Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 11: Người Bạn Đã Khuất (2)




Nhân cơ hội, một tên Dunlend đã dùng ngọn giáo của mình đâm chết ngựa Imer, khiến ông ta ngã xuống đất.
Còn Eothur khi đó, hắn đang quá bận rộn với những kẻ thù xung quanh. Nên chính hắn đã không nhìn được cái cảnh mà Imer ngã xuống.
Cầm chặt trên tay thanh kiếm, Eothur liên tục vung nó trái phải. Chặt đứt những đầu ngọn giáo đang lao về phía mình. Tuy nhiên vẫn có một số đầu mũi đã xẹt ngang qua cánh tay, ngực của hắn, và nhờ có bộ giáp xích, vết thương đã không đâm vào quá sâu.
Thedes cùng những người chiến binh khác cũng dũng mãnh không kém. Họ liên tục dùng vũ khí trên tay bổ đôi, xuyên thủng kẻ thù để tạo đường thoát. Cầm trên tay hai cây rìu, Thedes thét lên như một con gấu cuồng nộ, âm thanh vang vọng ấy đã khiến một số tên Dunlend phải giật mình. Rồi chính nhờ đó mà anh nhân cơ hội cắm thẳng lưỡi rìu lên đầu chúng.
Nhưng họ dũng mãnh, quả cảm thì sao, họ chỉ có 30 người. Làm sao để có thể chống lại hơn 100 kẻ thù đang bao vây, chính họ cũng bị mất lợi thế vì cuộc phục kích, những con ngựa cũng đã cảm thấy nỗi sợ hãi, chứ đừng nói đến là chính bản thân họ.
Tiếp tục có những người bắt đầu ngã xuống, có người đã gục vì ngọn giáo, có người đã gục vì rìu chiến,… 30 người chiến binh dũng cảm không còn đủ sức để chống cự. Những người chiến binh chỉ có thể trơ mắt, mà nhìn những người chiến hữu của mình qua đời dưới tay kẻ thù.
Eothur chặt đứt đầu kẻ phía trước, thế là hắn đã nhìn thấy được khoảng cách trống trãi ở trước mặt mình. Chỉ còn một chút nữa thôi là họ có thể thoát ra khỏi đây, hắn thét lên để cổ vũ và ra lệnh cho họ.
“ Tiến lên! tiến lên,…! “
Con ngựa dưới chân hắn cũng đã trút hết sức lực của mình, mũi nó thở phì phò liên tục, đôi chân thì cố gắng di chuyển, thẳng tiến về phía trước. Chỉ thêm vài bước nữa thôi, cố lên.
Chính Eothur cũng phải dồn hết sức cuối cùng, để giết chết tên cản đường đối diện mình. Bloodblade dính đầy máu, đã xuyên thẳng vào cổ tên đấy, khiến hắn chết mà không nhắm mắt.
Vậy là thoát rồi, bọn họ đã có thể thoát khỏi đây rồi, Eothur thét lớn thêm một lần nữa.
“ Rút lui,… “ Phía trước mặt trống trải, lũ ngựa cũng đã nhận ra chúng đã thoát khỏi nguy hiểm. Vì thế chúng đã tự mình phóng hết sức mà không cần ai điều khiển, hóa thân thành một tia chớp màu nâu. Và ngay cả Eothur cũng đã hơi mất khống chế với con ngựa dưới chân mình.
Hơn 5 phút sau, những con ngựa cũng đã bắt đầu mệt mỏi, tốc độ chúng cũng đang giảm dần theo thời gian. Eothur kéo lấy dây cương để nó dừng lại. Hắn nhìn xung quanh mình, hơi có chút hoảng hốt, bọn họ chỉ còn hơn 10 người sống sót.
Và rồi khi không nhìn thấy Imer đâu hết, hắn liền vội vã cất lời.
“ Thedes, Imer đâu, ông ấy đâu rồi,…!? “
Cậu ta lắc đầu, khuôn mặt cậu cũng buồn bã, Eothur có thể hiểu được, ông ấy đã trở thành một trong những người gục ngã trong vòng vây. Hắn quay đầu nhìn về chốn địa ngục, hắn muốn thúc ngựa trở về nơi đó.
Nhưng khi Eothur lại nhìn thấy những khuôn mặt mệt mỏi, sợ hãi của những người còn sống sót. Hắn biết, mình không thể để họ vào chỗ chết được. Hít sâu vào một hơi, hắn kiềm nén cơn tức giận muốn trả thù, ra lệnh.
“ Di chuyển, tiếp tục di chuyển “
Bọn họ phóng ngựa nhanh chóng trở về doanh trại. Trong chốc lát đã có tiếng chuông vang lên, và họ đã tập hợp một đạo quân gần hai trăm người. Eothur đã dẫn đầu họ trở lại, vây quét bọn chúng, chính bản thân hắn đã giết hơn 20 tên người Dunlend, và bọn họ hầu như cũng không để tên nào sống sót cả, trừ một số tên họ cần bắt giữ để tra khảo.
Khi Eothur kết thúc trận chiến, hắn đã nhìn thấy được xác của ngài Imer. Ông ấy đã chết vì một ngọn giáo xuyên vào ngực, nhưng trên tay, ông vẫn nắm chặt lấy ngọn giáo đã gãy đầu cùa mình. Rồi chính ông cũng đã kéo tên giết mình chết theo, đầu gỗ nhọn đâm xuyên vào cổ họng của tên đấy, khiến đôi mắt hắn phải hiện lên sự kinh hoàng.

Vì hai người họ đã kết bạn, nên Eothur cũng biết được, Imer có một mái ấm gia đình tại một ngôi làng gần pháo đài Helm’s Deep. Ông có một vợ, một con trai và một con gái, và ông thường hay kể với hắn về chuyện gia đình. Nhưng do công việc và chức trách của bản thân, ông cũng rất ít có thể về nhà với họ, chỉ có thể 1 năm 2 lần.
Ngoài ra, Imer từng nói với hắn, chỉ cần một năm nữa, là ông liền nghỉ việc, trở về sống cùng với họ. Trong một mái nhà êm ái, tự tay mình trồng những đồng lúa vàng, bao la, bát ngát, ông có thể cùng con trai, con gái mình chơi đùa trên đó, hay…
Và cuối cùng, Imer đã trở về, gia đình nhỏ bé ấy đã chào đón Imer. Nhưng không phải bằng niềm vui, sự hân hoan, hạnh phúc mà là nỗi buồn, và đau đớn với những giọt nước mắt thấm đẫm, đau khổ, của người vợ, người con của ông.

Eothur đứng lặng yên nhìn lên bầu trời, hai bàn tay hắn nắm chặt lại, đến bây giờ chính hắn vẫn không thể tin được, đó là một sự trùng hợp. Hắn đã bắt giam những kẻ tù nhân, tra tấn, moi thông tin từ chúng. Thế nhưng hắn chỉ biết được, một đứa con của tên trưởng bộ tộc nào đó đã chết dưới tay Imer, và họ đến đây để trả thù, và cha của hắn cũng đã chết trong sự báo thù ấy.
Eothur vẫn còn cảm thấy quá nghi ngờ, mọi thứ thật sự là để trả thù thôi sao. Thế còn vũ khí, áo giáp, chúng từ đâu mà đến, từ cách rèn luyện, chế tạo chúng đều chỉ về một giống loài, lũ Orc, chỉ có những tên Snaga mới chế tạo ra loại hình như vậy.
Dưới sự nghi ngờ, Eothur đã bắt giam luôn tay do thám cho bọn họ, chính kẻ đấy đã thông báo cho Imer về kẻ địch. Ban đầu hắn ta khá ngoan cố, ương bướng, cho đến khi họ tìm thấy được một số trang sức vàng, bạc được chôn dưới đất, gần khu trại của tên đấy.
Hết con đường chối cãi, tên bán đứng ấy rốt cuộc đã khai ra mọi thứ, hắn chỉ biết một tên người Dunlend tìm tới hắn, hy vọng là có thể dẫn dụ Imer cùng một số người tới đó, mua chuộc hắn bằng vàng bạc, một số tài sản khá lớn.
Một lần nữa, Eothur bị bước vào ngõ cụt, trong thâm tâm hắn vẫn đang nghi ngờ, có kẻ muốn dẫn dụ, bắt hắn phải chết. Nhưng khá nhiều chứng cứ đã bác bỏ điều này, khiến cho hắn không còn cách nào để duy trì được ý nghĩ đó.
Thật ra, Eothur đã đoán đúng, có một kẻ đã thử giết hại hắn, một kẻ rất gần, một kẻ ở trên ngọn tháp cao, luôn dùng ánh mắt theo dõi mọi thứ, trên tay kẻ đó cầm lấy một quả cầu kỳ lạ. Và khi Eothur trốn thoát khỏi cuộc chiến, một con quạ gần đó đã bay đi, con quạ đó cũng là tay sai của kẻ đấy.

“ Eothur, là cậu à “ Một giọng nói vang lên từ phía sau của Eothur, một âm thanh của người phụ nữ, hắn quay đầu nhìn người đó. Đây là một phụ nữ trung niên, có mái tóc màu nâu, khuôn mặt hơi chút sự tang thương, buồn bã, nhưng ánh mắt lại kiên định, tràn ngập ánh sáng.
“ Là em, đã lâu không gặp chị, Alma “
Alma cũng chính là người vợ của Imer, một người phụ nữ mạnh mẽ. Từ khi chồng mất, chính cô đã tự tay nuôi lấy hai đứa bé, mà không cần sự trợ giúp của ai, và cô ấy cũng mới gần 30 tuổi, nhưng do sự mất mát, lao động nặng nhọc nên cô cũng đã già đi khá nhiều.
“ Em đến thăm ông ấy à “
Eothur gật đầu nhẹ nhàng, một phút sau hắn mới mở miệng.
“ Chị thế nào rồi Alma, cả hai đứa trẻ nữa “
Do hổ thẹn, gần nửa năm nay Eothur đã không gặp lại gia đình này. Nhưng mà ánh mắt hắn vẫn luôn chú ý đến bọn họ, nhất những người lính tuần tra ở khu này đều là người của hắn. Chỉ cần một kẻ nào đó dám đụng đến một trong 3 người, hắn sẽ khiến tên đó phải hối hận, nhất là những tên say xỉn, quậy phá.
“ Chị vẫn ổn, cả hai đứa đó nữa. Chúng đã vui vẻ, hoạt bát trở lại rồi “
Cả hai lại bắt đầu im lặng, một lúc sau Alma mời hắn.
“ Em đứng ngoài này lâu rồi, hãy vào trong nhà uống nước một tý. Hai đứa bé đã lâu không gặp em “
Eothur nhận lời mời, đi theo phía sau Alma. Hắn trò chuyện với cô ấy, hỏi thăm về tình hình tiền bạc, công việc, cô có thiếu thốn gì không, nhưng Alma lắc đầu nói.
“ Eothur, chị có thể lo được mọi thứ, em không cần phải giúp chị gì nhiều đâu. “
Giống như Imer, cô ấy cũng mạnh mẽ không kém gì ông ấy, một bên là thể chất, một bên là tinh thần. Có lẽ đó là lý do hai người họ có thể đến với nhau, họ sống hạnh phúc, bình thường như bao gia đình khác, mà không cần để ý khoảng cách, thời gian họ có thể bên cạnh nhau.
Eothur dừng chân tại ngôi nhà cô một chút, hắn gặp lại hai đứa trẻ, một đứa trai đã 10 tuổi, tên là Ilend, nó là một đứa gan dạ, có đôi mắt giống với cha nó. Khiến trong thâm tâm hắn tin rằng, một ngày nào đó, đứa trẻ sẽ trưởng thành, nó sẽ là một chiến binh mạnh mẽ không hề thua kém cha của mình.
Còn một bé gái, chỉ mới 8 tuổi, mang trên mình khuôn mặt giống mẹ, tên là Isolde.
Eothur tặng cho hai đứa, là hai hình nộm điêu khắc bằng gỗ, hắn phải mất khá nhiều thời gian để làm ra chúng, một cái là một chiến binh Rohan cầm kiếm cắm xuống đất, trên tay trái cầm lấy lá cờ, còn cái kia là một người phụ nữ, hắn dựa vào hình dáng của Eowyn tạo thành.
Hắn nhìn lấy hai nụ cười ngây thơ, hồn nhiên. Trong lòng hắn cũng mang một phần an ủi nào đấy, khó nói nên lời.
Vui đùa cùng hai đứa trẻ một lúc, Eothur cũng bắt đầu lên đường, hắn chào tạm biệt bọn họ, lên ngựa tiến về pháo đài Hornburg trước khi trời tối.

Trong tòa sảnh chính, Elfhelm ngắm nhìn bản đồ, tay ông xoa huyệt thái dương, người ngoài nhìn vô có thể cảm nhận được ông đang khá mệt mỏi, phiền muộn về điều gì đó. Mọi người trong tòa sảnh thì cũng khá im lặng, không ai nói gì nhiều cho đến khi có một người từ bên ngoài bước vào, thông báo.
“ Thưa ngài, là hoàng tử Eothur, cậu ấy đã trở về pháo đài. “
Elfhelm ngẩng đầu lên, ông nhắc lại câu đó một lần nữa.
“ Eothur, cậu ta đang ở pháo đài à “
“ Vâng, thưa ngài “
Ông im lặng một chút, rồi nhìn mọi người xung quanh nói.
“ Cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục. “
Nói xong, ông cũng bước ra khỏi tòa sảnh, vừa ra tới cổng ông liền gặp lại Eothur. Ông ôm lấy người hắn, vỗ vai như bạn bè thân thiết với nhau.
“ Eothur, đã lâu không gặp cậu, chắc cũng phải gần 1 năm rồi thì phải. “
Từ lúc Imer qua đời, hắn cũng đã xin ngài Elfhelm hãy để hắn quản lý ở doanh trại đó. Và từ lúc đấy, chính hắn chưa bao giờ gặp lại ông, ngoại trừ họ liên lạc với nhau bằng thư từ.
“ Phải, đã lâu không gặp lại ngài, Elfhelm. Trông ngài dạo nay có vẻ khá mệt mỏi. “
Hai người họ vừa di chuyển vừa nói chuyện với nhau.
“ Cậu nói đúng, dạo này ta có chút mệt mỏi, phiền lòng thật. “
“ Vấn đề gì có thể khiến một thống chế như ngài mệt mỏi vậy “
“ Cậu biết mà, Eothur. Ngoài lũ Orc, người Dunlend, còn ai có thể khiến ta phiền lòng như vậy “
Eothur nhíu mày, hắn hiểu được lý do Elfhelm phiền lòng, là do sự hoạt động của đám người Dunlend, lũ Orc. Theo tình báo của họ, chúng ngày càng xuất hiện nhiều ở bên kia dòng sông, thỉnh thoảng lại vượt bờ như đang thăm dò gì đó.
Không chỉ có như vậy, số lần chúng tấn công bọn họ cũng đã tăng lên. Hơn hai năm trước, một năm cùng lắm là 3,4 lần chúng mới dám vượt bờ, tấn công họ. Thế mà gần đây, cứ khoảng hơn 1 tháng là chúng lại kéo bè kéo bạn vượt tuyến.
Chưa kể đến trang bị vũ khí, những ngọn giáo, những thanh kiếm cong, bộ giáp, rốt cuộc chúng có nguồn gốc từ đâu, ai là người cung cấp cho chúng, đến giờ đó vẫn là một câu đố chưa tìm ra lời giải đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.