Em Rất Cần Anh

Chương 2: Đại dịch năm 2020




Tình hình dịch bệnh năm 2020 như vết mực nhuộm trong thanh xuân của Trình Gia Ninh, bất luận như thế nào cũng không thể xóa được, nó để lại cho Trình Gia Ninh sự tiếc nuối vĩnh viễn, nhưng cũng làm cô gặp được ánh sáng của mình.
Trình Gia Ninh biết rõ tính trơ của mình, nhưng lại không thể hạ quyết tâm thay đổi, vốn nên tiến hành ba vòng thi thử đại học ở trường, nhưng lại vì dịch bệnh mà phải thi ở nhà, Trình Gia Ninh cũng không biết vì cái gì, trong khoảng thời gian ở nhà lên mạng học, cô căn bản không có tình tự giác và căng thẳng của một thí sinh thi đại học, dường như thấy chỉ còn lại hơn hai trăm ngày vẫn còn rất xa xôi, nhất là sau khi biết được kỳ thi đại học năm nay bị hoãn lại một tháng.
Chờ đợi hơn bốn tháng cuối cùng cũng có thể được đi học lại, mà một trăm ngày đếm ngược còn lại mặc dù Trình Gia Ninh có dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không bù đắp được sự lười nhác trước đó.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Trình Gia Ninh thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cách điểm chuẩn đại học hai điểm.
Tâm trạng của cô rất phức tạp, trong niềm vui vì nỗ lực của những ngày còn lại vẫn còn có tác dụng và buồn vì cần phải đối mặt với việc học lại. Nhưng may mắn thay, cô đã kiên định lựa chọn học lại.
Tháng tám trời nóng như lò lửa, vốn đã làm cho Trình Gia Ninh cảm thấy mệt mỏi thì giờ cô càng ngày càng tiêu cực hơn.
Một số bạn bè đã đi học đại học ở xa, còn những người khác, ngay cả khi bọn họ đã chọn học lại, nhưng vì vấn đề khoảng cách nên cũng đã đi đến một trường cấp ba trọng điểm khác.
Trình Gia Ninh cứ một mình như vậy, vượt qua hết tháng tám với tâm trạng chán nản.
Ngày khai giảng chính thức 1 tháng 9 đã đến đúng hẹn, mẹ Trình không chút khách khí mà mở cửa phòng Trình Gia Ninh ra, cau mày nói: “Còn muốn ngủ đến khi nào, nhanh rời giường còn đến trường học báo danh.”
“…Biết rồi ạ, con dậy ngay.”
Trình Gia Ninh cố gắng mở hai mắt ra, đáp lại một cách yêu ớt. Cô sờ khuôn mặt sưng phù vào sáng sớm của mình, buồn bực nói: “Ai bảo mình không biết cố gắng, đáng đời phải chịu mệt mỏi thêm một năm nữa.” Ngay sau đó lập tức nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt ngậm hai miếng bánh mì nướng liền đi ra cửa.
Mặt trời tháng chín vẫn nóng bỏng như trước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một vài tiếng ve kêu. Cổng chính trường trung học số 4 đông đúc hơn nhiều so với tháng tám, học sinh mặc đồng phục trường đi vào khuôn viên trường, bắt đầu học kỳ mới.
Trình Gia Ninh chậm rãi phía tòa nhà dạy học thứ hai, khu dạy học viết rõ ràng ba chữ lớn “Tòa nhà Trạng Nguyên”, mỗi kỳ học sinh thi đại học lớp 12 mới lên đều sẽ chuyển đến nơi này, đương nhiên, lớp học lại cũng cùng lớp 12.
Trình Gia Ninh nhìn lên tầng 4, thở dài, kéo quai đeo ba lô đi lên trên tầng. Các bạn trong lớp trong lớp thoạt nhìn đã nhiều hơn một vài người, phần lớn là vì cảm thấy không hài lòng với kết quả thi đại học muốn cố gắng hơn nữa, vì thế lại đến đăng ký học lại. Trình Gia Ninh tìm được vị trí lúc cô đi học bổ túc vào tháng tám rồi ngồi xuống, đánh giá các bạn học xung quanh, cũng không quen mắt, liền lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho người bạn thân Tô Hòa đang học lại ở trường trung học khác: “Đều không quen biết ai cả, tớ cũng ngại nói chuyện với các cậu ấy.”
“Tớ cũng vừa đến trường học, không sao đâu, quan một khoảng thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi, một năm không dài, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Câu trả lời của Tô Hòa giúp Trình Gia Ninh yên tâm hơn không ít, cất điện thoại di động, vài phút sau chủ nhiệm lớp bước vào phòng học, nói sơ qua về yêu cầu lớp, sau đó gọi vài bạn học đi lấy sách mới, bắt đầu ôn tập kiến thức một lượt trước kỳ thi đại học.
May mà giáo viên cũng khá thú vị, hòa ái dễ gần, làm cho Trình Gia Ninh cảm thấy cuộc sống học lại có lẽ sẽ không tệ, rất đáng giá.
Trong giờ học, Trình Gia Ninh nhận được một tin nhắn.
“Cậu đang học bổ túc lớp văn nào? Tớ cũng học lại ở trường trung học số 4. Lớp tự nhiên-2.”
Là Lạc Thiên. Là bạn học cấp 2 của Trình Gia Ninh, chơi cùng nhau bốn năm năm. Mặc dù hai người không học chung trường cấp 3, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn rất tốt và luôn giữ liên lạc.
“Lớp bổ túc văn-0, nghe bọn họ nói giáo viên đều đặc biệt tốt.” Trình Gia Ninh vội trả lời, “Cậu cũng ở thì tốt rồi, bên cạnh còn có một người quen thuộc.”
“Ở lớp 0 càng phải cố gắng nhiều hơn, học tập chăm chỉ nha.” Lạc Thiên dặn dò.
“Ừm. Cậu cũng vậy nha.”
Có lẽ là đả kích thất bại trong kỳ thi đại học còn chưa biến mất, Trình Gia Ninh còn chưa kịp quen và một lần nữa hòa nhập vào chuyện ôn tập thi đại học, nhưng ngược lại lớp học rất nghiêm túc, bài tập cũng được hoàn thành nghiêm túc, nhưng nếu có thể về nhà thì tuyệt đối không ở trường nhiều, ngày này qua ngày khác xách ba lô đi, đợi tiếng chuông tan học liền chạy về.
Buổi tối thứ tư buổi tối Trình Gia Ninh theo thường lệ là người đầu tiên rời đi, sau đó Lạc Thiên vội vàng đuổi theo: “Trình Gia Ninh, cậu chậm lại một chút.”
“Làm sao vậy? Hôm nay cậu cũng về sớm như vậy à?” Trình Gia Ninh quay đầu lại nhìn Lạc Thiên đang chạy đến.
Lạc Thiên thuận thế giữ chặt cô lại: “Này, cho tớ hỏi, cậu có còn liên lạc với Chu Lỗi không?”
“Cậu ấy à, mỗi ngày đều tìm tớ, rõ ràng tớ đã cự tuyệt cậu ấy, nhưng cậu ấy không cảm nhận được, cậu ấy vẫn còn muốn theo đuổi tớ, dù sao trước kia tớ tức giận cậu ấy chỉ cần dỗ dành hai câu là được, cũng không coi trọng cảm xúc của tớ.” Giống như nhớ tới chuyện gì đó không vui, Trình Gia Ninh nhíu mày, “Dần dà, tớ cảm thấy mình thật sự không thích chàng trai như vậy, cho nên không có kết quả.”
“Vậy là tốt rồi, Gia Ninh của chúng ta đẹp như vậy, cậu ta mới không xứng với cậu.”
“Cậu bớt trêu chọc tớ đi, về nhà nào.” Trình Gia Ninh cười cười, cùng Lạc Thiên đi đến nhà gửi xa lấy xe về nhà. Cô tự nhận thức được mình cũng không phải là xinh đẹp như thần tiên, chỉ là có ngũ quan tương đối nổi bật, đặc biệt là đôi mắt, ánh mắt thâm thúy, thường xuyên có người trêu chọc nói đeo kính áp tròng, mũi thẳng, khuôn mặt cũng thường được người khác khen nhỏ, cho nên những điểm này chắp vá lại cũng được xem là dễ nhìn.
Mỗi ngày đi học đơn điệu và tẻ nhạt, học bài, chạy thể dục, tập thể dục hàng tuần, kiểm tra, vòng lặp vô hạn. Trong nháy mắt sương giá đã ập đến, thời tiết dần dần chuyển lạnh, giáo viên chủ nhiệm lớp đến thứ sáu vẫn như thường lệ dặn dò công việc: “Chiều thứ hai có một buổi tọa đàm, mời lớp 12 và lớp học bổ túc cùng đi nghe, là một vị học trưởng thi đại học rất giỏi, truyền đạt cho mọi người biết kinh nghiệm thi đại học, mọi người không có việc gì quan trọng thì không cần xin nghỉ, đến nghe một chút.”
“Vâng ạ.” Cả lớp đáp.
Buổi tọa đàm được tổ chức vào buổi chiều nên không cần lên lớp, Trình Gia Ninh thở phào nhẹ nhõm, tan học, tự mình bóp bả vai mệt mỏi. Ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lớp các cô ở tầng cao nhất, có một hành lang dài nối với cầu thang, ở đây có thể ngắm nhìn phong cảnh thư giãn thả và lỏng hảo. Trình Gia Ninh đứng dậy, lập tức đi về phía hành lang dài, dưới tầng học sinh cấp 2 đã tan học học, cũng với đó là tiếng hoan hô và nói cười vui vẻ của các bạn học cùng nhau đi về nhà, cũng có học sinh cấp ba vội vàng chạy đến nhà ăn ăn cơm chiều, trên đường còn đùa giỡn cùng bạn bè một trận, đột nhiên Trình Gia Ninh cảm thấy thật cô độc, Lạc Thiên học lớp tự nhiên cũng rất bận rộn, hai người cũng chỉ gặp nhau được một lúc trước giờ vào học, giống như bạn thân đã rất lâu không gặp mặt.
Trình Gia Ninh cúi đầu thở dài: “Không được buồn, về nhà ăn cơm.” Ngay sau đó xoay người trở về chỗ ngồi cầm chìa khóa, chạy chậm đi lấy xe.
“Ăn nhiều một chút, ôn thi đại học rất mệt mỏi, đừng để đói bụng, con vốn dĩ đã có bệnh dạ dày, đến lúc đó sức khỏe không tốt, thành tích học tập lại tụt xuống, hai chuyện này đều không tốt.” Mẹ Trình ở một bên vừa gắp đồ ăn cho Trình Gia Ninh vừa nói, cho dù mỗi ngày Trình Gia Ninh đều về nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học tiết tự học buổi tối, mẹ Trình vẫn kiên trì dặn dò những chuyện đó, sợ cô chịu áp lực quá lớn không muốn ăn cơm, làm cho bệnh dạ dày càng nặng thêm.
“Vâng ạ, con biết rồi.” Trình Gia Ninh dùng ánh mắt yên tâm nhìn mẹ.
Buổi chiều tan học cách bắt đầu thời gian tiết tự học buổi tối cũng không nhiều lắm, Trình Gia Ninh vội vàng ăn cơm xong, nhanh chóng chạy ra ngoài, cũng may nhà cách Tứ Trung rất gần, đạp xe chắc là chỉ mất sáu bảy phút là đến. Trình Gia Ninh theo thường lệ đạp về vị trí thường xuyên đỗ của mình, vừa chuẩn bị rẽ vào, xe phía trước cũng rẽ ngang vào, xe xiêu vẹo, Trình Gia Ninh tự nhận mình xui xẻo, chờ nam sinh đó chuẩn bị đi, muốn đi di chuyển chiếc xe chiếm hai vị trí này, ai ngờ nam sinh đó đột nhiên giơ tay lên, sửa xe đã đỗ chỉnh tề, Trình Gia Ninh sửng sốt, cong môi, ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt của nam sinh, hai người đều dừng lại một chút, nhìn thoáng qua nhau, nam sinh liền trực tiếp đi về phía tòa nhà giảng dạy, Trình Gia Ninh vội vàng dừng xe, nhìn đồng hồ, thời gian còn đủ, Không nhanh không chậm đi phía sau nam sinh vừa rồi.
“Đôi mắt cậu ấy thật là đẹp.” Trình Gia Ninh nghĩ thầm. Nhìn thấy nam sinh phía trước đi đến dùng bả vai đụng vào người bên cạnh, hình như là gặp được người quen, bước chân cũng chậm lại, Trình Gia Ninh thất thần một lúc, không biết đã đi lên phía trước nam sinh đó từ lúc nào, vừa tò mò anh cao bao nhiêu, vừa phải nhịn xuống cảm giác muốn quay đầu lại.
Đi đến chỗ rẽ cầu thang đi lên tầng hai, Trình Gia Ninh cúi đầu vừa thấy, nam sinh đó chỉ có một mình, chính chậm rãi đi ở phía sau cô, trong lòng cô thầm nghĩ: “Lớp 12 sao? Trước đây cũng chưa từng nhìn thấy.”
Cũng không biết vì sao, giờ phút này ở đầu cầu thang chỉ có hai người là Trình Gia Ninh và nam sinh đó, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác căng thẳng, Trình Gia Ninh nhận thấy mình vẫn mình vẫn luôn đi ở giữa hành lang, giống như đang chặn đường nam sinh đó đi lên tầng, vội vàng di chuyển sang bên cạnh hai bước, nam sinh đó hình như cũng không để ý tới ý tứ của cô, cũng không sốt ruột, đi theo hai bước, vẫn đi phía sau Trình Gia Ninh.
Trình Gia Ninh không kiềm chế được quay đầu lại nhìn cậu, nam sinh đó cũng nhìn về phía cô, không ngại nhìn chằm chằm một cô gái xa lạ. Trình Gia Ninh nhanh chóng quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Cậu ấy còn chưa đến lớp sao, còn đi lên nữa chính là tầng 4.”
Lớp của nam sinh đó quả thật cũng là ở tầng 4, thậm chí là lớp ngay bên cạnh lớp Trình Gia Ninh, lớp 38, cô có hơi ngạc nhiên, ngay bên cạnh, từ lúc khai giảng đã gần hai tháng, thế mà chưa nhìn thấy dù chỉ là một lần, Trình Gia Ninh không khỏi cảm thấy có phải vì tan học mình chạy đi quá nhanh rồi hay không, có chút bất đắc dĩ mỉm cười.
Sau này bạn thân hỏi Trình Gia Ninh, cô cứ như vậy gặp anh, sao đột nhiên cảm thấy mình thích anh?
Trình Gia Ninh cũng không biết, cô chỉ cảm thấy, ngày đó Lâm Diệp đi phía sau cô, cô cảm thấy rất yên tâm, cảm giác cô độc của một mình giống như đã biến mất không thấy đâu, bởi vì anh ở ngay bên cạnh cách đó không xa.
Chàng trai như ánh mặt trời sạch sẽ, cảm giác thiếu niên trên người làm cho thời gian cũng trở nên yên tĩnh, xoa dịu cảm xúc u buồn của Trình Gia Ninh, ánh mắt thiếu niên làm cho cô cảm thấy, giống như mình cũng không quá nóng nảy để trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.