Freud Thân Yêu

Chương 12:




Chiêu bài tình thân thật là hay. Nước mắt cô ta tuôn như mưa, kể lể cảnh đời khổ sở ra sao, học hành chăm chỉ làm việc giỏi giang thế nào, rồi thì đồng lương ít ỏi nhưng phải chăm sóc em trai bệnh nặng.
Chân Ý kháng nghị “tình cảm phiến diện không liên can” mấy bận, lại khiến Dương Tư phản bác kịch liệt hơn. Cuối cùng, Dương Tư trở nên kích động: “Đương sự tôi là một công dân bình thường, đam mê công việc, hi sinh vì em trai và có khát vọng được sống mãnh liệt. Trong hoàn cảnh bị ép buộc bất đắc dĩ, đại đa số mọi người sẽ đưa ra lựa chọn như cô ấy. Một số ít người sẽ có hành vi cao thượng, nhưng những người nhỏ nhoi ham sống như đương sự tôi mới là biểu hiện bình thường của xã hội. Hành vi cao thượng xứng đáng được chúng ta tôn sùng, nhưng lựa chọn của người bình thường cũng không có gì đáng trách. Các vị có mặt tại đây, vào thời khắc mấu chốt đó, thử hỏi ai có thể vững lòng quên mình vì người chứ? Ai sẽ lựa chọn bảo toàn bản thân, sống tiếp vì người nhà của mình như đương sự tôi chứ?”
Cô ta càng nói càng dõng dạc, ngôn ngữ kích động lòng người cứ thế quanh quẩn trong phòng xử án. Người nghe bị cô ta cảm hóa, có phần bùi ngùi. Chánh án gõ mạnh chiếc búa, “Luật sư biện hộ, đề nghị không dẫn dắt mọi người bằng cảm xúc.”
Dương Tư lập tức kìm lại, cúi đầu nhận sai, nhưng điều ấy ắt hẳn đã dẫn dắt cảm xúc của mọi người.
Chân Ý không hề rối loạn, sớm đoán được Dương Tư sẽ dùng chiêu bài tình cảm, chỉ không ngờ Hoài Như biểu hiện tốt như vậy. Sau khi Dương Tư về chỗ, Chân Ý đứng dậy đi tới trước mặt Hoài Như, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy. Cô ta bất ngờ, dè dặt nhận lấy, tỏ vẻ không hiểu ý cô. Chân Ý lạnh nhạt nói: “Từ khi xảy ra vụ việc, cô khóc lóc trước đủ kênh truyền thông hơn một tháng trời, tôi không biết nước mắt của cô từ đâu ra nữa, cũng không biết có phải cô khóc quen rồi không. Nhưng trên tòa án phải khống chế cảm xúc, được chứ?” Một câu nói đơn giản ám chỉ cô ta diễn trò. Hoài Như nắm chặt khăn giấy, không lên tiếng. Dương Tư thậm chí không thể phản đối, như vậy sẽ lạy ông tôi ở bụi này.
Giọng Chân Ý như có như không, hỏi: “Cô rất sợ chết, bởi vì cô chết rồi thì em trai cô sẽ không sống được. Cô không bỏ được em trai, muốn sống vì anh ta?” Nỗi khổ của Hoài Như được truyền thông nhắc đến suốt, cộng thêm không ít điểm cho cô ta.
Cô ta gật đầu, lau nước mắt: “Vâng, nếu tôi một thân một mình, chết cũng không sao cả. Nhưng vì em trai…”
“Hay cho lí do sống sót vì người nhà.” Chân Ý khen ngợi, nụ cười đọng lại, cất cao giọng nói thật nhanh, “Người nhà của cô là người nhà, người nhà của cảnh sát Lâm không phải là người nhà ư?” Cô thay đổi sắc mặt, chỉ về ghế dự thính, nơi có hai ông bà tóc bạc trắng và một người phụ nữ đang khóc thút thít. “Bố mẹ và người vợ mang thai bảy tháng của cảnh sát Lâm đang ngồi đó chờ pháp luật nói câu công bằng cho người nhà họ! Người già bệnh tật triền miên, người vợ thì mang trong mình đứa trẻ sắp chào đời. Bây giờ ai sống sót vì họ đây?”
Phòng xử án im phăng phắc. Chân Ý chất vấn: “Các người ai ai cũng bày tỏ giết người vô tội, vậy ai dám ngẩng đầu nhìn vào mắt họ đây? Họ mới là người nhà của nạn nhân đích thực!” Không thể nghi ngờ, câu nói này như tát vào mặt những người đang tràn trề cảm giác đồng tình kia.
Một câu nói xoay chuyển quá nửa tình thế.
Dương Tư chợt nhớ ra, Chân Ý không chỉ đại diện cho bên khởi tố, mà còn đại diện cho gia đình nạn nhân có máu có thịt. Không chỉ một mình cô ta mới biết giở bài tình cảm.
Hoài Như không ngờ đến mánh khóe này, ngơ ngẩn một lúc, cho đến khi phòng xử án bàn luận khe khẽ, cô ta mới lại khóc lóc nức nở: “Xin lỗi, là tôi ích kỷ, trong tình huống ấy tôi chỉ muốn bảo vệ mình. Xin lỗi, sau này tôi sẽ chu cấp cho người nhà của cảnh sát Lâm…”
Trước lời sám hối của cô ta, Chân Ý lạnh giọng ngắt ngang: “Tôi bắt đầu hỏi đây.” Ngữ điệu rất nhanh, không mang bất cứ cảm xúc nào: “Khi nãy, lúc cô trả lời câu hỏi của luật sư Dương có nói cô hoang mang sợ hãi và luôn lo sợ bị giết?”
“Vâng, tôi bị bắt cóc lâu như vậy, quá sợ…”
“Trả lời là được rồi, không phải suy rộng ra.” Cô đã nghe đủ vở kịch khổ sở của Hoài Như, không muốn Hoài Như gây ảnh hưởng tới bồi thẩm đoàn nữa.
“Phải.”
“Phán đoán của cô xuất phát từ hiện trường, bởi vì có bể nước muối trong phòng phẫu thuật nên cô cho rằng Hứa Mạc sẽ giết cô.” Chân Ý bỏ qua miêu tả về không khí khủng khiếp của cảnh tượng ấy, Hoài Như không phát hiện, đáp: “Phải.”
Chân Ý gật đầu, nói thẳng: “Tôi cho rằng phán đoán của cô không đủ hợp lý.”
Hoài Như sửng sốt: “Hiện trường thật sự rất…”
“Xin hỏi…” Chân Ý cau mày, lại ngắt ngang, “Hứa Mạc có nói gì chứng tỏ muốn giết cô không?”
Vừa dứt lời, phòng xử án không một tiếng động. Thành viên bồi thẩm đoàn đều chợt nhận ra từ đầu đến cuối luật sư biện hộ không hề nhắc tới vấn đề này, có lẽ cố ý bỏ qua. Thấy cô ta sắp lên tiếng, Chân Ý chớp lấy thời cơ, giành trước lặp lại câu hỏi một cách chuẩn xác. “Có phải Hứa Mạc nói gì chứng tỏ muốn giết cô không?” Không phải muốn để lại ấn tượng tốt cho bồi thẩm đoàn sao? Vậy cô sẽ để lại cho mọi người ấn tượng rằng cô ta là kẻ chần chừ không quyết đoán, tạo nghi vấn cô ta nói dối.
Hoài Như khựng lại một giây, kiên định đáp: “Có!”
Chân Ý nhận ra cô ta đang nói dối, không hề bội vã mà bình tĩnh nói: “Hãy thuật lại lời đe dọa của anh ta.”
Hoài Như ngẫm nghĩ, nói: “Anh ta bảo tôi đừng hòng chạy thoát, nếu không sẽ móc tim tôi.”
“Nghe như một lời đe dọa buột miệng nói ra.” Chân Ý nói.
Hoài Như phản bác: “Không phải buột miệng.”
“Nói khi nào thế?”
“Lúc vừa mới trói tôi.”
“Có ai khác nghe thấy không?” Câu hỏi của cô không một kẽ hở.
Hoài Như sửng sốt: “Không. Giọng anh ta không lớn, còn bác sĩ An lại ở trong phòng kính.”
Chân Ý nhướng mày: “Vì thế, không ai có thể chứng minh chuyện anh ta đe dọa cô bằng lời nói.”
Vẻ mặt Hoài Như hoàn toàn không thoải mái, cãi ngang: “Anh ta thật sự nói vậy mà.”
Chân Ý theo sát không buông tha: “Về sau anh ta có nhắc lại lời đe dọa để bác sĩ An nghe thấy không?”
Hoài Như rất cảnh giác, nói: “Không có.”
“Về sau anh ta không nói lời nào đe dọa cô nữa sao?”
Hoài Như không phát hiện câu này có gì khác câu hỏi trước, đáp: “Không có.”
Và điều Chân Ý chờ đời chính là câu này. Chủ đề xoay chuyển: “Nói như vậy, anh ta chỉ đe dọa một lần ngay từ lúc đầu, từ đó đến lúc cô giết cảnh sát Lâm còn một khoảng thời gian rất rất dài.” Cô nhấn mạnh “rất rất dài”.
Hoài Như không hiểu, Chân Ý nói sâu xa: “Tôi cho rằng lời đe dọa từ khoảng thời gian dài trước đó không đủ để trở thành lý do tự vệ của cô.”
Hoài Như hoảng hồn. Dù nói dối hay không nói dối, sự tình đều có thể nằm trong kế hoạch của Chân Ý.
Cô ta nhìn khí phách toát ra từ cô gái trước mặt mình, nhất thời không phản bác được.
“Phản đối!” Dương Tư lớn tiếng kháng nghị, “Tạo áp lực tâm lý không chỉ ở trạng thái tức thời.”
“Phản đối hữu hiệu.”
Chân Ý đổi lại câu hỏi: “Cô bị Hứa Mạc bắt cóc ngoài ý muốn phải không?”
“Đúng.”
“Lúc đầu Hứa Mạc muốn tim của đứa trẻ, bác sĩ An nói tim của trẻ con quá nhỏ, nên anh ta không ra tay với đứa bé, phải không?”
“Đúng.”
“Cô sợ Hứa Mạc ra tay với mình, chủ động nói tim đàn ông tốt hơn phụ nữ phải không?”
Hoài Như do dự một lát: “Phải.”
“Hứa Mạc nghe xong lời nói của cô liền ra ngoài.”
“Phải.”
“Như vậy xem ra, Hứa Mạc là người có thể thuyết phục. Cô cảm thấy thế nào?”
Hoài Như im lặng.
“Cô cảm thấy thế nào?” Chân Ý nhíu mày, sầm mặt hỏi dồn.
“… Cứ xem như vậy đi.” Hoài Như đã hơi e ngại cô.
“Anh ta ra ngoài tìm tim đàn ông rồi. Lúc này, cô vẫn cho rằng lời đe dọa trước đó còn có hiệu lực sao?”
“…”
“Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.” Cô đột ngột cất cao giọng, khí thế mạnh bạo.
Hoài Như cắn răng: “Có! Bởi vì anh ta muốn giết cảnh sát Lâm, nói cảnh sát Lâm đã chết, mất tim rồi sẽ giết chúng tôi.”
Chân Ý gật đầu: “Được, đề nghị cô thuật lại cặn kẽ mọi tình tiết lúc vụ án xảy ra.”
Hoài Như bị cô ép hỏi liên tục nên căng thẳng cực kỳ, vội nói: “Hứa Mạc cầm súng ép phóng viên Chân lấy tim cảnh sát Lâm, phóng viên Chân không chịu, Hứa Mạc nổi cáu, hắn bắn nhiều phát đạn. Cảnh sát và phóng viên đều bị thương. Họng súng anh ta chĩa về phía chúng tôi, quá…”
“Xin chờ một chút!” Chân Ý giơ tay lên ngắt ngang, “Họng súng chĩa vào các cô.” Nhấn mạnh “các cô”.
“… Vâng.”
“Vì vậy…” Chân Ý nói chậm rãi, “Hứa Mạc không chỉ uy hiếp một mình cô, họng súng cũng không chỉ hướng vào một mình cô?” Là câu hỏi nhưng mang giọng điệu khẳng định.
Hoài Như giật thót, sắc mặt trắng bệch. Cô ta biết tiếp đó An Dao sẽ ra làm chứng, nếu nói dối thì hình tượng cô ta xây dựng trước đó sẽ sụp đổ hoàn toàn. Bồi thẩm đoàn có mười hai thành viên, đương nhiên sẽ có vài người tin cô ta. Cô ta nhắm mắt lại, chết vẫn mạnh miệng: “Họng súng của anh ta chĩa về phía hai người chúng tôi, đạn có thể nã vào bất cứ ai.”
Câu này hẳn do Dương Tư chỉ bảo. Chân Ý làm như không nghe thấy câu trả lời của cô ta, khoanh tay, nói một mình đầy khiêu khích: “Tôi cho rằng lúc ấy Hứa Mạc không đe dọa cô mà đe dọa một nhân chứng khác. Là cô tự thêu dệt trong đầu thôi.”
Giọng điệu này khiến Hoài Như gần như bùng nổ, cô ta không kiềm chế nổi nữa, cả giận nói: “Hứa Mạc suýt nữa bắn chết phóng viên, tôi đang cứu người đấy!” Nói xong lại thấy mắt Chân Ý lóe lên ý cười, đáy lòng cô ta bỗng dưng lạnh toát.
Một giây sau, cô ta nghe Chân Ý cất lời sâu xa: “Trước tiên bỏ qua chuyện vì ai, khi nãy cuối cùng cô đã thừa nhận họng súng không chĩa về phía cô.”
Hoài Như bàng hoàng, trong lúc tình thế cấp bách, cô ta quả thật đã nói “Hứa Mạc suýt nữa bắn chết phóng viên”. Nhưng cô ta rất thông minh, lập tức bổ sung: “Anh ta sẽ bắn chết phóng viên Chân rồi bắn chết tôi trong mấy phát đạn, giết hết mọi người! Cảnh sát Lâm sắp chết rồi, tôi nên cứu mình, cứu người có cơ hội sống sót cao hơn.”
“Phản đối!” Dương Tư phản đối, “Dù là cứu mình hay cứu người đều phù hợp với định nghĩa “giết người hợp pháp” và đều có thể miễn trách nhiệm!”
“Cảm ơn lời nhắc nhở vủa luật sư Dương.” Chân Ý quay lại liếc nhìn cô ta, môi cong lên, ngạo nghễ nói, “Chúng ta thảo luận định nghĩa cứu người nào.” Cô liếc mắt nhìn Hoài Như, thật sự không hề che giấu cái kim trong bọc, nhắm thẳng vào mấu chốt: “Cô dựa vào đâu phán đoán Hứa Mạc sẽ nổi điên giết người?”
“Tôi ra tay sau khi Hứa Mạc bóp cò, không phải vô duyên vô cớ nghi ngờ anh ta muốn giết người.” Câu này cũng do Dương Tư chỉ bảo nhằm chứng minh cô ta có đầy đủ lý đo phán đoán Hứa Mạc sẽ nổ súng.
Ánh mắt Chân Ý rực sáng: “Hứa Mạc bóp cò, bóp cò mấy lần?”
Hoài Như thoáng có cảm giác bất an, mà bằng chứng mang tính xác thực dạng này thì cô ta không thể nói dối, bèn đáp lí nhí: “Bốn lần.”
“Bốn lần nào?”
“Hai lần với cảnh sát Lâm, hai lần với phóng viên.”
Mắt Chân Ý nghiêm lại: “Hứa Mạc bóp cò bốn lần! Bốn lần nổ súng trước đó cô đều không ra tay, bốn lần trước đó đều không bắn vào vị trí quan trọng, tại sao cô nhận định phát súng thứ năm anh ta nhất định sẽ giết người, sẽ bắn một phát đoạt mạng?!”
Hoài Như á khẩu, có cảm giác như mình nói gì cũng rơi vào bẫy. Người phụ nữ tên Chân Ý này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, khứu giác quá nhạy bén, thế tấn công quá ác liệt. Dù thần kinh cô ta có căng lên như dây đàn cũng không tài nào đối đáp mạch lạc. Cô ta cảm thấy mình như bị Chân Ý lột một lớp da.
“Cô nói dối!” Chân Ý chỉ vào cô ta, giọng nói dữ dằn, “Phán đoán của cô về tình thế nguy hiểm không đầy đủ, cô giết người không phải vì bị bắt ép mà có nguyên nhân khác, cô nói dối!”
Hoài Như kinh hãi, vẻ oan uổng nói: “Tôi không có lý do giết cảnh sát Lâm, tôi không quen cảnh sát Lâm và cũng không quen tên bắt cóc. Tôi chỉ là người bị hại vô tội, là người bị ép buộc. Trong hoàn cảnh khủng khiếp ấy, tôi thật sự cho rằng anh ta sẽ giết người!”
Dương Tư lập tức ý thức được Hoài Như cuống lên sẽ lỡ lời, bật dậy: “Phản đối!”
“Phản đối vô hiệu.”
Hoài Như càng sợ hãi hơn. Vẻ mặt Chân Ý đã dịu xuống, không tiếp tục tấn công nữa, trái lại bình tĩnh hỏi: “Vừa bắt đầu Hứa Mạc đã uy hiếp buộc phóng viên móc tim cảnh sát Lâm sao?”
Hoài Như thấy cô không hỏi chuyện trước đó thì thầm thở phào, nói thật: “Đúng.”
Nhưng câu hỏi của Chân Ý lập tức xoáy vào: “Tại sao chưa lấy tim mà cảnh sát Lâm đã trúng hai phát đạn?”
Kiểu khi nắm khi buông tay này khiến Hoài Như khổ sở triền miên, tiếp tục căng thẳng. Lời khai đã ghi lại thì không thể nói dối: “Bởi vì… tên bắt cóc phát hiện cảnh sát Lâm là… cảnh sát.”
“Ồ? Vì sao tên bắt cóc lại phát hiện anh ấy là cảnh sát?”
Hoài Như không trả lời.
“Trả lời tôi!”
Bả vai Hoài Như run lên, khẽ nói: “Tôi không cẩn thận gọi anh ấy như vậy…”
Mọi người ồ lên. Chân Ý dừng một lát, chờ mọi người bàn tán xong xuôi mới hỏi: “Lúc cô để lộ thân phận của cảnh sát Lâm có từng nghĩ điều này sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng cho cảnh sát Lâm không?”
“Xin lỗi.” Hoài Như bưng mặt khóc, “Là tôi lỡ lời trong tình thế cấp bách, là lỗi của tôi…”
Ghế dự thính lại xì xào bàn tán. Có người phát hiện mặc dù người này đáng thương nhưng cũng rất đáng giận.
Chân Ý chờ đến khi mọi người đều bình tĩnh lại, im lặng như tờ rồi mới hỏi một câu đầy sâu xa: “Cô vừa nói cô không có lý do giết cảnh sát Lâm bởi vì cô không quen anh ấy. Như vậy…” Giọng cô không lớn nhưng lại nện vào trái tim mỗi người, “Sao lúc đó cô biết thân phận của Lâm Hàm là cảnh sát?”
Dứt lời, người nào người nấy đều im phăng phắc. Gió lạnh thổi từng cơn, mọi ánh mắt đều hướng về Hoài Như. Hoài Như kinh ngạc, thế mới biết mình đã rơi vào bẫy của Chân Ý. Chân Ý không ngừng ám chỉ cô ta cố ý giết người, mọi chi tiết vụn vặt đều bị Chân Ý moi ra hết. Cô ta bị tấn công từ hai phía, không thể ứng phó. Trong tình thế cấp bách, cô ta giả bộ đáng thương để rửa tội cho mình, không ngờ lại để lộ sơ hở, bị Chân Ý tóm được.
Hoài Như đủ thông minh, vội vã cứu vãn, nói: “Lúc cảnh sát Lâm và cảnh sát Tư đến bệnh viện điều tra cái chết của Hứa Thiến, tôi đã trông thấy nên biết anh ấy là cảnh sát. Có điều không tính là quen…”
“Cô nói dối!” Chân Ý không hề nể nang ngắt lời, không cho cô ta cơ hội lên tiếng nữa, “Cô biết cảnh sát Lâm nhưng lại nói không biết. Vậy cô không quen tên bắt cóc cũng không đáng tin. Tất cả đều là bịa đặt! Cô quen cả hai người họ!”
Phía dự thính lại xôn xao. “Phản đối!” Dương Tư lớn tiếng phản đối, “Đây là suy luận vô căn cứ.”
Chánh án nhìn Chân Ý: “Phản đối hữu hiệu.”
Nhưng Chân Ý đã đạt được mục đích, cô dịu lại, hỏi: “Tại sao Hứa Mạc ép người khác ra tay chứ không tự làm?”
Hoài Như giật mình, cắn răng không nói. Chân Ý dự liệu được cô ta có chết cũng không nói, quay đầu về phía bồi thẩm đoàn và ghế dự thính, giọng trong trẻo mà rõ ràng: “Bị cáo không chịu nói thì để tôi giải thích. Căn cứ theo lời khai của hai nhân chứng khác, nguyên nhân Hứa Mạc không tự mình lấy tim là vì “Mẹ tôi không cho phép tôi giết người”. Đây là nguyên văn câu nói của tên bắt cóc.”
Mọi người đều kinh ngạc thảng thốt. Chân Ý nhã nhặn cúi người: “Tôi tạm hỏi đến đây thôi.”
Tuy không hỏi tiếp nhưng đã để lại một không gian tưởng tượng vô hạn: Hoài Như không chịu thừa nhận những lời này là có mục đích gì đây?
Lòng bàn tay Dương Tư lạnh toát, Chân Ý quá mạnh bạo, tấn công quá ác liệt. Mấu chốt ở chỗ cô không bỏ qua bất cứ chi tiết nào dù là nhỏ nhặt nhất, hoàn toàn không cho người ta cơ hội phòng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.