặng vào ban ngày, còn có rất nhiều yêu tộc chết ở một góc, lửa giận không thể kìm nén được trào dâng từ tận đáy lòng.
Rất nhiều yêu tộc, chỉ là muốn một cuộc sống yên ổn bình thường, nhưng lại giống như là phạm phải tội ác tày trời nào đó, chỉ là cố gắng còn sống thôi cũng đã là một điều vô cùng khó khăn, nguy hiểm như hình với bóng, không có lấy chút yên bình ngắn ngủi.
Bình thường và yếu đuổi, cũng không phải là lỗi của bọn họ.
Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, lại lần nữa cảm thấy mình yếu đuối và bất lực.
Nhưng thực tế nàng đã đột phá cấp ba, trong toàn bộ đại lục yêu tộc, cũng không coi là yếu đuối.
Lông mi dài của Uyên Quyết khẽ run lên, nghĩ một chút, trên đầu hiện ra một đôi tai sói nhọn.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trên lưng truyền đến một cảm xúc lông mượt mà, nàng thuận theo ánh sáng yếu ớt của dạ quang châu, nhìn thấy cái đuôi lông tơ của Sói xám tiên sinh đang nhẹ nhàng đung đưa.
“… Muốn sờ không?” Con sói nào đó có chút ngượng ngùng, nhưng thật ra càng lo lắng hơn, “Tai cũng được.”
Hắn không chắc liệu phương pháp này có làm tâm trạng của tiểu thê tử tốt lên hay không, nhưng ngôn ngữ nghèo nàn, hắn cũng không giỏi về ngôn từ biểu đạt.
Nguyễn Thu Thu nhịn không được bật cười, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Nàng không phụ tấm lòng của Uyên Quyết, đưa tay ra từ từ chạm vào cái đuôi và tai sói của hắn.
Chỗ tai lúc trước bị hói một vùng nhỏ cũng đã mọc lại rồi, lông không tính là đặc biệt mềm mại, nhưng cảm giác sờ vào cũng rất thích.
Đôi tai có lẽ là điểm nhạy cảm của hắn, Nguyễn Thu Thu chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, hơi thở của Uyên Quyết đã trở nên nặng nề.
Con sói cố gắng chịu đựng, rất hiếm khi ngoan ngoãn để nàng sờ. Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy những cảm xúc khó nói trong lòng dường như giống bụi trong gió nhẹ phảng phất, dần tiêu tan trong lớp lông xù này.
Tâm trạng nàng tốt hơn rất nhiều, con sói kia cũng không kiềm chế nữa, dùng cái đuôi vừa rồi còn rất ngoan ngoãn quấn chặt lấy eo nàng, âm thanh khàn khàn nói con sói kia sắp lấy lãi rồi.
Nguyễn Thu Thu hơi sững sờ, nàng còn chưa kịp thu lại cái tay đặt trên tai Uyên Quyết, đã bị hắn cướp lấy toàn bộ hơi thở.
Những cánh bướm sáng màu vẫn rất tận tụy cầm dù che cho họ, những bông tuyết dịu dàng bị gió lạnh cuốn lấy xoay quanh giữa không trung, nhưng lại như đang tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Nguyễn Thu Thu rất nhanh đã nhìn thấy nơi Uyên Quyết thường “tắm tiên”—
Đó thật sự là một góc rất hẻo lánh, cho dù là tốc độ của bọn họ rất nhanh, cũng vẫn phải đi bộ mười mấy phút.
Xung quanh đều là đá, đến thực vật cũng không có, kỳ lạ chính là, dưới vách đá, hình thành một suối nóng nhỏ với dòng chảy kỳ lạ, ước chừng diện tích gấp đôi chiếc giường cưới của họ, linh khí mỏng manh, nhưng sương mù lượn lờ, nhìn có vẻ rất ấm áp.
Bông tuyết không thể rơi đến suối nước nóng nhỏ, nước bên trong nhìn rất sạch sẽ.
Nguyễn Thu Thu dùng linh lực thăm dò một chút, phát hiện suối nước nóng không sâu, khoảng chừng 1 mét 2, nước cũng rất sạch.
Nàng hôm nay có lẽ quá mệt rồi, đầu có chút ngẩn ra, liếc nhìn suối nước nóng vài cái, lại nắm lấy cánh tay con sói hỏi hắn, “Phu quân, ngâm cùng với ta không?”
Nguyễn Thu Thu nói xong, cũng không nhận ra có gì đó không đúng, dù sao diện tích của suối nước nóng nhỏ này cũng khá lớn.
Cho đến khi nàng phát hiện ra khuôn mặt đẹp trai của con sói nào đó đặc biệt đỏ, ngay cả dưới ánh sáng yếu ớt của dạ quang châu cũng có thể nhìn thấy rõ, nàng mới ý thức được điều gì đó, bỗng nhiên đỏ mặt.
“…” Sói xám tiên sinh do dự một chút, cố gắng dời ánh mắt khỏi gò má đỏ bừng của Nguyễn Thu Thu.
Hắn lấy từ trong ba lô ra cái khăn da thú sạch sẽ và sợi len trắng mà Nguyễn Thu Thu đã lâu không nhìn thấy, lại giống như ảo thuật móc ra một cây hỏa noãn thảo, trước tiên di chuyển chiếc xe lăn bằng gỗ sang một bên suối nước nóng nhỏ, tiếp đến bịt mắt của mình lại.
Có thể nhìn thấy, hắn rất căng thẳng, đầu ngón tay luôn run rẩy, mất mấy chục giây, mới có thể bịt được mắt mình.
“Phu quân?” Nguyễn Thu Thu gọi hắn một tiếng, tiếp đến đã nhìn thấy Sói xám tiên sinh duỗi cánh tay dài ra, bắt đầu cởi bỏ áo choàng trắng trên người hắn.
Nguyễn Thu Thu: “…” Thật, thật ra nàng còn chưa sẵn sàng.
Nhưng điều khiến Nguyễn Thu Thu bất ngờ chính là, trong chiếc áo choàng kia của Uyên Quyết, không biết từ lúc nào lại có thêm một bộ da sói khác.
Bình thường con sói nào đó mặc quần áo không đến ba giây, cởi chiếc áo choàng này xuống, lại mất trọn vẹn một phút.
Hắn cố hết sức nhét chiếc áo choàng kia vào tay Nguyễn Thu Thu, dựa theo cảm giác, cúi người xuống, gần sát lỗ tai của nàng, trong giọng nói không tự chủ được tràn ngập yêu thương, “Phu nhân… mặc quần áo của sói.”
Hơi thở nóng ẩm của hắn phả vào tai, mang theo một trận run rẩy đến tận đáy lòng, Nguyễn Thu Thu vô thức nắm chặt quần áo trong tay, có chút thất thần.
Chờ nàng định thần lại, con sói kia đã kéo dài khoảng cách với nàng, dưới đôi chân khiếm khuyết hiện lên rất nhiều cánh bướm, kéo lấy hắn cứ như vậy bay đến trên vách núi.
Hắn dường như đang dùng hành động của mình để chứng minh cho nàng thấy, hắn là một con sói nghiêm túc, sẽ không nhìn trộm nàng tắm.
Nguyễn Thu Thu đỏ bừng mặt, đặt chiếc áo choàng trắng sạch sẽ kia xuống ghế, vẫn có chút xấu hổ, đẩy chiếc ghế vào một góc dưới vách núi, giơ tay lên vài lần, ngượng ngùng cởi quần áo trên người xuống.
Dưới ánh sáng của hỏa noãn thảo, nàng nhìn thấy chiếc váy da thú dính vết máu của mình, cuối cùng vẫn là quyết định, nhanh chóng cởi xuống, sau đó bước vào trong suối nước nóng.
Tiếng nước ào ào vốn bình thường, nhưng lúc này rơi vào tai của con sói có cái đuôi to đang bịt kín mắt và cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, lại giống như khúc nhạc mê hồn chí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.