Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 46: Sự Sống Và Cái Chết (1)




Xenia yên lặng ngồi nhìn hai người họ nói chuyện cười đùa với nhau, vài giây sau cô thở dài, tay móc ra thanh kiếm mà đã tịch thu được từ con người phía trước, cô tự hỏi trong lòng mình.
“ Con trai nuôi của Theoden,… “
Rohan,… nếu như cô nhớ không lầm khi cô tới nơi đó gần đây nhất cũng phải tầm 200 năm trước, lúc đó vương quốc nhỏ ấy vẫn chưa phát triển mạnh mẽ, vẫn thường xuyên phải giao tranh với người Dunlend, Easterl,… lãnh thổ vẫn còn chưa được dẹp loạn hoàn toàn.
Hai trăm năm với loài người là một quảng thời gian dài nhưng với người Elves các cô thì đó không là gì cả, ngay cả chính cô cũng đã gần 2000 năm tuổi, lớn hơn cả số tuổi của vương quốc loài người Rohan.
Bây giờ, Xenia không biết gì nhiều về thông tin của Rohan, chỉ hơi khái quát vua của họ là Theoden, còn lại thì chịu.
“ Cách tốt nhất để chứng thực thân phận cậu ta là đem cậu ta trở về nơi ở, ít ra sẽ có người rõ ràng về chuyện đó. “
Xenia ngước đầu lên nhìn lại, nhưng rắc rối bây giờ là Ewen và tên loài người đó khá thân thiết với nhau, nhìn dáng vẻ hai người họ có lẽ đã đi cùng một khoảng thời gian, biết đâu tên con người ấy có mưu đồ gì thì sao.
“ Chỉ huy “ Một người đằng sau gọi cô.
“ Đã đến giờ đổi ca à. “ Xenia không thay đổi hướng nhìn mà vẫn trả lời.
“ Nhưng Arlo và Silas vẫn chưa quay về, thưa ngài “
Nhíu lông mày thật chặt lại, Xenia nghe rõ ràng được từ “ Chưa quay lại “. Do mãi suy ngẫm về thân phận Eothur, bây giờ cô mới nhận ra, đáng lẽ hai người do thám của mình đang tuần tra xung quanh phải trở lại rồi, mà khoan không khí xung quanh tại sao lại im ắng như vậy, đáng lẽ ra phải có âm thanh của lũ côn trùng hay lũ ếch nào chứ...
“ Cảnh giác “ Xenia đứng dậy ra lệnh, cô rút thanh kiếm bên hông của mình ra, khác với loại trường kiếm mà con người Gondor, Rohan thường hay sử dụng, kiếm của loài Elves thì cong lại khá giống với vũ khí người phương đông tuy vậy chất lượng, ngoại hình của nó thì bỏ xa bọn người Easterl vài trăm dặm.
Bốn người Elves nghe được lệnh, họ rút vũ khí của mình ra đứng thật cảnh giác nhìn xung quanh, bốn người đem cái khu đất trống của họ tạo thành một vòng tròn.
Eothur và Ewen nghe được tiếng cảnh giác, hai người họ liền dừng lại cuộc trò chuyện và thấy tất cả mọi người rút vũ khí ra.
“ Chuyện gì vậy? “ Ewen hỏi nhưng không ai trả lời nàng cả ngoài hắn.
“ Có chuyện không hay xảy ra. “ Eothur nói thầm, nhỏ đáp lại lời nàng và cũng chỉ có nàng đang đứng bên cạnh là nghe được.
Hai người bọn họ cũng đứng dậy, Eothur nói với Venn, người đang đứng cảnh giác nhìn vào khu rừng ở phía sau lưng bọn họ.
“ Anh bạn, tháo còng cho tôi với, tôi sẽ,... “
Chưa kịp nói hết lời, liền có chuyện xảy ra.
“ Grừ,... “ Một tiếng gầm nhỏ xuất hiện, trong nháy mắt một người Elves đang đứng gần đám cây đã bị một cái bóng đen to lớn nào đó lôi đi, chỉ với một đòn nó đã kéo anh ta vào bên trong bóng tối.
“ A a a “ “ Rầm “ Mọi thứ xảy ra quá nhanh, người Elves kia bị lôi đi để lại tiếng thét của anh ta, hai người khác cấp tốc chạy tới hướng đó, con quái vật rất khôn khéo nó núp trong bóng tối ném lại tay người Elves vừa bị lôi đi va vào hai người họ, khiến họ ngã xuống đất.
Không ai kịp nhìn thấy hình dáng thật sự của con quái vật đó, chỉ thấy loáng thoáng cái bóng đen cao phải đến 2 mét, biết rằng người Elves và chính Eothur cũng có khả năng quan sát nhìn trong bóng tối rất tốt, vậy mà không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt nó, chứng tỏ nó có tốc độ rất nhanh.
“ Lùi lại, lùi lại. “ Xenia cố gắng bình tĩnh trở lại, thứ vừa nãy là thứ gì vậy, cô không hề biết nó là thứ gì.
“ Khỉ thật “ Eothur lẩm nhẩm.
Con quái vật có bóng tối, cây cối,... che lấp cho nó, cộng thêm tốc độ nhanh nhẹn, không ai trong số họ có phản ứng kịp thời, chưa kể đến sức mạnh của nó, nhờ vào đòn tấn công chớp nhoáng và cú ném ấy, hắn có thể phán đoán được nó có sức lực rất lớn.
Dưới lệnh của Xenia, hai người kia cũng đã đứng dậy và kéo lê cơ thể bất động của người bạn mình lại gần ngọn lửa, cô ấy mặc dù bối rối nhưng vẫn rất khôn ngoan và tràn đầy kinh nghiệm, biết được bóng tối là lá chắn của con quái vật thế nên bọn họ chỉ có thể càng gần đống lửa, nhờ ánh sáng từ đó thì mới có thể lấy lại được lợi thế.
“ Ewen lại đây nhanh lên. “ Xenia thấy được nàng vẫn còn chần chừ nên thét lớn.
“ Chìa khóa,...!!! “ Ewen mặc kệ cô ấy, nàng nói lớn với Venn ném chìa khóa cho mình, nàng không thể bỏ mặc Eothur ở đây được vì hắn đã từng cứu mạng sống của nàng.
Chỗ Eothur bị khóa lại với cái cây cách đống lửa phải tầm 4,5 mét, và cách bóng tối, cây cối rậm rạp chỉ có hơn 2,5 mét, vì thế bọn họ là người dễ bị tấn công nhất hiện nay.
Xenia thì không quan tâm đến tù binh, trong đầu cô chỉ nghĩ đến bây giờ là người của cô và Ewen.
Venn hơi chút run tay ném chìa khóa cho Ewen, anh ta vẫn cố gắng trấn định bản thân để thực hiện nhiệm vụ, chức trách của mình, anh chặn khoảng trống nhỏ đó lại để nàng có thời gian kịp thời mở còng tay cho Eothur.
Và đúng như điều họ lo sợ đã xảy ra, ngay khi chiếc còng của Eothur vừa được vặn khóa “ Tách “, cũng là lúc cái bóng đen của con quái vật lao ra từ trong đám cây rậm rạp.
Tất cả mọi người bây giờ, ngoại trừ Ewen đều có thể thấy được hình dáng của nó, di chuyển bằng hai chân, bộ lông đen che khuất toàn cơ thể, đôi mắt đỏ ngầu và có cái đầu mỏm của con sói, tay chân nó đều có những móng vuốt sắc bén mà có thể nhìn thấy, đoán được bằng mắt thường.
Venn chém thanh kiếm xuống để tấn công con quái vật đi bằng hai chân, nhưng nó khôn khéo chỉ bằng cái lách người nhẹ nhàng là có thể tránh được đòn tấn công, lưỡi kiếm của anh chỉ có thể sượt nhẹ qua làn da của nó, cắt đứt vài sợi lông đen.
Bàn tay dài, chứa đầy móng vuốt sắc của nó cào mạnh xuống ngực Venn. Cắt đứt luôn cả bộ giáp nhẹ mà anh đang mặc trên người, để ba vết thương sâu vào da thịt.
Ngay cả khi đòn tấn công của nó đã kết thúc, Eothur vẫn có thể nhìn thấy những miếng da, miếng thịt, máu còn dính chút chút trên móng vuốt của nó.
Hạ gục được Venn trong nháy mắt, nó lao đến chỗ hai người bọn họ, Xenia chạy tới hoảng hốt thét lên “ Không!!! “ một âm thanh kéo dài, thê lương.
Nó nhanh, nó mạnh, nhưng Eothur đâu phải là kẻ chậm chạp, hắn có cơ thể, giác quan gấp 1,7 người Rohan bình thường, ngay khi nó tấn công Venn là hắn biết anh ấy e rằng không thể chống cự nổi.
Nhanh chóng ôm lấy người Ewen, dùng hết sức mạnh cánh tay, vai, lưng của cơ thể. Eothur phóng nàng bay tới chỗ Xenia đang chạy tới, may mắn là cô ấy có phản xạ rất tốt liền đã chụp được nàng trên không trung rồi lăn lộn 1, 2 vòng lùi về phía sau.
Ewen chưa kịp hiểu có chuyện gì sau lưng của mình, nàng chỉ mới vừa quay đầu liền thấy Venn chết, rồi đến Eothur ôm nàng và ném đi, Xenia chụp lấy lăn lộn vài vòng, điều mà nàng chứng kiến cuối cùng là cái nụ cười đó, một nụ cười thản nhiên, ấm áp và kiên cường của chàng trai tóc đen.
“ Đùng “ Eothur cảm thấy mình trúng một đòn cực kỳ nặng nề, như một quả búa tạ đập vào bên người, chỉ bằng một đòn liền khiến hắn bay người đập thẳng vào thân cây.
Đòn tấn công cộng thêm cú va đập mạnh liền khiến Eothur vừa ngã xuống liền đã bất tỉnh nằm dưới mặt đất.
“ Eothur,…!!! ” Ewen gọi lớn tên của hắn.
Con quái vật liếc qua Eothur đang nằm dưới đất, nó đứng yên ở chổ vừa tấn công hắn, nhếnh mép lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.
“ Người sói,… không phải các ngươi… “ Xenia hít sâu vào một hơi lên tiếng, xem ra cô biết về thân phận của con quái vật và cũng như hiểu được nó có “ trí khôn “ không kém gì với con người, loài Elves các cô.
“ Loài Elves,… các ngươi,… sẽ là,… con mồi,… của ta. “ Tên người sói lên tiếng, giọng nói của nó có chút ngập ngừng, khó nghe như một em bé mới tập nói chuyện, âm thanh rất khàn khàn nặng nề.
“ Giết nó “ Xenia ra lệnh.
Hai người Elves đứng bên cạnh cô lập tức tiến công người sói, họ liên tục vung thanh kiếm cong của mình như đang thực hiện một bài múa, biểu diễn nghệ thuật, ánh kiếm bạc của họ liên tục lóe lên trông rất đẹp và tao nhã.
Đẹp thì đẹp mắt nhưng đừng bao giờ coi thường họ, những đòn tấn công ấy rất là nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một giây, kẻ thù của họ sẽ chết ngay khi nhìn thấy ánh bạc vừa lóe sáng.
Còn Ewen thì nàng muốn chạy tới chỗ Eothur nhưng bị Xenia níu chặt tay lại.
“ Grừ,… “ Theo truyền thuyết kể lại, người sói là sinh vật được tạo ra bởi chúa tể bóng tối Melkor, và là tay sai trung thành của ông ta.
Thân xác của chúng được lai tạo từ loài sói và ngự trị bằng những linh hồn ác độc, đáng sợ, cùng man rợn không kém gì với lũ Balrog.
Biết hai kẻ phía trước nguy hiểm nên nó cũng nhanh chóng rút lui, né tránh những đòn tấn công. Cùng với đó là lợi dụng sức mạnh của mình, nó bưng cả một khúc gỗ phải dài hơn hai mét bằng hai tay lên cao rồi ném thẳng xuống.
Bọn họ phải né tránh miếng gỗ ấy, dừng đòn tấn công lại.
Người sói lập tức tiến công, nó vung bàn tay to khỏe của mình nắm được một cái đầu của người Elves, dùng cái móng vuốt của mình đâm mạnh vào đó.
“ A a a… “ “ Rắc “ Và bẻ luôn cái cổ, giết chết thêm một người của họ.
“ Chết đi “ Người bên cạnh vung kiếm xuống, chặt vào phần thân của người sói gây ra vết thương đầu tiên cho nó.
“ Grừ,…! “ Đòn tấn công gây cho nó đau đớn nhưng vẫn chưa đủ, chỉ bằng một cái bạt thật mạnh, người Elves kia liền bị đánh bay.
Nó quay đầu nhìn sang Xenia và Ewen, đứng dậy rồi đi từng bước tới để giết bọn họ.
Xenia giữ chặt thanh kiếm trên tay, cô đã quyết định liều chết với tên người sói.
“ Chạy đi “ Người Elves bị đánh bay ra liền bật dậy nhảy lên trên lưng người sói, hai tay ôm choàng lấy cổ của nó.
“ Chạy!!! “ Anh ta thét thêm nữa, Xenia liền kéo tay Ewen bỏ chạy ra khỏi đây.
Người sói kéo hai tay mình ra sau lôi tên người Elves phiền phức như đám ruồi bay quanh, nó dùng sức một phát liền khiến anh ta ngã người xuống đất, và dùng chân đạp mạnh lên ngực anh, hai bàn tay, hai bộ móng vuốt liên tục tung đòn, cào mạnh vào cái khuôn mặt đẹp trai ấy cho đến khi nát bét thì thôi.
“ Hú,… “ Xử lý xong tên người Elves đó, người sói trở nên khát máu nhiều thêm, nó đưa cái miệng lên trời rồi thét lớn như đám chó sói bình thường hay làm.
Cùng với âm thanh của nó vang lên là những âm thanh hú của đàn sói khác ở trong rừng, chúng vang vọng cả bầu trời, mặt đất, khu rừng và dãy núi.
Ở phía trên cao Ered Luin, nơi những khu mỏ người lùn làm việc.
“ Cái âm thanh gì vậy? “ Một người lùn dáng vẻ bẩn thỉu, lem nhem, người dính đầy vết cát bụi nói.
“ Chắc là lũ sói quanh đây thôi. “ Một người khác bên cạnh ông ta đáp lại.
Sau một hồi hú lên trời, người sói quay đầu đuổi theo hai cô gái người Elves. Còn Eothur thì bất tỉnh nằm đó, mất vài phút sau hắn mới bật dậy vì có người đụng vào hắn.
“ Venn, anh còn sống? “
Venn còn sống, chỉ là anh ta đang bị thương rất nặng, anh cảm nhận Eothur còn sống sót nhưng đang bất tỉnh nên đánh thức.
“ Eothur,… giúp tôi,… bảo vệ con gái lãnh chúa. “ Nói xong câu đó cũng là lúc anh tắt thở, qua đời.
“ Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. “ Eothur lẩm bẩm rồi cố gắng đứng dậy, đòn tấn công có lẽ đã khiến hắn bị rạn nứt vài cái xương sườn, nếu không nhờ cơ thể gấp 1,7 người bình thường thì hắn đã phải gãy mấy cái rồi.
Nhặt lại Bloodblade đang rớt dưới đất rồi treo vào bên hông, Eothur tính đuổi theo và vô tình hắn thấy được túi đồ của mình.
“ Tên quái vật đó nếu không sai là người sói, sinh vật đáng lẽ không nên còn sống vào thời đại này, tại sao nó lại ở đây? “ Tự hỏi trong lòng rồi Eothur lắc đầu, mình không cần để ý tới thứ đó, quan trọng là làm sao có thể đối phó nó, khoan, mình còn có một món bảo bối.
Lấy ra chiếc ống tiêu và bình thuốc gây mê cực mạnh, hắn nhét vào người rồi đuổi theo hướng con người sói đã chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.