Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 103:




Khoảng thời gian tưởng chừng yên bình mà trôi qua thật nhanh, nhưng Nguyễn Thu Thu ngày càng trở nên bồn chồn.
Vào đêm thứ ba kể từ khi Như Ý nãi nãi và Gấu trúc gia gia đi khỏi đây, Nguyễn Thu Thu nhận truyền thừa từ miếng lệnh bài gỗ đỏ nhỏ trong gian nhà gỗ, lờ mờ nhận thấy mình đã dễ dàng thăng lên cấp ba hơn, và có lẽ nàng chỉ cần nhận thêm một lần truyền thừa nữa thì thăng cấp được rồi.
Sau khi truyền thừa kết thúc, Nguyễn Thu Thu mở mắt, cất kĩ tín vật và đẩy cánh cửa gỗ ra.
Uyến Quyết quả nhiên đã đợi nàng ở bên ngoài.
Hôm nay Sói xám tiên sinh đã mặc một chiếc áo mới, là chiếc áo mà hôm qua nàng dệt từ bông lục nguyệt trộn với lông của loài cừu trắng có sừng nhọn hoắc.
Vải làm bằng bông lục nguyệt không có màu xanh như quả của nó, ngược lại nó có màu trắng trắng bóng bóng, bên ngoài may một chiếc áo choàng mềm mại bằng len trắng, trông rất sang trọng, làm toát lên gương mặt anh tuấn thanh thoát của Sói xám tiên sinh.
Hắn đứng đó, với một cành đào đã được cắt tỉa gọn gàng trên tay, mái tóc dài được buộc đơn giản, trông hắn giống như một nam tử quý tộc thời xưa, không giống một con sói hung dữ và man rợ sống ở đại lục cổ quái kì lạ.
“Thu Thu.” Nhìn thấy Nguyễn Thu Thu đi ra, môi Uyên Quyết nở một nụ cười, ngón tay khẽ nhúc nhích, hai cánh bướm màu trắng nhạt di chuyển chiếc dù, bay đến lơ lửng trên đầu nàng.
Nguyễn Thu Thu nhướng mày, "Ta nói rồi, đừng đến đón ta nữa mà!"
Nàng đóng cửa lại, bước đến chỗ Sói xám tiên sinh, nàng khoác tay hắn một cách tự nhiên.
Uyên Quyết mím nhẹ môi, không trả lời câu hỏi của nàng.
Vẻ mặt của Nguyễn Thu Thu có hơi bất đắc dĩ.
Con sói này, cho dù nàng có nói gì, hắn cũng không nghe. Bất kể lúc nào nàng tu luyện xong, nàng vẫn luôn thấy hắn đứng đợi ngoài cửa gian nhà gỗ.
Đến nỗi Nguyễn Thu Thu còn nghi ngờ rằng, mỗi khi nàng tạm biệt Uyên Quyết, hắn sẽ bí mật quay lại, sau đó hắn đứng ở cửa và chờ đợi.
Nhưng ngay khi nàng tiến vào trạng thái tu luyện, không cách nào rút ra thần thức, cho nên không cách nào kiểm chứng.
Nhưng mà, bây giờ nàng không cần làm việc nhà nữa, thậm chí việc nấu nướng mỗi bữa ăn đều do con sói này đảm nhận cả.
Có điều không ngon lắm.
Nguyễn Thu Thu đang thầm nghĩ thế về Sói xám tiên sinh, thì vẻ phân tâm của nàng đã bị Sói xám tiên sinh để ý thấy.
Hắn không nói gì nàng, mà chỉ hơi nghiêng đầu, nghịch ngợm để lộ ra cái đuôi to và đôi tai nhọn hoắt.
Chỗ đầu gối gần chiếc váy da thú hơi ngứa ngứa, đầu lông đuôi nhọn hoắc càng lúc càng men lên cao hơn, Nguyễn Thu Thu suýt nữa giật mình mà hét lên, trêhain má nàng đỏ ửng, nàng đưa tay bắt lấy đuôi của Uyên Quyết.
“Phu quân!” Nguyễn Thu Thu gọi hắn, vốn dĩ nàng muốn cảnh cáo hắn, nhưng nàng bỗng bị trượt chân, trọng lực cả người ngã vào con sói, khiến câu này nói ra chẳng có vẻ gì là cảnh cáo cả.
Uyên Quyết bẽn lẽn chớp mắt, hắn giả vờ không nghe ra giọng điệu cảnh cáo của Nguyễn Thu Thu, đôi tai hắn nhúc nhích chầm chậm, vươn cái đuôi dài, "Hả?"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trước khi nàng kịp nói gì, con sói lại nói thêm, "Phu nhân muốn được hôn sao?"
Nguyễn Thu Thu: "..." Không, nàng đâu muốn.
Hơi thở của Uyên Quyết có chút nặng nhọc, hắn ôm lấy Nguyễn Thu Thu bằng cánh tay dài của mình, khuôn mặt anh tuấn cúi sát lại gần nàng hơn, cuốn theo luồng hơi thở nóng bỏng, hắn hôn lên đôi môi nàng từng chút một.
Nguyễn Thu Thu theo bản năng mà túm lấy áo hắn, nàng nhón chân, vành tai đỏ bừng, trong hơi thở đan xen của cả hai, nàng thậm chí còn nghe thấy nhịp tim của cả nàng và Uyên Quyết.
Nhưng con sói kia vẫn rất kỳ lạ, tuy mỗi lần hôn đều rất nhập tâm, nhưng hắn lại không dám dính sát vào người nàng quá gần, cái ôm của hắn lúc nào cũng rất kiềm chế, dường như có thứ gì đó trên người nàng mà nếu hắn chạm vào, sẽ khiến hắn không chịu nổi.
Hơi thở dần trở nên nặng nề, Nguyễn Thu Thu bị thiếu dưỡng khí, trong lúc mơ hồ, nàng nghĩ ra một cách, cứ nâng chân phải đang đứng trụ lên, hơi hướng về phía trước rồi lao vào vòng tay của Sói xám tiên sinh.
Thế là môi nàng được buông tha đúng như dự định, Nguyễn Thu Thu chỉ thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt mở mắt ra, nàng tinh mắt phát hiện lão Sói xấu hổ cúi người lui về phía sau như bị kích thích.
Nhưng hắn lại sợ nàng ngã, không dám lùi quá xa, cả người con sói đều đứng bất động tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng đáng sợ.
Nguyễn Thu Thu hơi ngạc nhiên khi nghe thấy hơi thở ngắt quãng của hắn, biểu hiện của hắn hơi nằm ngoài dự đoán của nàng.
Nàng chỉ đành lùi ra khỏi vòng tay của hắn, ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng của Uyên Quyết, người ngoài mà nhìn vào chắc sẽ nghĩ trước đó nàng đã ăn hiếp gì con sói này.
Nàng cong môi, không ngờ chỉ cần một cái ôm thật chặt cũng có thể làm cho Sói xám tiên sinh xù lông đến mức này.
Con quỷ nhỏ ranh mãnh trong lòng nàng lại chiếm thế thượng phong, Nguyễn Thu Thu có hơi tự hào, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra điểm yếu của con sói này——
Lần sau nếu hắn hôn mình như thế này một lần nữa, nàng sẽ ôm hắn thật chặt. Mặc dù cánh tay của Uyên Quyết hơi mạnh nhưng nàng lại mặt dày hơn hắn, nếu cứ như vậy thì có lẽ con sói này sẽ thả nàng ra đúng không?
Nguyễn Thu Thu, người duy nhất còn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề vào lúc này, vẫn còn nghiêm túc nghĩ rằng đây là một cách hay.
Uyên Quyết cố gắng hết sức để kìm nén những cảm xúc kỳ lạ đang lan tỏa từ lồng ngực và chảy vào trong mạch máu của mình, hắn vừa dùng ma lực hạ nhiệt trong người, vừa cố gắng tự cảnh báo bản thân đừng nhớ lại những cảm giác chạm nhẹ vừa rồi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng con sói cũng bình tĩnh lại và trở lại hình dáng của một con sói lạnh lùng, vẫn là tiểu thê tử đưa hắn về sơn động.
Bởi vì hôm nay họ về sớm hơn, thời tiết lại tốt nữa, nên Nguyễn Thu Thu quyết định tối nay nàng sẽ xuống bếp nấu ăn.
Sau khi nghe nàng nói rằng nàng muốn tự nấu ăn, Uyên Quyết lấy làm lạ trong giây lát. Nhưng trước khi Nguyễn Thu Thu có thời gian nhìn kỹ hơn, thì ánh mắt của Sói xám tiên sinh đã trở lại bình thường.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi lạ, nhưng nàng không biết nói sao.
Nhưng Uyên Quyết không biểu hiện ra quá rõ ràng, Nguyễn Thu Thu cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trước đây không có nguyên liệu, không thể hiện được tay nghề nấu nướng của nàng, bây giờ điều kiện tốt hơn nên nàng sẽ nấu ra món gì đó ngon ngon.
Nhưng do thiếu gia vị nên Nguyễn Thu Thu vẫn chỉ nấu được các món thịt nướng và thịt rán đơn giản.
Nàng tự nấu canh rau củ, mấy bữa nay ăn thịt nhiều quá nên nàng thấy hơi ngán.
Nàng lấy một bông diệp linh hoa từ chiếc túi nhỏ bằng da thú ra, đây là lúc trước Uyên Quyết đã tặng cho nàng để làm đồ trang sức cài lên tóc. Nguyễn Thu Thu sơ chế bông hoa và thêm nó vào món ăn đang nấu.
Cũng giống như đồ ăn mà Sói xám tiên sinh nấu trước đây, sau khi thêm diệp linh hoa vào, toàn bộ món canh và thịt nướng đều có mùi thơm nồng.
Nguyễn Thu Thu thêm một chút muối, vắt một ít nước hoa quả và chỉ cần nêm gia vị nữa là bữa ăn đã sẵn sàng.
Biết rằng nếu như chỉ có mỗi một chiếc bát nhỏ thì nàng sẽ không chịu dùng bữa chung với mình, nên chàng Bụt đã làm thêm nhiều chiếc bát bằng gỗ nữa.
Thịt nướng và canh rau đều đã dọn xong, một người và một sói ngồi trên giường đá trong sơn động nhỏ, chuẩn bị ăn tối.
Cầm chiếc thìa gỗ xúc một thìa súp rau có mùi thơm tuyệt vời, Nguyễn Thu Thu hít một hơi thật sâu và sẵn sàng nếm món súp rất có thể sẽ có vị dở tệ mà mình nấu.
Nhưng khi thìa canh thơm ngon lướt qua cổ họng, Nguyễn Thu Thu lại không nếm được mùi vị khó tả mà mấy ngày trước nàng vẫn tưởng đó là mùi vị của "diệp linh hoa".
Hử?
Nguyễn Thu Thu rất kinh ngạc, không nhịn được bèn nếm thêm mấy miếng, mới chắc chắn mùi vị rất ngon, hoàn toàn khác với hương vị do Sói xám tiên sinh nấu.
Nàng cẩn thận ăn một miếng thịt nướng nhỏ với diệp linh hoa, thấy hương vị cũng rất ngon, thịt rất mềm, bên ngoài rất giòn, cắn một miếng thì mềm và ngon ngọt, không hề ngấy. Khi Nguyễn Thu Thu định thần lại, nàng đã ăn gần hết một miếng thịt nướng mà thường ngày nàng phải ráng lắm mới nuốt nổi.
“Hôm nay đói bụng lắm sao?” Sói xám tiên sinh để ý tới biểu cảm của nàng, nhẹ giọng cười khẽ, một tia sáng xẹt qua đầu ngón tay, miếng thịt nướng quá khổ trong chén của hắn đã bị cắt làm đôi chuyển sang chén của Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Khuôn mặt nàng ửng hồng, nàng ăn hết phần ăn của nàng là đủ no rồi, có điều mấy ngày nay do bị tài nghệ nấu nướng của tên sói này hành hạ quá, cho nên khi có đồ ăn ngon thì nàng chỉ ăn hơi nhanh một chút xíu thôi, chứ cũng không đói lắm.
“Ta ăn đủ no rồi.” Nguyễn Thu Thu nói, và đưa miếng thịt lại cho Uyên Quyết.
Nàng từ từ ăn thức ăn của mình, thi thoảng còn trộm nhìn Sói xám tiên sinh đang lặng lẽ và nhanh chóng ăn hết phần ăn của hắn, như thể hắn không nhận thấy sự khác biệt về mùi vị của hai loại thức ăn, nàng hơi nhăn mày.
“Phu quân.” Nguyễn Thu Thu không thể không hỏi hắn, “Chàng thấy tay nghề của ta thế nào?”
Sói xám tiên sinh dừng tay, dùng đầu lưỡi liếm môi dưới. “Ừ, nấu ngon lắm”
Đôi mắt phượng của hắn nhìn qua, giống như một mặt suối trong vắt, không hề gợn sóng, "... Sao thế?"
Hắn nhìn vẻ mặt của Nguyễn Thu Thu như đang suy nghĩ điều gì đó, lòng hắn hơi chùng xuống, hắn lo lắng rằng vị giác ngày một kém đi do quá trình tu luyện của mình sẽ bị nàng phát hiện, hắn gõ bàn nhè nhẹ, giọng có hơi tủi thân, “Phu nhân chê sói nấu không ngon sao?"
Nguyễn Thu Thu: "..." Nàng không có ý đó, nàng chỉ đang nghĩ xem Sói xám tiên sinh có phải trong lúc nấu đã thêm một số gia vị nào khác hay không.
“Đâu có.” Nguyễn Thu Thu đành phải nói vậy, sau khi nàng dỗ dành con sói nhõng nhẽo xong, cũng không có tâm trí suy nghĩ chuyện đó nữa.
Ban đêm, Hùng Đóa Đóa và Điền Tú mang một vài đám con non đến để tuần tra.
Nhờ pháp thuật của Uyên Quyết trên người Tiểu Xà Khâm, nên bây giờ mắt hắn trông đã bình thường hơn.
Vì chuyện của lão rắn đen lần này, cuối cùng Tiểu Xà Khâm cũng buông bỏ được nút thắt trong lòng và trở thành bạn tốt theo đúng nghĩa với Hùng Cổn Cổn và Tiểu Bạc Hà. Dù vẫn ít nói nhưng hắn sẽ không cố tình giữ khoảng cách với họ như trước nữa.
Tuần tra xong, lại ngồi lại chơi với Xà Anh một lúc, và sau đó đám con non giải tán, những tên yêu thì ở lại và bắt đầu thảo luận về công việc chính.
“Như Ý nãi nãi vẫn chưa về.” Mạc Mao ở lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Nguyễn Thu Thu khẽ thở dài. Mấy ngày qua, ngoài việc chuẩn bị vật phẩm để trao đổi với các bộ tộc khác ở phiên chợ yêu ma, họ còn tìm kiếm tung tích của Nhu Ý nãi nãi và Mạc gia gia.
Tuy rằng quan sát thệ ước, bây giờ tính mạng của bọn họ không có nguy hiểm, nhưng việc bọn họ một đi không trở lại thật là đáng lo ngại.
“Tộc trưởng gia gia cũng chưa trở về.” Hùng Đóa Đóa có hơi buồn.
“Đừng lo lắng.” Nguyễn Thu Thu liếc nhìn hắn, an ủi.
Gấu trúc gia gia vẫn đang sửa chữa kết giới. Mấy ngày qua, nàng và Sói xám tiên sinh mỗi ngày vẫn đi kiểm tra khu vực lân cận của kết giới. Kết giới bị hư hại đã được sửa chữa rất nhiều. Chắc ngày mốt Gấu trúc gia gia sẽ quay lại.
Giọng của Nguyễn Thu Thu trầm xuống, cả đám yêu đều im bặt, sau vài giây, Điền Tú không nhịn được hỏi: "Uyên phu nhân, những gì người nói với chúng ta trước đây, đều là thật đúng không?"
Nghe những gì hắn nói, Nguyễn Thu Thu hơi khựng lại, sau đó nàng nghiêm túc gật đầu, "Đó là sự thật."
Thời gian quay lại vào ba đêm trước, sau khi Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh tu luyện xong, sau khi thảo luận một lúc lâu, nàng quyết định nói về những mối nguy hiểm mà nàng và Uyên Quyết sẽ gặp phải trong tương lai, cho những con yêu thân cận biết.
Sự ra đi đột ngột của Như Ý nãi nãi khiến Nguyễn Thu Thu không khỏi chạnh lòng, nàng luôn cảm thấy mình vẫn cần nhiều thời gian để trưởng thành hơn.
Đối mặt với nguy hiểm sắp đến, họ không thể chọn cách che giấu nó.
Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết không hy vọng rằng Điền Tú và những người khác sẽ giúp đỡ, nhưng nàng hy vọng họ có thể tự bảo vệ mình sau khi biết tất cả những điều này và không bị họ liên lụy.
"Sáu đến cấp tám..." Đại điêu không nhịn được lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi nói: "Có mười ta cũng đánh không lại."
“Có hai mươi ta cũng đánh không lại.” Hùng Đóa Đóa cũng nói.
Tiểu Miêu liếc nhìn hai người họ, còn nghĩ rằng đây là kiểu nói nhất định phải nói, nên ngập ngừng một luc srooif nói: "Vậy thì... một trăm ta cũng đánh không lại."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nàng bật cười, nhìn mấy tên yêu thân thiết như bạn bè mình trước mặt, trong lòng thoáng cảm thấy có chút ấm áp.
“Các ngươi không cần đánh nhau.” Nguyễn Thu Thu cười, “Chỉ cần các ngươi không bị chúng ta liên tụy là được.”
Nàng biết thực lực hiện tại của Sói xám tiên sinh, trong thời gian ngắn bộc phát có lẽ sẽ đạt đến cấp sáu trung kỳ. Mặc dù vẫn không đủ để chống lại ma vật đã sắp đạt đến cấp tám, nhưng chắc chắn sẽ chạy thoát được.
Nguyễn Thu Thu đã chuẩn bị từ trước, thời gian nàng ở lại bộ lạc Đông Hùng, chính là khoảng thời gian cuối cùng nàng có được cuộc sống ổn định.
Thực ra, nàng còn muốn làm rất nhiều việc hơn, nàng muốn xây một ngôi nhà bằng gỗ thay vì sống trong sơn động.
Nàng cũng muốn trồng trọt và nuôi thêm gia cầm, đồng thời truyền lại nhiều kiến ​​thức mà nàng đã biết. Tốt nhất là giúp cho bộ lạc Đông Hùng quật khởi, học được chữ viết và làm toán, trở thành bộ lạc mạnh nhất đại lục yêu tộc này.
Sau đó, họ sẽ đi khám phá những bộ lạc mà nàng chỉ từng được nghe nói đến, như bộ lạc Hải tộc bí ẩn, bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất, rồi đến cấm địa sau núi khám phá một lần.
Nhưng nàng biết rằng đó chỉ là những suy nghĩ xa vời trong tình thế khẩn cấp hiện tại.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng một ngày nào đó mình sẽ chết cùng với tên sói này.
Ngay cả khi kết quả của bọn họ sẽ là phải chết cùng nhau, thì cũng không sao cả.
Dù gì đi nữa, nếu theo như sự an bài của số phận, thì nàng đã chết từ lâu rồi.
Chỉ là, ánh mắt của Nguyễn Thu Thu chợt lướt nhìn khuôn mặt của Sói xám tiên sinh, lòng nàng hơi dao động.
Ban đầu, nàng định trồng trọt rồi làm trang trại này nọ, nhưng không ngờ rằng mọi thứ lại trở nên như thế này.
Mấy tên yêu mỗi người nói một câu, chắc do Điền Tú đã bắt đầu, nên bọn họ bắt đầu nóng lòng muốn tự mình đo lường sức chiến đấu của tên ma vật sắp đến cấp tám kia, nên đều so sánh rất sôi nổi không hề có ý định dừng lại.
Uyên Quyết chỉ nghe bọn họ nói, cụp đôi mi dài xuống, dưới hàng lông mày rậm dường như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc khó mà giải thích được, hắn chỉ yên lặng ngồi đó, giống như một bức tranh thủy mặc mờ nhạt, không hề bình luận gì về giọng điệu ngây ngô của mấy tên yêu kia.
Cảm giác nàng sắp mất hắn càng ngày càng lớn dần, Nguyễn Thu Thu tiến tới hai bước, cố gắng vươn tay sờ tay áo hắn.
Nhưng trước khi nàng chạm được vào hắn, Sói xám tiên sinh đã giương đôi mắt đỏ ngầu lên và hé đôi môi mỏng, "Khanh Như Ý đã trở lại."
“???” Nguyễn Thu Thu không kịp phản ứng gì, đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Bạc Hà từ bên ngoài vọng vào, nghe có vẻ lo lắng và sợ hãi, “Thu Thu tỉ,, tỉ mau ra ngoài xem, nãi nãi và gia gia quay về rồi!"
Nguyễn Thu Thu quay lại, bọn Hùng Đóa Đóa cũng sững sờ, Mạc Miêu lập tức chạy ra ngoài.
Mọi người đều phản ứng lại, Nguyễn Thu Thu cũng chạy theo ra ngoài.
Trời bên ngoài rất tối, nhưng nàng đã mạnh hơn rất nhiều, chuỗi dạ quang châu trên cổ tay toát ra ánh sáng dịu dàng, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng nhìn rõ mặt người đang đi tới.
Là Mạc gia gia...
Không, là Mạc Bất Quy, trông ông đã trẻ hơn rất nhiều. Mái tóc hoa râm ban đầu đã chuyển sang màu đen, trông giống như một chàng trai trẻ, giống hệt như chàng thanh niên mà Nguyễn Thu Thu đã từng thấy khi bước vào mộng cảnh.
Sau lưng ông là Khanh Như Ý, cũng đã trở thành một cô gái trẻ, nhưng bà đã hôn mê, trên mặt và cổ tay nàng đầy vết máu và vết bầm tím.
“Thu Thu, mau cứu nãi nãi của con đi.” Mạc Bất Quy nhìn thấy Nguyễn Thu Thu vội vàng chạy ra ngoài, không còn kìm nén nữa, hai mắt rưng rưng.
Nguyễn Thu Thu nghe Mạc Bất Quy bây giờ đã nhìn như chàng trai trẻ như cùng tuổi với nàng, lại gọi nàng như vậy, trong lòng có chút không quen lắm, nhưng dường như trước việc cứu người này, việc ấy cũng chẳng quan trọng gì.
Mạc Bất Quy nói xong, chân mềm nhũn, cả người ngã thẳng xuống đất.
Khanh Như Ý ngã ngửa và rơi xuống một bên.
Mạc Miêu và những yêu kia vội vàng đến giúp đỡ, Nguyễn Thu Thu vội vàng ngưng tụ một ít giọt nước chữa trị cấp thấp, nàng vốn dĩ muốn rửa vết thương cho Khanh Như Ý trước. Nhưng khi bước lên, nàng nhận ra sau lưng Mạc Bất Quy dày đặc những lỗ máu li ti.
Sau đó nàng mới nhận thấy không phải ông không bị thương, mà là vết thương của ông đều được lớp áo che đi.
Sau một quãng đường dài như vậy, sức nặng của người yêu đè lên vết thương, máu chảy ròng ròng, mặc dù không thấm vào quần áo, nhưng dường như Mạc Bất Quy không có cảm giác gì, chỉ cầu xin Nguyễn Thu Thu cứu Khanh Như Ý.
Đầu ngón tay khẽ run lên, Nguyễn Thu Thu không lãng phí thời gian, nhìn vết thương nặng đến giật mình của Mạc Bất Quy, giơ tay tách bong bóng nước trị thương ra, truyền riêng cho hai người.
Mạc Bất Quy cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Khanh Như Ý, cho đến khi ông thấy bà thở nhẹ hơn, mới nặng nề chìm vào hôn mê.
Mấy tên yêu hỗ trợ mang họ về sơn động, Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết cũng đi theo đến sơn động của Mạc Bất Quy.
Sau khi kiểm tra, Nguyễn Thu Thu phát hiện Như Ý nãi nãi đã trở nên trẻ hơn thật sự bị thương nặng hơn Mạc gia gia nhiều.
Trên người bà có một hoa văn kỳ dị đã lan ra khắp người, giống như bị lá liễu quấn lấy, hút hết máu, toàn thân tái nhợt gầy gò, hơi thở cũng yếu đi rất nhiều, nhìn không giống một người có tu vi cấp năm chút nào.
Ngược lại, con ma cổ đã gần đến tim của bà, thì càng trở nên mạnh mẽ một cách bất thường, và hình dáng nó cứ đang đập một cách sống động và khác thường, làm cho mọi người ai cũng phải giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.