Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 97: Ở lại




Mọi chuyện cuối cùng được định đoạt xong xuôi. Elrohir sẽ là vị sứ giả đại diện cho người Beornings. Vì họ không còn cách nào khác cả. Với một bộ tộc tuy có sức mạnh kỳ lạ và đáng sợ. Nhưng số lượng quá ít đúng là một việc bất lợi. Đoàn kết với nhau mới làm nên sức mạnh to lớn, chẳng bao giờ sai cả.
“ Vậy trong khoảng thời gian này chúng ta phải làm gì? “ Gron thốt lên trong khi hai người bạn của mình mỉm cười bên cạnh.
Kết quả câu nói của anh đã khiến tất cả mọi người đang vui vẻ, nhìn lại nhau với một ánh mắt rất lo lắng và nghiêm túc. Người đang cười cũng phải nhăn nhó khuôn mặt lại một cách mất tự nhiên. Còn Eothur và Pollay đã im ắng một hồi và đồng thanh trả lời lại anh ta.
“ Chuẩn bị cho chiến tranh thật sự. “
“ Kẹt,... Bập,...!!! “ Một người nào đó đã đẩy mạnh cánh cổng của hội trường ra một cách thật là vô lễ, mất lịch sự.
“ Brain?! “ Trên mặt Bootbeorn đã có dấu hiệu không hài lòng về hành vi của cậu ta.
“ Có chuyện đã xảy ra ở ngoài kia thưa thủ lĩnh. Ở phía đông bắc có một đoàn người Woodmen đang bị lũ Orc đuổi theo. “ Brain không để ý tới tất cả vẻ mặt của mọi người thế nào. Cậu ta chỉ nhìn chăm chú Grimbeorn với sự thành khẩn hết sức, hy vọng ông sẽ ra lệnh cho họ ra ngoài trợ giúp.
“ Mở cổng!!! “ Grimbeorn đã không làm cậu ta thất vọng. Bằng hai từ tràn đầy khí thế như một cơn phun trào dung nham của núi lửa, mọi người đủ hiểu ông ta có trạng thái như thế nào. Kết quả, tất cả mọi người chạy vội vàng rời khỏi hội trường. Eothur thì nhảy tót lên yên ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng và vài người Beorning bắt đầu hóa thành loài gấu.
Thật ra không cần mở cổng. Phía bắc sau khi trận chiến kết thúc đã lưu lại một lỗ hổng chưa được bịt. Họ cứ thế mà lao ra không cần chờ đợi thêm giây phút nào.
Eothur đá bên hông ngựa để nó phi nước đại nhanh nhất có thể. Vì trong tầm mắt của hắn, những người Woodmen đang “ Bỏ của chạy lấy người “ gần như đã bị đuổi kịp. Phía sau đuôi của họ, chủ yếu là trai tráng trẻ tuổi. Họ có vẻ như đã chuẩn bị đổi tính mạng của mình để bảo vệ phụ nữ, người già và trẻ em đằng trước.
“ Là người Beornings,... họ tới giúp ta kia. Cố lên mọi người ơi. “ Một người trong đoàn la lên.
Và kỳ lạ thay, một điều khó hiểu đã hiện ra. Những tên Orc cưỡi trên Wargs dừng lại một cách đột ngột mà không có dấu hiệu gì. Một chút sau, Eothur còn có cảm giác như chúng đang nhìn hắn và mọi người với ánh mắt trêu đùa, cười cợt, lẫn coi thường. Như cái trò rượt đuổi này là một thú vui chống nhàm chán của bọn chúng.
Như,... họ chỉ là một đám lũ dê, cừu. Còn chúng là sói, là hổ, là cáo,... động vật săn mồi chân chính.
“ Elrohir,... cho chúng một mũi đi. “ Thấy người Woodmen sắp ở gần mình, Eothur cất lớn tiếng.
“ Rất hân hạnh. “ Vừa đáp Elrohir vừa giơ cây cung của mình lên trời. Bắn ra một mũi tên theo hình vòng cung, và nó đâm chính xác vào tên Orc đang đứng nói chuyện. Khiến cả đám đang vui tưng tửng giật hết cả hồn, còn sợ đến nỗi mà chẳng dám quay đầu nhìn rồi bỏ chạy mất tích.
“ Wây,... wây,... bình tĩnh mọi người. Thả lỏng tốc độ đi, chúng đã bỏ đi rồi. “ Eothur điều khiển ngựa chạy vòng qua những người chạy nạn nói lớn.
Càng tới gần, Eothur càng nhìn rõ được sự tồi tệ và khó khăn của họ đã trải qua. Quần áo thì rách rưới bám đầy lá cây, bùn đen,... cơ thể thì yếu ớt, mệt mỏi gần như muốn ngã gục xuống dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Nhiều người trong họ có làn môi cực kỳ khô ráo. Chứng tỏ nguồn nước bị thiếu trầm trọng. Một số phụ nữ còn phải kéo theo tấm bạt mang người bị thương ở trên đấy. Trẻ em có đứa ngất xỉu trong vòng tay của người thân,...
“ Đưa nó cho tôi đi. Cậu ấy không thể nào đi bộ được nữa đâu. “ Eothur khuyên nhủ với một người phụ nữ đang nắm tay một thằng nhóc trong tình trạng ngất ngư như bán sống bán chết. Và cô làm theo ngay lập tức, không có suy nghĩ gì nhiều. Dù sao giờ thân cô còn đứng không nổi, nói chi là con của mình.
Để nó lên trước người mình, Eothur xoay đầu ra hiệu quay về thị trấn. Thật xin lỗi phải để bọn họ chịu đựng thêm một chút xíu nữa, vì chạy đua với thời gian nên chẳng ai lại đem theo thức ăn, nước uống để có thể cho họ ngay bây giờ. Song, có một người phóng đã về thị trấn trước, thông báo mọi người sẵn sàng tiếp tế.
...
“ Theo như lời kể của anh. Có vẻ như đám Orc hoàn toàn dư sức bắt kịp, thế thì sao chúng lại dừng ngay đoạn đó? “ Gron gặm một trái táo nói chuyện với Pollay.
“ Hừ,... “ Eothur thì nghe được trong khi ăn cháo bắp nên phì cười.
“ Cậu cười điều gì? “ Gron nghiêng đầu hỏi. Và họ đang ngồi cùng bàn với nhau trong một căn phòng ăn uống tập thể.
Lấy chiếc khăn mùi xoa của mình lau miệng, Eothur bình tĩnh hỏi lại. “ Cậu không thấy chúng như đang xua mồi vào chuồng à? “
Câu nói bình thường nhưng lại chứa đầy ác ý làm cho Pollay, Gron và Elrond đều bỡ ngỡ dừng lại hành động riêng của bản thân.
“ Trong cái thị trấn, bức tường gỗ này. Nó là một cái chuồng rộng lớn. Và chúng ta, tôi, cậu, anh,... đều bị chúng xem là một động vật ăn cỏ yếu ớt chờ đợi ngày sắp bị “ thu hoạch “.
Và giờ thêm một chút đàn cừu vào trong nữa thì có vấn đề gì đâu. Đối với chúng, chuồng mãi mãi là chuồng, kẻ sắp chết sẽ phải chết. Phải không nào?
Chúng đúng thật là tự tin hay là tự đại nhỉ. Haha,... chờ xem ai mới là mồi thật sự, kẻ tấn công hay kẻ phòng thủ. “ Hết lời, Eothur lấy muỗng múc tô cháo bắp nhạt nhẽo bỏ vào miệng. Cả ba người kia nhìn lại nhau, nhún vai một cái rồi tiếp tục ăn.
...
Khi đó ở ngoài sân thị trấn. Grimbeorn hỏi khẽ với Radagast khi vị phù thủy nâu từ trong sảnh lớn bước ra.
“ Những người Woodmen đó thế nào? “
“ Bọn họ,... tạm ổn. Sẽ không có vấn đề gì hết nữa đâu. Chỉ cần cho họ ăn uống nghỉ ngơi là sẽ khỏe khoắn trở lại. Còn người bị thương cần phải dưỡng một thời gian lâu dài. “
“ Ừm,... Ông không tính rời khỏi đây à Radagast. Nơi này sắp không còn yên bình như khu rừng và căn nhà tồi tàn của ông, mà là một cuộc chiến thật sự đấy. “
Radagast cười toe tóe mà đáp: “ Thế ai sẽ chăm sóc thương binh và hồi phục cho họ. Ở cái thị trấn này chỉ có một mình tôi làm được như thế và cậu không phải nghĩ cho tôi đâu. Trông tôi hiền lành thế thôi nhưng khi tức giận sẽ đáng sợ lắm đấy,... “
...
Mặt trời đang dần buông xuống, Elrohir đứng trên tháp cánh mà đảo mắt xem xét xung quanh. Đêm hôm nay anh sẽ trực tiếp khởi hành cấp tốc tới Lorien, và không biết liệu kẻ thù sẽ chào đón anh như thế nào trên đường. Song, anh cũng chẳng lo lắng hay sợ hãi một chút gì. Kể là hứng thú cũng không. Chỉ có một khoảng không yên tĩnh trong tâm trí.
Sống lâu là vậy. Những gì có thể nói là sinh tử chẳng thể nào lay động được tâm trí của Elrohir. Anh ngước đầu lên nhìn những con chim nhạn đang cắt ngang qua bầu trời, một cảnh tượng chẳng bao giờ chán với anh.
“ Tôi không biết anh có hứng thú ngắm cảnh đấy. “ Eothur trèo lên chiếc thang và nói.
“ Thế việc gì cậu nghĩ tôi không thích thú mấy việc này? “
“ Có lẽ là do,... mặt anh hay biểu cảm “ Boy lạnh lùng “. “ Eothur nhún vai trả lời.
“ Boy lạnh lùng? “
“ À,... kiểu cái mặt suốt ngày vô cảm đấy. “ Eothur chống tay lên thành gỗ nhìn ra phía xa, miệng tùy ý nói.
“ Vô cảm? Tôi,... không thể nào. “
“ Đùa tí thôi. “ Eothur khẽ cười vỗ vai anh. Rồi Elrohir nhấc khóe môi theo hắn, và một lát sau anh lại hỏi hắn một cách nghiêm túc.
“ Cậu có muốn đi theo tôi không? Nếu đến được Lorien cậu có thể quay về Rohan. Cậu không cần phải vướng vào chuyện này. “
Eothur nheo mắt lại, hắn xoay người nhìn xuống về thị trấn bên dưới. Nơi mà đám trẻ con hồn nhiên, ngây thơ vẫn còn đang đùa nghịch quanh gốc cây táo đã nở hoa vào đầu tháng hai mùa xuân. Chúng tinh nghịch hái lấy những đóa hoa lẫn nụ mang theo cái màu trắng tinh khôi, đại diện cho bản chất trong sáng của chúng, và có chút trộn lẫn màu hồng nhạt của sự ngọt ngào. Thú vị hơn là khi có bé trai nào đó đã để lên mái tóc rối xù của một cô bé khác một đóa hoa, đó là một hành động vô ý thức, hay một tình yêu mới chớm của tuổi thơ chúng.
Quan sát tiếp, Eothur thấy được khuôn mặt cô bé có chút buồn bã, đau khổ như mất đi một người thân vào đêm qua. Và chính cậu bé, người đặt hoa đã khiến những mất mát của nó bay phơi phới đi một phần nào,... không dừng lại ở đó, cậu ta còn nắm tay cô bạn của mình chạy một vòng thị trấn. Từ chỗ đám cừu lang thang, chú bò ăn cỏ, lũ chim làm tổ ở trên cái cây cổ thụ nằm trong khuôn viên thị trấn,... đến những con bướm với đôi cánh mờ ảo bay vòng vòng trên các đóa hoa xinh đẹp đã nở.
Thật là,... bình dị. Nếu hắn là một nhà thơ đích thực thì một bài thơ nên được cất ra bây giờ. Chỉ là,...
Eothur thu hồi ánh mắt mình và thở dài trong một nỗi buồn thấm thía. Có lẽ không ai nói hay báo, nên bọn trẻ không hề biết mọi chuyện sẽ chưa dừng lại ở ngày hôm qua, và sắp sửa có một chuyện tàn khốc nữa đổ ập xuống.
Nhưng có lẽ cũng vì đó, mà tại một thị trấn với bầu không khí tối tăm, u ám, lo lắng, sợ hãi... đủ loại mọi cảm xúc tiêu cực của con người. Như nơi đây đang bị bao phủ bởi một nguồn ma thuật hắc ám kinh khủng, ghê gớm nào đó, thì đám trẻ. Chúng như là một nguồn ánh sáng lẻ loi mang tới một chút hy vọng, niềm vui,... hay xua tan đi cái sự căng thẳng mà thứ ma thuật không tồn tại mang tới.
Eothur cắn nhẹ làn môi dưới của mình. Hắn có phải là một người thiện lương không. Có lẽ là có,... có lẽ là không. Hắn cũng không dám chắc, vì đôi lúc hắn cũng giết chết đồng loại của mình mà. Nhưng ngay tại thời khắc này, trái tim của hắn đang mách bảo mình nên giúp đỡ bọn họ. Bảo vệ những cái gì gọi là cao đẹp nhất của thế giới Arda. Những nụ cười tự nhiên,...
Không mất đến một phút, Elrohir đã có câu trả lời.
“ Không cần phải vướng. Elrohir, anh thật biết đùa. Từ đêm hôm qua, số phận của tôi đã bó chặt với những con người Beornings này rồi. “ Không cần đến danh lợi, không cần đến của cải, không cần đến ý nghĩ của tâm trí. Eothur đơn thuần làm theo tiếng gọi của trái tim mình. Hắn thật là thánh mẫu.
Elrohir mở miệng cười không thành tiếng. Như anh đã sớm dự đoán được cái câu trả lời của người bạn đồng hành.
“ Hãy giúp họ sống sót, Eothur. “
“ Không vấn đề gì. “
“...” Hai người họ nói chuyện thêm một chút nữa. Rồi rời khỏi tháp canh, Elrohir đi lấy hành lý. Còn Eothur kiểm tra ngựa đã thắng chưa cho anh ta.
...
“ Khoan,... khoan,... cậu Elrohir. “ Đang dắt ngựa khỏi chuồng thì Radagast gọi anh từ trước mặt.
“ Có việc gì sao ngài Radagast? Ngài Gandalf sẽ chắc vui lắm khi nhìn thấy ngài an toàn thế này đấy. “
“ Không,... không,... Này Elrohir, sao cậu không sử dụng lũ thỏ của ta. Bảo đảm với cậu nó sẽ nhanh hơn con ngựa này nhiều lần. Và sẽ chẳng kẻ thù nào có thể bắt kịp tốc độ tuyệt vời như đang bay của nó. “
“ Ngài thật sự muốn đưa chúng cho tôi? “ Elrohir nhướn lông mày lên
“ Ừ,... ừ,... Nhưng cậu nhớ chăm sóc chúng giùm ta một tí nhé. Chúng cũng khá háu ăn, và ta sẽ chỉ cách để cậu điều khiển được chúng. Đưa tai vào đây. Nhanh nào. “
Radagast thì thầm những kinh nghiệm của ông khi sử dụng lũ thỏ Rhogosbel như một đứa trẻ đang chia sẻ bí mật riêng tư. Ông ấy còn dặn đi dặn lại là phải tuyệt đối cấm không được nói cho ai biết. Elrohir nghe theo gật đầu lia lịa.
“ Elrohir lâu thế, Grimbeorn đang chờ anh ở ngoài kìa. “ Eothur bước vào bên trong chuồng ngựa. Chợt thấy Radagast như bị bắt quả tang nên đứng xa khỏi Elrohir. Tay chỉ lên môi đang tự nói những điều quái lạ nào đó mà hắn không hiểu nổi.
“ Nói giùm tôi với ông ấy là tôi sẽ gặp ông ở ngoài cổng thị trấn. “
“ Được thôi. “
...
“ Hãy nhìn bức tường rào này. Nó vẫn chưa đủ để chúng ta có thể chống lại một lực lượng tấn công thật sự. “ Eothur chỉ cho Pollay. Khi này hắn và vài người khác đã chờ khoảng mười lăm phút đồng hồ, nhưng chưa hề thấy bóng dáng tung tích của Elrohir đâu cả.
Rảnh rỗi nên Pollay cũng bắt chuyện với Eothur. Hai người chủ yếu là nói về sự chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến, và nhờ kinh nghiệm học hỏi từ Rohan và Dol Amroth. Cộng thêm đọc sơ qua ở trên mạng kiếp trước, nên hắn đã chỉ ra được những điểm yếu mà người Beornings gặp phải.
“ Cái gì kia,...? “ Gron thốt lên. Và hai người họ nhìn qua.
Chà,... trông Elrohir khi này thật là ngầu. Anh ta đứng trên chiếc xe trượt “ tuyết “. Một tay nắm lấy dây cương và phía trước anh là lũ thỏ Rhogosbel gồm mười hai con chạy nhảy rất là đồng đều như một đoàn quân đang diễu hành trên quảng trường kiếp trước.
“ Wow,... thật là đáng yêu. “ Đám trẻ con đi ngang qua sáng to hai con mắt của mình nhìn vào lũ thỏ. Như chúng đang rất là khao khát được ôm ấp, hay bẹo má bọn nó một chút. Nếu không, thì chỉ cần vuốt bộ lông màu xám mượt mà ấy cũng là vui lắm rồi.
Hai, ba con chó ngước cổ nhìn chủ của mình rồi nhìn lại lũ thỏ. Chúng kêu “ Gâu “ một cái nhưng lũ trẻ vẫn không để ý. Thế là cúi mặt xuống ủ rũ như vừa bị thất sủng, bỏ rơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.