Em Thích Anh, Muốn Cho Anh Biết

Chương 4:




Trước khi lên xe Ngô Hạo có gửi tin nhắn cho Thư Tiệp, báo cho cô ấy biết ba tiếng sau hắn sẽ đến.
Vừa mới đến phòng học Thư Tiệp đã nhìn thấy tin nhắn, cô nàng vui vẻ trả lời lại "Dạ."
Sau đó cất điện thoại đi, cô ấy bắt đầu buổi học khô khan với sự mong đợi người yêu của mình.
Ba tiếng sau, Thẩm Mạc Từ và Ngô Hạo xuống tàu cao tốc.
Đi ra khỏi ga tàu cao tốc, Ngô Hạo lấy điện thoại ra gọi điện cho Thư Tiệp.
Mười mấy giây sau, bên kia truyền đến giọng nói nhảy nhót của Thư Tiệp, "Alo Ngô Hạo ~"
Ngô Hạo lướt nhìn xung quanh, như đang tìm xe, "Ừ Thư Tiệp, anh với lão Thẩm mới ra khỏi trạm, khoảng hơn nửa tiếng nữa anh sẽ đến trường học bọn em."
Thư Tiệp đang trang điểm thì bỗng dừng lại, "Lão Thẩm?"
"Đúng rồi anh quên nói cho em biết, lão Thẩm ở chung ký túc xá của anh cũng là người thành phố D, lần này bọn anh về cùng nhau."
Thư Tiệp hiểu rõ, "Được, vậy anh đến nơi thì gửi tin nhắn cho em rồi bọn em sẽ xuống lầu."
"Được."
Cúp điện thoại, Ngô Hạo vẫn nhìn xung quanh, "Sao xe nào cũng có người ngồi hết vậy?"
Thẩm Mạc Từ nhìn hắn một cái, "Chờ chút, xe đến rồi."
Hai người vừa dứt lời, có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt bọn họ "Chào anh, anh là Thẩm tiên sinh phải không?"
Thẩm Mạc Từ nhìn thoáng qua màn hình di động, sau đó ngẩng đầu "Phải."
Mặt Ngô Hạo đầy vẻ bất ngờ, "Sao tớ không nghĩ tới chuyện đặt xe trước nhỉ?"
Giây tiếp theo, có một giọng nói móc nhẹ bỗng truyền đến.
"Bởi vì cậu ngốc."
Ngô Hạo: "......"
"Thẩm Mạc Từ, cậu không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút hả!"
Trả lời hắn chính là một trận không khí cùng với nhiều ánh mắt của người xung quanh.wattpadrainbowdangyeu
Ngô Hạo nhanh chóng lên xe.
Trên xe, Ngô Hạo đang lướt điện thoại thì bỗng nhiên mở miệng: "Giờ đã giữa trưa rồi, lão Thẩm cậu đi ăn với bọn tớ một bữa cơm rồi hãy về nhà."
Thẩm Mạc Từ đang nhắm mắt thì chậm rãi mở đôi mắt đen ra, giọng điệu rất nghiêm túc mà trả lời Ngô Hạo.
"Cũng được."
Ngô Hạo có chút bất ngờ, cố ý mở miệng chế nhạo "Ăn cơm chực là mau lẹ nhỉ?"
Thẩm Mạc Từ: "Không ăn chực cơm cậu, trước khi đi tớ cũng sẽ mời cậu một bữa."
Ngô Hạo: "Đây là cậu tự nói đó."
Hai giây sau, Ngô Hạo kịp phản ứng lại, "Tại sao phải đợi đến trước khi đi?"
Về thành phố Z cũng được mà.
Nhưng Thẩm Mạc Từ đã nhắm hai mắt lại một lần nữa, không trả lời câu hỏi của Ngô Hạo.

Ký túc xá nữ, đại học D
Sau khi Thư Tiệp cúp điện thoại cô nàng vội vàng trang điểm nhanh hơn, thuận tiện đưa mắt nhìn ba người lười nhác kia một cái.
"Các cậu nhanh sửa soạn đi, Ngô Hạo bọn họ sắp đến rồi!"
Lý Đình: "Bọn họ? "Bọn họ" là ai?"
"À, bạn cùng phòng của bạn trai tớ cũng là người thành phố D nên bọn họ đã về cùng nhau. Hình như là người họ Thẩm chơi game với chúng ta mấy ngày trước."
Lời này vừa nói ra, ngòi bút đang viết văn của Lâm Ý Trì bỗng nhiên dừng lại.
Một hồi sau vẫn không nhúc nhích cây bút, tờ notebook đã bị mực của bút Lâm Ý Trì nhuộm đen thành một mảnh.
Lâm Ý Trì kịp phản ứng lại, nhíu mày xé trang giấy này đi.
"Được rồi, ba cậu nhanh thay quần áo và trang điểm đi. Lỡ đâu bạn cùng phòng của Ngô Hạo là một anh chàng đẹp trai thì sao! Các cậu dù sao thì cũng phải thoát ế chứ!"
Đánh phấn mắt xong, Thư Tiệp nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Nhưng anh ta chắc chắn không đẹp trai bằng bạn trai tớ ha ha ha."
Lý Đình vội vàng ngồi thẳng dậy, "Thư Tiệp nói rất đúng, tớ muốn thoát ế! Tớ muốn nói chuyện yêu đương!"
Dứt lời Lý Đình chạy nhanh đi thay quần áo.
Lâm Ý Trì ngồi không nhúc nhích, Tôn Tĩnh Tĩnh thì vẫn đang đọc sách.
"Ý Trì cậu cũng nhanh lên, Tĩnh Tĩnh thì tớ không khuyên đâu bởi vì cậu ấy chỉ thích đọc sách thôi."
Lâm Ý Trì nhìn áo hoodie và quần đen trên người mình, chậm rãi mở miệng: "Tớ không thay, tớ mặc bộ này đi."
Thư Tiệp đã trang điểm xong cuối cùng không nhịn được đứng dậy, "Được rồi đừng có dài dòng với tớ nữa, cậu mau thay cái váy hoa mua ngày đó đi. Vừa khéo cậu cũng chưa mặt qua nó."
Lúc mua về Lâm Ý Trì có thử qua, thật sự làm cho người ở ký túc xá đều sáng mắt.wattpadrainbowdangyeu
Lâm Ý Trì bình thường không thích trang điểm nhưng thân hình cô lại nhỏ và cao gầy, cặp chân thì thon dài thẳng tắp.
Hơn nữa gương mặt cô trắng nõn, ngày thường khi không trang điểm cô cũng đã xinh đẹp sẵn rồi.
Thư Tiệp rất có tâm ý giúp đỡ các chị em trong ký túc xá, cô ấy đẩy Lâm Ý Trì đi thay quần áo.
Sau đó lại giúp Lâm Ý Trì và Lý Đình trang điểm nhẹ.
Thư Tiệp nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Ý Trì thì rất vừa lòng, vỗ tay "Chúc các cậu sẽ thoát ế thành công!"
Lý Đình: "Được!"
Lâm Ý Trì: "......"
Vừa dọn dẹp xong, đúng lúc điện thoại Thư Tiệp vang lên.
"Tụi anh đến rồi, bọn em xuống lầu đi."
"Được rồi. Chúng em lập tức xuống ngay."
Điện thoại vừa cúp, bốn người trong ký túc xá bắt đầu bước nhanh xuống lầu.
Đại học D có diện tích rộng và lớn, từ ký túc xá đi tới cổng chính bình thường phải mất mười phút.
Nhưng Thư Tiệp sốt ruột muốn gặp bạn trai, cô ấy đi một lát thì đã không tự giác được mà chạy luôn.
Vì thế ba người không thể không chạy theo.
Năm sáu phút sau, bốn người nhìn thấy cổng chính.
Thư Tiệp lanh mắt nhìn thấy bóng người quen thuộc ngoài cổng chính, vì thế chạy như điên đến bổ nhào vào trong ngực hắn.
"Hu hu hu cuối cùng cũng gặp được anh rồi!"
Ngô Hạo ôm chặt Thư Tiệp, trên gương mặt đều lộ ra ý cười.
Lúc này ba người kia cũng chạy tới, Lâm Ý Trì cúi đầu cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
Cái cô nàng Thư Tiệp trẻ con này, vì nhìn thấy bạn trai mà cô ấy đã thật sự lấy hết sức mạnh để chạy 800m.
Năm giây sau, hơi thở Lâm Ý Trì dần dần ổn định lại và ngẩng đầu lên nhìn.
Trong tích tắc, ánh mắt cô chạm vào một ánh mắt sâu thẳm của một người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.