Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 15: Aldburg




Eothur nhìn tòa thành xám trước mặt, khi này hắn đã đến Aldburg, cố đô của Rohan. Cùng với Edoras, nơi đây là do tự tay người Rohan xây dựng lên, nó có sự tồn tại lâu đời hơn cả thủ đô Edoras, được nhà vua đầu tiên Rohan, Eorl trẻ tuổi xây dựng vào trong những năm tháng đầu tiên khi họ di cư ở đây.
Về sau khi Eorl chết trên chiến trường, và theo lời di chúc của cha mình, Brego đã hoàn thiện sảnh Meduseld, thủ đô Edoras. Sau đấy ông và những người thân mình di cư đến đó, để lại Aldburg cho con trai thứ ba của mình là Eofor.
Cuối cùng, Aldburg luôn được quản lý bởi các dòng dõi của Eofor. Và Eomer, con trai Eomund chính là con cháu cuối cùng của dòng dõi này, việc Theoden trao quyền cho anh thật ra là để anh nhận lại tài sản của tổ tiên mình, biến Aldburg là một ngôi nhà mới của anh.
Eothur di chuyển trên lối mòn, tiến vào bên trong thành trì. Hắn ngó nghiêng xung quanh, đã nhiều lần hồi nhỏ hắn từng tới đây với cha và các anh em mình, nơi đây vẫn khá nhộn nhịp.
Do Aldburg nằm ở phía đông nam của Edoras, khá gần với Gondor, nên nơi này phát triển rất mạnh mẽ. Nhất là về kinh tế, thường xuyên có những đoàn buôn, thương nhân từ Minas Tirith đến. Nó cũng là một trong những điểm dừng chân đầu tiên của họ nếu muốn đi lên phía bắc, tới thung lũng Dale.
Do nơi này phát triển mạnh, Eothur có thể nhìn thấy nhiều giống người ở đây, Gondor, Rohan,… thậm chí là có vài người lùn đi qua lại, xem ra người Rohan trong thành trì này cũng không ghét họ quá.
Người lùn,… Eothur thở dài khi nhắc về cái tên này. Bởi vì trước kia, tổ tiên Rohan đã từng xích mích với họ. Chính xác là Fram con trai Frumagar, có thể nói ông là người còn cách nhiều đời hơn Eorl trẻ tuổi. Và chiến công cao nhất mà ông đã từng lập ra là, giết chết con rồng Scatha vào khoảng 1000 năm trước. Phải nói là truyền kỳ chứ không đơn thuần là một chiến công như bình thường nữa.
Eothur cũng nhớ rõ ràng, Fram giết chết con rồng đó tại dãy núi Xám. Phía trên cao phương bắc của Trung Địa. Rồi sau đó ông ấy chiếm cả được một kho tàng giàu có.
Người lùn ở nơi đó đã đòi chia sẻ số châu báu mà Fram lấy được. Song, ông chỉ gửi cho họ một sợi dây chuyền, nó được làm bằng những cái răng của Scatha. Dưới cơn thịnh nộ, ông đã bị người lùn ám hại. Từ đây dù hơn 1000 năm sau, người Rohan vẫn không ưa thích gì lắm về tộc người lùn.
Khi này đã đến nơi, Eothur quay đầu chào tạm biệt Leods, Boler,… trước khi rời đi họ còn nhắc nhở hắn.
“ Eothur, chúng ta sẽ rời khỏi đây khoảng 3 ngày nữa. Nếu cậu muốn, cậu có thể đi với chúng tôi tới Minas Tirith, chúng tôi sẽ ở quán trọ con ong, hãy tới đó. “
Eothur mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của vị thương nhân Leods kia. Mà nhắc đến tên của ông, hắn lắc đầu cười, công nhận mẹ ông can đảm thật. Phải biết rằng cha của nhà vua Eorl, có tên là Leod, cả hai người chỉ cách nhau âm S, cũng may mắn ở Rohan này ít người nào nhớ rõ về lịch sử. Nếu không thì ông đã bị hỏi tội từ đời nào, mà khoan, có khi ông cũng từng bị hỏi thăm rồi chứ, mà ông là người Gondor, nên chắc họ cũng không làm gì được ông.
Di chuyển trên những con phố, những khu chợ buôn bán, hắn từ từ cũng tiến đến gần dinh thự chính của Aldburg. Căn nhà lâu đời của dòng dõi Eofor, chắc hẳn Eomer đang sống và sinh hoạt trong đó. Hắn tiến tới trước cổng lớn, được các cận vệ bên ngoài ngăn cản lại.
“ Dừng lại, nơi này không được tiến vào. “
Eothur tháo mũ trùm đầu xuống, mỉm cười nói.
“ Ta là Eothur xứ Rohan, ta tới tìm Eomer “
Một viên chỉ huy của họ nhận ra Eothur. Hai người đã từng gặp nhau vài lần, ông ta là một trong những kỵ sĩ cận vệ của Eomer. Biết được người đối diện là ai, ông hơi cúi lưng chào, và nói.
“ Chào ngài, hoàng tử Eothur. “
Hắn đỡ lấy người ông ấy mà đáp lại.
“ Đừng gọi ta là hoàng tử khi này. Bây giờ ta là một người lữ hành, ông có thể thông báo Eomer thay ta được không. “
“ Thưa hoàng tử, ngài tướng quân đã rời khỏi Aldburg. Ngài ấy đang đi kiểm tra lương thực vận chuyển tới Gondor. Và tôi e rằng, khoảng sáng mai ngài ấy mới trở về, xin hoàng tử hãy vào trong, nghỉ ngơi khi đang chờ đợi. “
“ Không cần đâu. Ta nghĩ mình sẽ tìm một quán trọ, sáng ngày mai ta sẽ trở lại đây. “
Eothur kéo mũ trùm đầu từ chiếc áo choàng trở lại, hắn ẩn khuôn mặt mình trong bóng tối, rời khỏi khu dinh thự. Tìm một quán trọ nào đó trên đường rồi ghé vô.
Tiến đến gần quầy rượu, Eothur gọi một ly bia, cùng một số thức ăn, thực phẩm, bánh mì trắng mật ong,… Ngoài ra là đặt một căn phòng trọ để nghỉ ngơi tối này.
Ngồi một bàn ở trong góc tường, Eothur yên lặng thưởng thức đồ ăn. Không chỉ thế, hắn cũng lắng nghe mọi người xung quanh nói chuyện, để biết được một số tin tức đang xảy ra trên Trung địa, những tin quan trọng.
Mỗi tội, gần đây hình như không có chuyện gì đã xảy ra. Ngoài các thông tin lên xuống của giá hàng hóa, hay một số vụ ẩu đả, lặt vặt trong thành phố này.
Xem ra không có tin gì mới, Eothur chuẩn bị rời khỏi bàn. Nhưng có một người từ bên ngoài tiến vào, kêu lớn khiến cho hắn chú ý tới.
“ Tin mới, Tin mới,… “
Đối phương đến gần chủ quán gọi ly bia, xem ra người này là một khách quen thuộc của quán trọ.
“ Chuyện gì vậy,… lão say rượu? “ Chủ quán nói lớn. Cùng với đó do lúc này là buổi sáng, quán cũng không đông đúc lắm, với giác quan gấp 1,5 người Rohan thường, hắn có thể nghe cuộc trò chuyện của hai người đó.
“ Lão bạn già, ông biết tin tức mới về cuộc chiến chưa? “
“ Cuộc chiến, cuộc chiến nào,… ở Gondor đấy hả “
“ Là nó, chứ còn gì nữa. Tôi vừa nghe được một thông tin mới nhất đây “. Tất cả mọi người trong quán đều vểnh tai lên để nghe, không khí khá im ắng, không có một chút âm thanh cử động nào nữa.
“ Là Boromir,… cậu ta đã dẫn một lực lượng tinh nhuệ của loài người, tấn công thẳng vào lũ Orc… “
“ Rồi gì nữa “ Chủ quán hỏi với giọng gấp gáp.
Vị kia uống một ngụm bia, rồi mới kể tiếp.
“ Còn gì nữa. Tất nhiên cậu ta đã đá đít lũ chúng rời khỏi thành phố cổ đại, khiến chúng phải bỏ chạy tán loạn. “
Eothur sờ cằm, nếu ông ta nói thật thì cuộc chiến đã kết thúc. Gondor đã chiếm lại được thành phố Osgilliath, bất quá hắn cảm thấy, mọi thứ thật ra chỉ mới bắt đầu. Mordor không hề đơn giản như vậy, tên Sauron trên tòa tháp Barad-dur, rốt cuộc đang suy tính thứ gì.
Với những gì hắn biết được, cảm nhận được, Eothur tin tưởng rằng một thời đại hỗn loạn sắp bắt đầu, một thời đại của máu và thép. Nó sẽ diễn ra khắp Trung địa, không chỉ đơn giản là ở Gondor.
Thở dài, Eothur lên lầu tiến về phòng trọ, ngủ một giấc cho đến chiều, rồi lang thang trong tòa thành Aldburg. Xem một số món vật phẩm hay ho từ phía bắc Dale của các tay thương nhân,… Và dạo chơi vài vòng, cuối cùng là trở về quán trọ khi hoàng hôn vừa buông xuống.

Sáng hôm sau, Eothur rời khỏi quán trọ, hắn tiến về dinh thự, gặp lại tay chỉ huy ngày hôm qua. Đối phương đã cho người thông báo Eomer, và dẫn hắn vào bên trong cổng.
“ Eothur, em đến Aldburg mà tại sao lại không báo tin cho ta? “
Vừa bước tới cổng nhà, hắn liền đã gặp được Eomer, hai người họ ôm nhau theo cách những người chiến hữu lâu năm không gặp. Rồi như Theodred, anh ta cũng khoác tay lên vai hắn và nói.
“ Nào đi vô trong thôi,... “
Tiến vào bên trong ngôi nhà, hắn nhìn thấy nơi này cũng không kém cỏi gì với sảnh Meduseld, cũng được trang trí với những món bảo vật cổ truyền, những bộ giáp, thanh kiếm, lưỡi rìu, tranh vẽ,… những thứ mà tổ tiên Eomer để lại.
Ngoài ra có một thứ khá hay ho hơn, là bảng gia phả của gia tộc Eomer, ghi chép các vị tổ tiên của anh. Thậm chí là bên nhánh Theoden, nó bắt đầu từ đời của nhà vua Eorl, hắn nhìn xuống cuối cùng, ba cái tên, Theodred, Eomer, Eowyn, phải là ba người dòng dõi cao quý nhất ở thế hệ này.
Eothur chỉ là con nuôi của Theoden, nên chính hắn không được ghi chép, dù sao hắn có phải mang trong mình, dòng máu của hoàng tộc Rohan nào đâu.
“ Thế nào, ngôi nhà đẹp chứ, anh đã bỏ khá nhiều công sức dọn dẹp nó lại. “ Eomer lên tiếng đứng bên cạnh hắn, giọng anh có chút khoe khoang.
“ Em cứ tưởng là chị Eowyn. “
Eomer lắc đầu, “ Con bé không muốn trở lại đây. Nó ở Edoras quá quen rồi, dù sao chú nên cần một người quản gia như nó. “
Nói cũng đúng, với lại nếu chị ấy dọn dẹp nơi này, thì nó sẽ mang theo một phong cách khác hẳn, chứ không phải tang thương, mang đậm dấu ấn lịch sử như bây giờ.
“ Được rồi, em mang theo đồ đạc chứ. Hãy nghỉ ngơi ở đây vài ngày “
Buổi tối, các người hầu lẫn đầu bếp đã dọn ra thức ăn, bia ở trên bàn. Eothur chỉ tiến xuống thưởng thức nó với Eomer. Uống lấy một ngụm lớn, Eomer hỏi hắn.
“ Em sẽ tiến về Minas Tirith à, Eothur? “
“ Phải, đấy sẽ là nơi đến đầu tiên. “
“ Vậy sao, hay em đi với đoàn vận chuyển lương thực, họ cũng sẽ tới Minas Tirith. “
Eothur lắc đầu trả lời.
“ Eomer, bây giờ em không phải là hoàng tử, mà là một người lữ hành. Chính vì vậy tốt nhất em nên tránh xa những đoàn người quân đội, với lại em cũng đã có hẹn với vài người. Họ sẽ rời khỏi đây vào sáng ngày mốt. “
“ Nhanh như vậy à, ta cứ tưởng em ở lại đây một tuần chứ. “

Eothur tiến vào quán trọ con ong, hắn nhìn lướt xung quanh, thấy được Leods và Boler đang ngồi một góc gần phía tường. Thế là liền tiến lại gần, Leods cũng đã phát hiện được hắn, ông đứng dậy chào hỏi.
“ Eothur, thế nào, ngày mai cậu sẽ đi với chúng tôi chứ? “
“ Vâng thưa ngài, tôi nghĩ mình nên đi ké đoàn người thêm một khoảng thời gian nữa. “
“ Không có gì cả, Eothur. Cậu có thể giúp bọn ta nhiều thứ mà. À, lần này chúng ta cũng sẽ đi chung với một số đoàn, nên ta nghĩ cũng đến hơn 100 người đấy. “
“ Không vấn đề gì cả, ngài Leods. “

Eothur trở về dinh thự, trên đường đi hắn cũng mua một số thực phẩm, bánh mì, dùng để dự trữ cho chuyến đi. Khoảng cách từ Aldburg đến Minas Tirith sẽ dài hơn nhiều lần từ Edoras đến Aldburg, nên hắn cần đem dự trữ thêm nhiều.
Ở dinh thự, hắn cũng chuẩn bị hành lý của mình để sẵn sàng. Tối hôm đó hắn và Eomer uống say be bét, bởi vì lần này chuyến hành trình của hắn sẽ kéo dài đến mấy năm trời, nên hai người họ uống khá nhiều.
Sáng hôm sau, Eothur tạm biệt Eomer, rồi hắn lên đường tiến về quán trọ con ong, gặp được Leods, Boler và người của họ. Đi theo đoàn người, hắn tiến ra bên ngoài Aldburg, đứng ở một điểm hẹn, chờ các đoàn thương gia khác.
Eothur lần này sẽ không di chuyển bằng ngựa, con ngựa cũ đã được giao cho Eomer chăm sóc. Và có khi đây cũng sẽ là lần cuối hắn và nó sẽ gặp được nhau.
Leo lên một chiếc xe bò, thùng sau của nó được che chắn bằng những tấm vải trắng, dày cũ kỹ. Eothur chờ đợi một lúc, thì Leods xuất hiện, ông ấy dẫn theo một gia đình nhỏ khoảng ba người. Họ cũng muốn đi nhờ và trả một ít tiền, nên ông đã đồng ý dẫn họ theo, và cho họ lên chiếc xe chỗ hắn ngồi, nếu hắn không ngại.
Eothur mỉm cười, hắn đón chào bọn họ tham gia chuyến đi cùng hắn. Sau một hồi nói chuyện, hắn biết được gia đình nhỏ này sống ở một ngôi làng ở phía Nam của Rohan, thỉnh thoảng họ lên Aldburg để thăm người thân của mình, và hay đi nhờ các đoàn thương nhân.
Dù sao con đường mòn này bao giờ cũng sẽ ghé tại một thị trấn nhỏ, gần với ngôi làng của họ. Gần nửa tiếng sau, đoàn người bắt đầu di chuyển, hắn dựa lưng vào một bên thành gỗ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đây sẽ là một chuyến hành trình dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.