Em Và Ánh Trăng

Chương 4:




Tiết Trì nói: “Có, phục hồi chức năng và chế độ ăn uống đều theo chỉ dẫn của bác sĩ. Bình thường đi đường ít một chút, bởi vì trường chúng cháu có rất nhiều cầu thang và sườn dốc, có lúc sẽ không được tiện lắm nên cháu không để cô ấy tự đi một mình.”
“Ờ…” Bác sĩ gật đầu, mở phim tài liệu lần trước ra xem “Cháu xem chỗ này, ca phẫu thuật lúc đó của cháu rất thành công, xem tình hình phục hồi chức năng của hai người ngay từ đầu cũng rất tốt.”
“Đề nghị của tôi chính là bình thường đi lại nhiều một chút, chỉ cần không quá mệt mỏi là được. Cô gái nhỏ, sợ đau tôi hiểu nhưng nếu như cháu không nhẫn tâm một chút, sau này cái chân của cháu có thể sẽ khập khiễng vĩnh viễn đó. Như vậy thật không đáng.”
Điều này quá đáng sợ rồi.
Tôi sợ xém tí là toát mồ hôi lạnh, khi rời khỏi bệnh viện tôi kiên quyết muốn tự đi bộ. Không để Tiết Trì cõng trên lưng nữa.
Có lẽ anh cũng hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề này, thế là gật đầu đáp ứng. Sau đó đi bên cạnh tôi, cánh tay vòng qua eo tôi. Nhưng lại không chạm vào tôi như vậy anh có thể đúng lúc đỡ lấy tôi.
Thật tri kỉ mà.
Tôi cảm thán một hơi.
Chỉ tiếc là không phải tôi….
9.
Sau khi về trường, tôi gọi cho ba một cuộc điện thoại.
Trong cuộc trò chuyện ba tôi đã nói ra một chuyện đáng kinh ngạc.
“Ba mua cho con một căn hộ ở tiểu khu đối diện trường học, có thời gian con đi xem xem. Sau khi học năm 3 năm 4 thì chuyển qua đó ở.”
“Hả? Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Chính là tháng trước, bận quá nên quên. Chuyện này không phải vừa mới nói cho con biết đó sao. Con gái ở một mình thuận tiện hơn nhiều. Ý của bố mẹ chính là mua trước, con không đồng ý dọn thì cứ ở kí túc xá, muốn chuyển thì lập tức chuyển. Căn cứ vào tình huống của con.”
Vừa lúc bác sĩ đề nghị tôi nên đi bộ luyện tập nhiều hơn, tôi nghĩ ở đó quả thật tiện hơn. Tôi dự định sẽ ở đó một thời gian khi phục hồi chức năng.
Lần này bạn cùng phòng của tôi cũng rất có ích, họ giúp tôi chuyển một số nhu yếu phẩm hằng ngày qua bên đó.
Tối hôm đó, Tiết Trì cũng biết tôi chuyển qua nhà mới.
Nhưng phản ứng của anh có hơi lạ.
Sau khi tan học, anh lại chủ động đề nghị: “Tôi có thể đưa cậu về nhà không?”
Tất nhiên có thể rồi! Cầu còn không được ấy chứ.
“Được, cảm ơn cậu nha!”
Từ tòa nhà dạy học đến tiểu khu của tôi có lẽ đi bộ không đến 10 phút.
Chúng tôi đi bộ rất chậm, gió đêm thổi nghe xa xa có tiếng chim sẻ kêu.
Lúc đi được nửa đường, cổ tay tôi bỗng nhiên bị anh nắm lấy.
Tôi:!!!!
Tôi ngay lập tức biến thành người gỗ, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mặt nóng đến mức có thể rán trứng.
A ôi, không biết anh có thể thông qua mạch đập nghe thấy tiếng tim đập như trống của tôi hay không.
…..
Đoạn đường ngắn còn lại sau đó hai người chúng tôi đều không nói chuyện.
Thẳng đến lúc đến dưới lầu, Tiết Trì mới buông tay tôi ra.
Chúng tôi đứng đối diện nhau, trong tiểu khu có một trường tiểu học, trường mở cửa vào buổi tối. Trên sân có rất nhiều người đang chơi bóng, chạy bộ, tiếng cười náo nhiệt từ đó truyền đến.
Trong âm thanh náo nhiệt đó, tôi bắt đầu nói chuyện: “Cảm ơn cậu.”
Tiết Trì cũng rất khách sáo: “Không có gì.”
Anh ngẩng đầu nhìn trăng, trăng treo trên cây giống như chơi xích đu trên mây.
Anh tiếp tục nói: “Ngày mai tôi….cũng có thể tiếp tục đưa cậu về nhà không?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể.”
“Vậy….sau này cũng có thể sao?”
“Có thể nha.”
“Vậy” Anh mím môi, xấu hổ một lúc lâu mới nói “Vậy cậu cảm thấy tôi có thể làm bạn trai của cậu không?”
10.
Câu hỏi này, có thể nói là câu hỏi trắc nghiệm dễ chọn nhất trong cuộc đời của tôi.
Tôi không hề do dự muốn chọn ‘có thể’.
Nhưng giả sử, tôi nói là giả sử, câu này nếu hỏi sớm hơn vài ngày có lẽ tôi sẽ không cảm thấy anh muốn làm bạn trai của tôi là vì câu nói ‘nếu như không nhẫn tâm, sau này tôi sẽ vĩnh viễn đi khập khiễng’ của bác sĩ.
Tôi muốn hỏi anh có phải bởi vì áy náy muốn bù đắp mới muốn làm bạn trai của tôi, hay là giống như bạn cùng phòng của tôi nói là lâu ngày sinh tình nên mới muốn ở bên cạnh tôi.
Nhưng cuối cùng cái gì tôi cũng không hỏi.
Bởi vì lúc đó tôi cảm thấy không thể phá hỏng bầu không khí này được. Với lại có rất nhiều việc kết quả quan trọng hơn, không cần nghiên cứu kĩ nguyên nhân chỉ cần hưởng thụ giây phút đó mà thôi.
Quan trọng hơn là cơ hội chỉ có một lần, nếu tôi nói ra anh lại do dự, thì tôi thật sự sẽ khóc ngay tại chỗ.
Vì vậy tôi giả vờ dè dặt một chút “Tôi cảm thấy có thể.”
À… Như Hugo đã nói, biểu hiện của tình yêu là sự rụt rè ở các chàng trai nhưng sự dũng cảm lại nằm ở các cô gái. (Hugo ở đây là Victor Hugo)
Tôi thật sự rất dũng cảm.
11.
Ban đầu tôi giữ bí mật về chuyện này, điều đó có nghĩa là không nói với ai.
Cũng không nghĩ đến việc trốn tránh, nghĩ đến lúc tình cảm ổn định một chút mới nói.
Nhưng mà sau đó chân của tôi từ từ tốt lên, tôi đã hoàn toàn chuyển ra khỏi ký túc xá và Tiết Trì cũng trở thành khách quen của nhà tôi.
Vào thứ bảy Tiết Trì mang tôi ra ngoài ăn tối, lúc đưa tôi trở về, ở dưới lầu hôn tôi một cái. Bị những người bạn cùng phòng hào hứng đến ăn đồ nướng và nói vài câu chuyện ở trường với tôi nhìn thấy.
Bạn cùng phòng Tiểu Đường: “Vãi….”
Bạn cùng phòng A Từ: “Đậu xanh…”
Bạn cùng phòng Mãn Mãn: “Đậu xanh…”
Tôi giật mình run rẩy thiếu chút nữa là tự cắn lưỡi mình.
Tranh thủ đầy Tiết Trì ra rồi trốn sau lưng anh, từ sau lưng anh nhô đầu ra hướng về những người bạn cùng phòng nở một nụ cười vô cùng nịnh nọt.
Rõ ràng là bọn họ không hài lòng với bộ dạng này của tôi.
Bạn cùng phòng Tiểu Đường: “Chuyện phiếm của chúng ta có cần chia sẻ nữa hay không?”
Bạn cùng phòng A Từ: “Múa rìu qua mắt thợ nhà người ta rồi.”
Bạn cùng phòng Mãn Mãn đã bắt đầu xắn tay áo: “Đã đến lúc tam đường hội thẩm rồi.”
Mặc dù trước khi rời đi Tiết Trì đã nói với bọn họ rằng: “Là tôi theo đuổi cô ấy.” Nói như vậy nhưng cuối cùng tôi cũng không thể thoát khỏi số phận bị tra hỏi.
Thẳng thắng thú nhận, tôi thêm mắm dặm muối kể một hơi.
Bạn cùng phòng đã phản ứng như thế này.
Bạn cùng phòng Tiểu Đường: “Tớ phát tài rồi!!! Tớ thắng rồi!”
Bạn cùng phòng A Từ: “Khá lắm, tớ gọi cậu là thật cừ.”
Bạn cùng phòng Mãn Mãn: “Quỳ cầu bí tịch.”
Tôi nói một cách rất dè dặt và đạo đức giả: “Chưa tới mức có bí tịch! Chính là có thể anh ấy bỗng nhiên nhận ra cái tốt của tớ đó.”
Bạn cùng phòng Tiểu Đường: “Thật là một tình yêu trần tục.”
Bạn cùng phòng A Từ: “Ừ.”
Bạn cùng phòng Mãn Mãn: “Ừ, ừ.”
Sau đó tin tức một truyền mười, mười truyền trăm. Rất nhanh mọi người sôi nổi phát hiện cược sai chủ rồi, một lúc sau tin nhắn, kết bạn wechat liên tục tới 99+.
Mà bản thân Tiết Trì thì đang làm bài tập ở nhà của bố tôi mua cho tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.