Faraway Blue (Trong Miền Xanh Thẳm)

Chương 4:




Hôm sau, thay vì tìm đường ra cảng, Dan dành trọn cả ngày để ngủ. Chris dành cả ngày để lang thang trong cái thị trấn lát gạch cũ trên những lối đi và ngói đỏ nâu trên nóc mái. Hắn đi ra bưu điện để mua một tấm bản đồ. Hắn nhìn những ký tự lạ lùng và những nét vẽ biểu thị những con đường ngoằn nghèo, nhỏ xíu, tự hỏi mình có khi nào sẽ đi vào tận cùng những con ngõ ấy không, hoặc giả, khi nào mình sẽ tiêu hết những đồng dành dụm ít ỏi vào chuyến đi dị thường này.
-Thế còn cảng? – Chris buột miệng
-Cảng mở cửa từ bốn giờ sáng đến bốn giờ chiều. Chúng tôi để những con tàu nghỉ dưỡng sớm hơn những nơi khác.
-Thế à?
Đột nhiên hắn nghĩ đến những con cá.
Chis là một thằng mà cuộc sống là vô vàn những thứ “đột nhiên”. Đột nhiên tự hỏi, đột nhiên nghĩ đến, đột nhiên vay tiền mở một quán bar nhếch nhác, đột nhiên thích kem dâu vào trưa ngày thứ hai, đột nhiên giận dữ với sự bê tha của chính bản thân mình, đột nhiên để một thằng nhóc lôi đi nghìn dặm, đột nhiên nghĩ về lũ cá ở cái nơi hút hắt này.
Những con cá. Lũ vây bạc bơi thành đàn óng ánh trong lòng biển bừng sáng ánh mặt trời. Lũ bầy đàn nhảy múa theo hình tròn xoay giữa ngàn vạn con sóng. Lũ tự do. Và những con cá trong chợ của thị trấn, phơi bụng ra trên sạp trắng hếu, những cái mang đỏ máu thảm thương, hoặc quẫy đành đạch trong chậu. Bọn cá có khi nào ý thức được đột nhiên chúng bị buông lưới và quăng vào chợ không?
Có lẽ có, mà cũng có lẽ không.
Chis bất đồ nghĩ, Dan giống như một con cá. Một con cá thiếu nước nghiêm trọng. Hắn tự dưng thấy buồn, ray rứt, hay cái cảm giác lẫn lộn nào đó quặn lên trong ruột. Và thế, hắn quay bước trở về.
Dan hãy còn ngủ. Lưng cậu ta giấu sau làn áo thun mỏng, đến độ ánh nắng chênh chếch có thể rọi xuyên qua. Gương mặt cậu ta giấu trong lớp tóc. Cậu ta có bao giờ ý thức mình sẽ thảm hại đến thế không?
Không.
Dan hãy còn ngủ, như một con cá chết.
Chirs thở dài, thấy như nếu mình còn trẻ hơn một chút, một tí nữa thôi, có lẽ mình đã khóc.
~
-Hôm nay ra cảng nhé – Sáng hôm sau Chis hỏi.
-Ừm…
-Hôm nay chúng ta ra cảng nhé – Hắn khẩn khoản. Làm như chuyện mò ra cảng biển vào tháng Sáu chết dẫm này là việc của hắn, công tác hệ trọng liên can đến nỗi đau của chính hắn.
Dan tỏ ra ngạc nhiên. Từ mé phòng tắm lát gỗ, cậu ngoảnh đầu ra nhìn Chis, phát giác thấy ánh mắt ẩn sâu đầy u tối của hắn. Phía sau lưng Chris, những mảnh thêu hoa của rèm cửa bừng lên trong nắng ban mai. Cậu chột dạ.
-Ngay lúc này ư?
-Thế đứa khỉ gió nào bảo tôi một mực phải ra đây bằng được thế? – Chris có vẻ giận dữ – Thế đứa mẹ khỉ nào nhất quyết lôi tôi ra một cái cảng chết toi chứ. Nào, đến rồi đấy. Ra đi, ra đi và giải quyết mẹ nó đi.
Dan thận trọng thu người lại sau mảng tường ốp gỗ. Đó là một cảnh tượng dường như chỉ xuất hiện trong một bộ phim tâm lý vừa cổ điển vừa siêu thực. Một kẻ hau háu, giận dữ kềm nén ngồi ở phía tràn đầy ánh sáng. Và một kẻ hèn nhát, chẳng biết nên làm gì, đầy mặc cảm tự ti, trốn sau một góc khuất, nơi bóng tối thập thò men vào.
-Chẳng giải quyết được gì đâu. – Dan chậm rãi nói, cố lấy những hơi thật nhẹ nhàng – Thật sự thì chẳng giải quyết được gì cả.
Cơn giận bất thình lình bùng lên trong ngực Chris. Hắn khó thở và nóng bừng hết cả người. Như một con thú hoang trong cơn đói, hắn vùng dậy, lao nhanh về phía Dan, lôi cậu ra ngoài và dứ nắm đấm vào mặt cậu.
-Cậu là đồ chết giẫm, Dan. Cậu là thứ hèn nhát hơn cả một con chuột. – Chris hổn hển nói.
Dan quay mặt đi, im lặng.
Cuối cùng, Chris đã không đấm vào mặt cậu. Nhưng hắn quẳng Dan xuống nền nhà như quẳng một bó cỏ khô. Dan khẽ khàng cười, môi nhếch lênh mếu máo. Chris đóng cửa phòng đánh rầm. Hắn biến mất phía bên dưới cầu thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.