Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 96: Sứ giả




“ Cốc,... cốc,... cốc,...! “ Tiếng gõ cửa vang nhẹ trong căn phòng nhỏ bé và ấm cúng với một chiếc cửa sổ khép lại. Nó làm cho Eothur giật mình bừng tỉnh khi vừa mới chìm vào giấc mơ tươi đẹp cách đây một tiếng. Và để người ngoài không chờ đợi lâu, hắn cử động ngồi dậy vươn người một cách nhanh chóng với cái lưng tê cứng. Rồi đặt hai bàn chân trần xuống lớp sàn cứng rắn, lạnh lẽo như một tảng băng ở Nam Cực.
“ Cốc,... “ “ Được rồi tôi tới đây. “ Đứng dậy và mở cửa ra. Trước mặt Eothur là Pollay đứng gần ngưỡng cửa. Người mà cách đây vài tiếng đồng trước đã chiến đấu kề bên hắn. Ông cũng là người mà gây khó chịu cho hắn cùng Elrohir lúc mới tới nơi này.
“ Thủ lĩnh chúng tôi muốn mời cậu đến cuộc họp. “ Khuôn mặt Pollay bình tĩnh nói ra mục đích của mình. Khác với trạng thái ngang ngược, hổ báo,... của ngày hôm qua.
“ Ngay bây giờ? “ Eothur nhấn mạnh câu hỏi của mình. Và ông ta không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu nhẹ.
“ Vậy đợi tôi một tý. “ Đóng cửa lại để thay quần áo. Một lát sau, Eothur bước ra ngoài rồi đi theo Pollay. Trông ông ta lúc này thì băng bó khá nhiều với các cuộn vải, cổ tay, bắp chân,... chứng tỏ bị thương cũng chẳng nhẹ gì lắm.
...
Trở lại hội trường mà Eothur từng gặp Bootbeorn hôm qua. Nơi đây đã được dọn dẹp lại với nhiều bộ bàn gỗ dài được đặt đối diện với nhau. Ngoài ra người đàn ông già cả đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất là Grimboern, thủ lĩnh đích thực của tộc Beornings. Chứ không như lần trước, con trai ông thay mặt.
Đảo mắt quanh một vòng, Eothur thấy được Elrohir cũng đang ở đây. Trên chiếc bàn thứ nhất góc phía bên phải theo hướng nhìn của Grimbeorn. Hắn từ từ sải bước tới bên cạnh anh ta và đặt đít ngồi xuống. Pollay thì ngồi đối diện với bọn họ.
“ Chuyện gì vậy? “ Eothur hỏi khẽ Elrohir, dù hắn đã biết đáp án. Nhưng anh ta chỉ lắc đầu nhẹ mà không nói gì thêm. Thế nên hắn cũng im lặng theo, và chờ khoảng vài phút sau.
Các chỗ ngồi đều đã được lấp kín bởi các vị nguyên lão,... song chính xác mà nói họ đều là những anh em ruột thịt, con cháu của Grimbeorn. Tuy vậy, cuộc họp vẫn chưa có dấu hiệu gì là được bắt đầu. Và mãi cho đến cái lúc, khi bóng dáng nhỏ bé lùn tịt đang chạy vội vàng, hối hả từ bên ngoài xuất hiện. Thì vị thủ lĩnh người Beornings mới mở miệng mình ra.
“ Hãy bắt đầu sự quyết định cho sự tồn vong của dân tộc chúng ta. “ Một câu mở đầu thẳng thắn và chứa đựng sự nghiêm trọng lẫn quan trọng của cuộc họp.
“ Khoan,... khoan,... chờ tôi với,... “ Vị phù thủy nâu Radagast chạy hùng hục tới trước mặt tất cả mọi người. Ông ta còn dừng lại để hít thở thêm vài hơi. Và những hành động kỳ lạ của ông còn khiến không khí gay gắt mới xuất hiện liền biến mất.
“ Chúng tôi không quên ông đâu, Radagast. Nên ông không cần phải hấp tấp như vậy. “
“ Được rồi,... cậu cứ bắt đầu đi,... “ Radagast ngồi xuống chiếc ghế đặc biệt dành riêng cho ông. Như một chiếc ghế cao dành cho con nít và trẻ nhỏ ở kiếp trước, khi chúng cần ăn uống trên một chiếc bàn lớn.
Không cần văn vẻ thêm mất thời gian, Grimbeorn trực tiếp nói thẳng ra vấn đề mà người Beornings cần xử lý. Đơn giản và trực diện, chẳng phải mất hay tốn gì nhiều nước bọt.
“ Đêm hôm qua, kẻ thù đã tấn công chúng ta. Và việc này rất có thể sẽ tái hiện trong một khoảng thời gian tới. Các vị nghĩ chúng ta nên làm gì lúc này? Rời khỏi nơi này hay tiếp tục cố thủ và chiến đấu với chúng. “
“ Chiến đấu,...!!! “ Ông vừa dứt lời thì đã có người đứng dậy hô lớn. Thể hiện tinh thần anh dũng, gan lỳ và mạnh mẽ. Hay là sự ngu ngốc của mình?
“ Dốt nát,... ngươi để vợ con và người thân mình chết theo à. Thủ lĩnh tôi yêu cầu chúng ta rút khỏi thung lũng này trong khoảng một thời gian dài. Tôi có một linh cảm rất là xấu, cực kỳ cực kỳ xấu. “
“ Đồ hèn nhát,...! Ông muốn chúng ta bỏ chạy khỏi vùng đất quê hương này à. Thế còn những gì chúng ta đã xây dựng lên thì sao,... bằng cái thứ linh cảm mơ hồ, ông,... “
“ Câm miệng thằng nhóc con,...! “ Một lão khác đứng dậy ngắt lời người kia.
“... “ Chưa gì đã xuất hiện một cuộc cãi vã ồn ào. Như một xó chợ được chia thành hai phe. Và các bà bán hàng rong đang trổ tài chửi thề điêu luyện của bản thân. Một sự mất trật tự đáng sợ diễn ra trong một hội trường vừa mới oai nghiêm vài phút.
Các giọng nói đang làm mất sự đoàn kết diễn ra, chúng làm phiền đến nỗi Grimbeorn còn phải tự mình nhăn trán lại vì sự mệt mỏi, chán nản. Còn con trai ông, Bootboern cũng không nói gì nhiều như cha với hai đôi lông mày lâu lâu lung lay. Đúng là người được chỉ định để thành thủ lĩnh đời tiếp theo, mang trên mình phong thái hơn người bình thường. Không hề biểu lộ cảm xúc một chút nào.
“ Dừng lại đi! “ Sự căng thẳng ngày càng lên cao, Grimbeorn buộc phải cất tiếng để tạm chấm dứt. Thở mạnh ra một hồi, ông liếc quanh mọi người.
“ Tôi biết ông từng ghé qua Dol Guldur. Và ông đã biết được điều gì đúng không? “ Dừng lại khi nhìn đến Radagast, trong tay đang ôm chiếc mũ cũ kỹ màu nâu như một món đồ chơi, ông nhẹ giọng hỏi.
“ Phải,... Phải,... đúng vậy. Tôi từng tới đó để do thám còn suýt nữa thì bị mất mạng. Còn buồn hơn là tội nghiệp cho anh bạn người Elves đồng hành của tôi,... “ Phù thủy nâu đội lại chiếc mũ trên đầu, ông kể ra khá nhiều thứ nhưng đa phần là cảnh trốn chạy khỏi lũ Orc.
“ Ưm,... Ưm,... vấn đề chính, Radagast. “ Bootbeorn chịu hết nổi liền nhắc nhở nhẹ.
“ Ờ,... à,... à,... trước đó tôi đã biết được chúng đang tính tấn công vào Lorien,... “
“ Việc đó thì liên quan gì tới người Beornings chúng tôi. “ Một người khác mở miệng.
“ Có,... “ Với kinh nghiệm coi phim truyền hình, đọc tiểu thuyết,... chưa đến một giây là Eothur biết được ý định của kẻ thù, nên thành ra đã vô tình cất tiếng.
Kết quả là hàng loạt mọi ánh mắt nhìn thẳng vào người Eothur, từ Grimbeorn ở đầu đến một người lạ mặt nào đó ngồi xa xôi gần cổng.
“ Cậu ta là ai? “ Một người chưa bao giờ gặp mặt Eothur thấy lạ. Tại sao lại có người ngoài ở trong cuộc họp này chứ.
“ Cậu ta là người Rohan. “ Bootbeorn mỉm cười đáp.
“ Tuyệt,... bây giờ cuộc họp kín chúng ta còn cần thêm người ngoài cuộc nữa à. “
“ Im lặng, Gron. Đêm qua cậu ta và bạn của đồng hành mình làm được nhiều thứ hơn em tưởng đấy. “ Pollay lớn tiếng quát người kia. Có vẻ như là em trai ruột thịt của ông.
“...”
“ Hãy nói đi Eothur? Tại sao? Chưa bao giờ chúng dám tấn công chúng tôi thì nay lại gan đến vậy. “ Bootbeorn nói và nhìn hắn một cách chăm chú.
Đứng dậy và cố bình thản trong lòng. Eothur lấy lại khí thế của mình khi còn đang làm tướng lĩnh trong doanh trại Rohan. Hắn mở lời bằng cách dẫn một vấn đề khác vào.
“ Thật ra mà nói, không chỉ các vị mà bất cứ nơi nào đều căm ghét lũ Orc hay đám tay sai Sauron đều đang nằm trong mối hiểm họa nghiêm trọng.
Sự diệt vọng.
Và để trả lời vì sao có sự diệt vong thì trước khi tới đây, tôi cùng với người bạn đồng hành của mình. Elrohir, con trai của lãnh chúa Elrond. Đã biết một chút ít về những sự kiện xấu đang xảy ra trên khắp miền đất Trung Địa.
Ở vùng biển phía Tây ngoài kia, lũ hải tặc đen Corsair đều đang hoành hành khắp nơi. Ở phương đông xa xôi, một đạo quân khét tiếng mang danh người Easterlings đang chuẩn bị cho một cuộc chiến. Hay trong Dol Guldur,... cái này thì các vị đã biết. Và,...
Các vị,... Sauron đã trỗi dậy. Và hắn ta đang toan tính một lần nữa thống trị thế giới Trung Địa. Lần này hắn cũng sẽ không bỏ sót bất kỳ kẻ nào có cơ hội có thể phản kháng hắn.
Ngoài ra là theo chiến lược quân sự. Chúng muốn tấn công vào vùng đất Lorien hay Woodland. Thì cũng cần phải tiêu diệt các vị đầu tiên. Vì các vị là một mối nguy hiểm tiềm ẩn mà bất kỳ lúc nào có thể bạo phát, ảnh hưởng xấu hay ngáng đường cho chúng.
Và thay vì để nó xảy ra,... hay các vị kịp thời kết minh với người Elves ở hai vương quốc kia thì chúng buộc phải ra tay. Cho dù có thể không tiêu diệt hoàn toàn được các vị. Thì ít ra cũng khiến các vị không còn đủ sức để đe dọa kế hoạch chúng. “ Những lời nói của Eothur khiến tất cả người Beornings phải trầm tư suy nghĩ. Chỉ có mỗi Elrohir là vẫn dáng vẻ thong dong đoán ra được, không hiển thị ý kiến. Và Radagast đang trố mắt ra nhìn hắn.
“ Nói như cậu. Chắc chắn là sẽ có một cuộc tấn công tiếp theo vào chúng tôi. Thậm chí chỉ trong vài ngày tiếp theo. Lần này sẽ không phải là đánh lén với vài trăm tên. Mà là một đạo quân hàng nghìn thật sự. “ Bootbeorn sáng suốt đã suy diễn ra tương lai trong thời gian ngắn ngủi.
“ Tôi e là vậy. “ Eothur chỉ biết gật đầu nhẹ đáp lại.
“ Vậy chúng ta còn chờ gì nữa. Thủ lĩnh, ngài hãy ra lệnh cho con dân mình rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. “
“ Khoan đã thưa thủ lĩnh. Liệu kẻ thù có thật là để chúng ta yên khi rời đi không. Với số người phụ nữ, trẻ em cộng thêm phương tiện di chuyển ít ỏi. Chúng ta không thể nào chạy khỏi nếu chúng đuổi theo. Và nơi nào mà người dân ta có thể ở, trong khi toàn bộ Trung Địa theo anh bạn Rohan nói đều nguy hiểm.
Hay ngài đã biết được chút ít gì đó phải không, nếu không thì sao ngài lại tới kịp thời vào đêm hôm qua. Và trong lòng ngài đang có một kế hoạch? “ Người ủng hộ chiến đấu có vẻ như đã tắt ngọn lửa chiến đấu trong lòng mình.
Grimbeorn lắc đầu lập tức. “ Nhờ hai người bạn của chúng ta, cộng thêm Radagast. Và một ngôi làng của người Woodmen hủy diệt trong khi ta bị kiềm chế bởi một đám Orc. Dẫn đến linh cảm xuất hiện một sự bất an mạnh mẽ nên ta mới tốc hành tới đây. Ngay bây giờ ta vẫn chưa có biện pháp gì cho mọi người cả. “
“ Tất cả những điều cậu ta e ngại đều sẽ xảy ra đấy, ngài Grimbeorn. “ Elrohir khi này đứng dậy đồng ý việc không nên di chuyển. Anh giải thích ra.
“ Khi kết thúc trận chiến và trong quá trình dọn dẹp. Với đôi mắt nhìn xa của mình, tôi đã đi dạo quanh các hướng khác nhau của thị trấn và phát hiện ở xa xôi ngoài kia luôn có những tên trinh sát kẻ thù đang quan sát không ngừng nghỉ. Và nhất định chúng đã có một kế hoạch nào đó nếu chúng ta rời khỏi nơi này. “
“ Hãy lấy bản đồ ra đây. “ Khi Elrohir hết lời, Bootbeorn đã gọi người canh gác dọn ra tấm bản đồ vẽ quanh khu vực phía bắc Trung Địa. Trong chốc lát, một chiếc bàn dọn ra ở giữa và đặt trên đó là một bản đồ thật là lớn. Không biết họ đã kiếm nó từ ở đâu nhỉ.
“ Đây là nơi chúng ta đang ở. “ Bootbeorn đứng dậy và lấy một miếng gỗ đặt lên trên.
“ Phía Nam chúng ta có Lorien, và Dol Guldur nằm đối diện nhau. Nếu như kẻ thù đã có tính toán thì chúng nhất định đã có một đạo quân đang di chuyển trong Mirkwood và sắp bước ra thung lũng Anduin. Nhằm mục đích ngăn cản ở giữa và tấn công chúng ta. “
“ Vượt qua dòng sông thì thế nào? “ Pollay lên tiếng sau một hồi im lặng.
“ The Great River ở ngay phần hạ lưu chúng ta có độ rộng khá lớn. Cần phải dùng thuyền để vượt qua. Tuy nhiên, khi chúng tấn công đã đốt cháy được bến cảng nhỏ nhoi và số thuyền ít ỏi mà ta có. Trên hết, chúng ta vẫn chưa nhận được bất kỳ liên lạc nào với người Beornings canh gác bên đó. Tôi lo ngại anh ta đã gặp phải nguy hiểm, và con đường bí mật cũng đã tràn ngập kẻ thù ẩn núp. “
“ Còn phía bắc? “ Người yêu cầu di chuyển hùng hục nói.
“ Vẫn chưa rõ. “
“ Sao,... các vị lại không nhờ cứu viện? “ Eothur giọng chần chừ hỏi.
“ Người Elves ở Lorien không nằm quá xa. Họ có thể điều binh giúp chúng ta di cư và tạm trú ở đó một thời gian ngắn. Nếu có lực lượng hỗ trợ của họ, chúng ta hoàn toàn có thể an toàn tới được vùng đất Lorien. “
Mọi người quay đầu nhìn nhau và nhỏ tiếng thảo luận. Xem ra ý kiến này cũng không bị ai phản bác gì. Có thể hoàn toàn chấp nhận được.
“ Họ sẽ giúp chúng ta không? “ “ Tôi không biết. “ “ Có khi họ sẽ từ chối. Từ trước tới nay họ có bao giờ cho tộc lạ nào di cư trong đấy đâu? “ “ Nhưng lỡ được thì sao,... “
“ Nếu không ai phản đối việc này. Thì chúng ta sẽ cử sứ giả tới bên kia. “ Grimbeorn nheo mắt nhìn chằm chằm Eothur một hồi, rồi nghiêng đầu nói lớn.
“ Nhưng ai đủ uy tín để có thể nói chuyện với họ? Chúng ta chưa bao giờ liên lạc với các vị thống trị người Elves bao giờ cả. Trừ tổ tiên Beorn. Mà ngài ấy chỉ có quen biết với chúa tể vương quốc Woodland, trong khi bây giờ họ đang bị nhốt sâu bên trong Mirkwood phía đông xa xôi kia. “
Lại thêm một phiền toái nữa. Người Beornings ngoài trừ tộc người Woodmen thì gần như chẳng giao lưu rộng lớn gì với các tộc khác ở ngoài thung lũng Anduin. Nếu có thì chủ yếu là mấy tay thương nhân hay người lữ hành thôi. Chưa đủ sức ảnh hưởng cầu cứu.
“ Nếu các vị chấp nhận người ngoài. Xin hãy để cho tôi làm việc này. “ Elrohir đứng dậy xung phong. Anh còn tung ra các lời khuyên.
“ Tôi có dòng máu thân thiết với những người trị vì Lorien. Mẹ tôi là con gái của họ. Lãnh chúa Celeborn và công nương Galadriel. Nếu tôi gặp được họ và kể ra mọi thứ, nhất định họ sẽ giúp đỡ các vị một cách nhanh nhất có thể.
Và với những người hiền triết nhất trên thế giới, họ sẽ không bao giờ từ bỏ một chủng tộc minh hữu ngay trong giai đoạn khắc nghiệt này cả. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.