Em Là Nữ Quỷ!

Chương 40: Yêu thương




Nữ quỷ lạnh nhạt bảo với bà bác, phải kể hết sự việc cho mình, nếu thực sự muốn cứu con. Bà đó không còn cách khác, phải đồng ý. Nữ quỷ cùng bà bác ra ngoài, thuận tiện kêu bế thằng bé theo.
Trong phòng khách rộng, bà bác ôm con mình, xem xét, ngắm nghía nó. Nữ quỷ ngồi đối diện, nhấp chút trà nóng. Liếc nhìn qua đứa bé, da dẻ so với ban đầu hồng hào hơn chút rồi.
- Đứa bé còn yếu, chưa tỉnh được, không nghe thấy chúng ta nói gì đâu.
Bà bác hiểu ý, cưng chiều nhìn con thêm chút nữa mới ngẩng lên, thở dài một tiếng:
- Cô ta là tình nhân của ông chồng quá cố của tôi.
Bà bắt đầu kể. Lúc đầu còn bình tĩnh, càng sau lại như phẫn uất, lời lẽ càng cay độc.
- Cái con đàn bà ấy, gian díu với thằng chồng tôi. Thôi thì tôi chẳng nói làm gì. Nhưng mà nó chẳng biết điều, cứ thích như là trêu ngươi tôi, khiến tôi tức điên lên được. Nó thì ưỡn ẹo, trai trên gái dưới với thằng chồng tôi, không biết xấu hổ còn chụp hình lại, gửi cho tôi. Nó đến nhà mà mắng nhiếc tôi, chửi tôi là không biết đẻ. Ừ thì tôi không đẻ được! Nhưng đấy là cái tội hả? Cái con đĩ bám theo một ông già có vợ rồi, thì nó quái mà có cái quyền chửi tôi. Có mà không biết điều! Tôi thuê người đánh nó, đánh thẳng vào cái mặt dụ trai của nó. Thầy nghĩ xem, tôi còn nhân đức chưa tạt axit, bẻ gãy tay gãy chân cái con đĩ đó, thế mà nó ở đâu ra mà khóc lóc với lão chồng dê già của tôi, ông ta về còn chì chiết tôi. Có mà chì chiết! Tưởng ngon đấy! Chưa mà báo công an gông cổ hết lũ mèo mả gà đồng ấy!...
Nữ quỷ vẫn an nhàn nhấp ngụm trà nữa. Mắt khẽ liếc thằng bé đang ngủ yên lành trong lòng bà kia. May mà không nghe thấy, nếu nghe được, không phải hỏng cả một tâm hồn trong sáng hay sao?
Vốn ta cũng đâu rảnh ngồi đây nghe ngươi kể xấu, chỉ vì con ma nữ Lan Linh kia thôi. Vì muốn con ma kia siêu thoát, phải cố mà nhịn ở đây.
...
-... Lão chồng tôi tự dưng chết bất đắc kì tử.
- Ồ. Sau đó?
Nữ quỷ thầm nghĩ: có một bà vợ với một nhân tình như thế, không đứt mạch máu não chết mới lạ!
Bà bác càng hung hơn, giận dữ:
- Cái con ấy mất chỗ dựa, lặn mất tăm. Mà có loại đàn bà nào như thế! Sinh con ra không biết nuôi, lại đem vất trước cổng nhà tôi!
Nói rồi bà ngừng lại, nhẹ xoa mái tóc mềm của thằng bé trong lòng mình. Khẽ thở dài một tiếng:
- Thằng bé mới sinh, cứ khóc ầm lên. Tôi chịu hết nổi, phải ra xem...
Nữ quỷ đặt tách trà xuống, nhìn lên bà bác. Tóc bà ấy đã có vài sợi bạc.
- Biết là con cô ta, sao chị còn nuôi? Chị muốn trả thù?
Bà bác chép miệng, ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dịu lại nhiều:
- Trả thù cái gì! Có phải phim truyền hình đâu? Mà lão già ấy cũng chết rồi... Haizz! Người lớn cả rồi, cũng đâu phải không biết suy nghĩ. Đứa trẻ nó còn đỏ hỏn đấy, tội người lớn sao bắt nó gánh được!... Tôi dù sao cũng kiếp không con rồi. Cái con đàn bà ấy được phúc, lại ngu đần, mất hết nhân tính, bỏ con lại. Nó bất nhân nhưng tôi thì không. Nó không biết hưởng phúc thì để tôi hưởng. Thằng bé là trời ban cho tôi, là con của tôi! Cũng là tôi bận rộn đi xin sữa cho nó, lúc nó khóc, là tôi dỗ dành, cái áo nó mặc, đồ chơi của nó, cũng là tôi mua. Nó đái, nó ỉa, cũng là tôi dọn. Con đàn bà ấy chỉ có công sinh nó ra thôi, nuôi nấng thằng bé, là tôi đây này...
***
-... Cứ vốn tưởng rằng bỏ con ở đó là được. Lúc đó nông cạn, cứ nghĩ mình còn trẻ, còn tương lai, mà khi đó tiền chẳng có, bản thân mình còn không nuôi nổi, sao nuôi thêm một đứa bé được. Dù sao cũng là con chồng bả, chồng bả chết rồi, bả phải nuôi. Nhưng về đến phòng trọ, lại sợ, lại nghĩ lại. Bà ấy ác như thế, biết là con mình đẻ ra, sao bà ấy chịu nuôi? Ai biết bà ấy bỏ con mình vào đâu... Sợ quá, lại vội trở lại xem sao! Thấy bả mang con mình vào. Cũng sợ, suốt đêm ở rình trước cổng. Cứ sợ bả làm gì con mình. Nếu bả làm gì, còn mình ở ngoài...
Ma nữ áo trắng đã bình tĩnh, từ từ kể lại.
Lan Linh lơ lửng kế bên, mặt cúi xuống, ngây người theo từng câu.
-... Mấy hôm liền cứ qua nhà bả trông. Ở ngoài cổng, biết chẳng làm gì được, nhưng cứ sợ thế. Về đến phòng trọ, lại không ngủ được, cứ nghĩ ngợi. Vú mình cứ nặng sữa, lại càng nghĩ đến con. Thực sự tôi hối hận lắm. Thôi thì mình đứt ruột đẻ ra, đâu phải không thương. Nhưng lo sợ liệu nó ở với mình có ổn không?... Mấy ngày liền mất ngủ. Cuối cùng đành liều, sang nhà bả, nhận xin lại con. Bả có mắng có chửi thì kệ bả. Con mình đẻ ra, mình nuôi, có gì sai? Mới vội vội vàng vàng chạy...
***
-... Tự dưng đêm đó, con đàn bà ấy chết trước cổng nhà tôi... Tôi còn nhớ, nghe tiếng ấy, tôi mới giật mình, tay còn bé thằng nhỏ, vội chạy ra xem. Xác con đàn bà ấy nằm xoài trên đường, lênh láng máu. Tôi sợ khiếp, cứ đứng đực ra đó! Sau mà nghĩ, con đĩ đó sao tội lại ở đây? Chắc là nó lại đòi vòi tiền gì đây! Cái bản chất đĩ không bao giờ đổi được! Chết cũng đáng!... Tôi cũng chỉ tội cho thằng Minh, có loại mẹ như thế! Mà con đó sao làm mẹ con tôi được! Cái loại đàn bà ấy!... Tự dưng phát bực, khi ấy động lòng thương, lo hậu sự cho con ấy cơ chứ! Cứ nghĩ dù sao cũng sinh ra thằng bé, mà trước sau thằng Minh cũng biết, phải mà chỉ cho nó mộ kẻ sinh ra nó, sau không nó hận mình...
***
-... Tôi không hiểu sao làm ma, mà cứ chỉ quanh quẩn ở nhà này thôi, không ra ngoài được. Nhưng không sao, được ở gần con, tôi cũng vui rồi. Chỉ là khi bả đưa con ra ngoài, tôi không theo được. Tôi chỉ muốn được gần con, được chơi với con, được chăm sóc con, được bù đắp những lỗi lầm của mình...
Lan Linh càng cúi xuống, hai tay ôm gối, ngón tay thêm lực bấm mạnh.
-...Nhưng tôi không thể làm được. Không thể chạm vào con... Cảm giác tuyệt vọng đó, cô có hiểu không?
Móng tay thêm bấm chặt. Thực sự đau!
Sao không hiểu chứ?
Thực sự càng quá rõ ràng rồi!
"Em thực sự muốn như vậy?"- Giọng miền Trung dịu dàng như quanh quẩn đâu đây. Bây giờ nghĩ lại, hình như nó có chút tội nghiệp, và bất lực. Như chị ấy đã biết rõ...
-... Tôi chỉ là cố gắng... chỉ là muốn... muốn chạm đến con... Muốn gần con... nhưng không được. Nó không nghe được tôi nói... không nhìn thấy tôi... Tại sao?... Tôi ở ngay trước nó mà... Tôi chỉ muốn chạm vào con thôi... Tôi là mẹ nó mà... Tôi muốn chăm sóc con mình... Sai sao?... Con... con... Tôi không muốn thế đâu... Nhưng tôi không biết tại sao? Sao con lại đau?... Tôi chỉ muốn gần con, được chăm con... Tôi không biết... Tại sao lại thành vậy...
Giọng nghẹn ngào, đứt quãng. Người đàn bà ấy khóc nức lên, không ngừng được.
Lan Linh vẫn ngồi im, thu người thành thật nhỏ bé, rúc đầu xuống gối.
Sai? Không biết! Mình thực sự không biết!
Mình sai sao?
- Ngươi thực sự sai rồi!
Cánh cửa bất ngờ mở toang. Ánh sáng xuyên vào căn phòng tối. Đồng thời là giọng mỉa của nữ quỷ.
Ma nữ áo trắng thảng thốt nhìn lên, mất bĩnh tĩnh, liền như trước kích động, muốn đập phá, phá tan thứ giam mình lại. Để chạy, chạy ra...
... Tìm con!
- Hì!- Nữ quỷ liền nhếch mép, ngay sau trở thành bộ mặt nghiêm túc:
- Ngươi hại người phàm. Như thế, đã là sai rồi.
Lan Linh vội đứng dậy. Vốn muốn ngăn cản nữ quỷ, nhưng không hiểu sao chân nặng trịch, không bước được. Nhẹ đưa tay lên má, ngạc nhiên.
Nước mắt? Lại khóc rồi? Lan Linh không rõ nước mắt chảy từ khi nào. Mắt tròn xoe, ngây dại.
- Ta không hại con ta!
- Chính ngươi khiến con ngươi trở thành thế này!
Ma nữ áo trắng mặt trắng bệch, hơi ngừng lại, sau đó vội lắp bắp phủ nhận:
- Không... không có...Không phải ta!... Bà ta?... Đúng thế! Là bà ta! Bà ta khiến con tôi như vậy... Tôi phải giết bả!... Giết bả... cứu con...
Hự!
Lần nữa bị ném văng. Người đàn bà trẻ đó bị đập mạnh, đau đớn. Nhăn mặt lại. Nheo mắt.
Nữ quỷ khinh thường nhìn.
Hừ! Để con ma nhà ngươi tỉnh táo một chút.
- Con trai ngươi đau đớn, thần trí điên loạn, là do oán niệm, cũng là âm khí trong ngươi quá mạnh. Ngươi rõ đã nhận ra, bây giờ, càng cố gần thằng bé, thì nó càng điên cuồng, càng bị dày vò, đau đớn hơn. Nhưng đến giờ vẫn còn muốn bị bịp chính mình!
"Không phải thế! Rõ ràng không phải thế! Là chị không hiểu..."
Tâm càng muốn hét lên, càng muốn không nghe những lời trên, muốn chạy đi, chạy thật xa, trốn tránh đi. Nhưng chân vẫn bám rễ một chỗ, cổ họng nghẹn đắng, càng không thốt ra một tiếng. Nước mắt lại không ngừng lăn xuống, thành những vết dài, gặp nhau chỗ cằm, đọng thành từng hạt lớn dần, cho đến khi rơi.
Một mặt không muốn nghe nữa. Nhưng một mặt cứ cố chấp bám trụ để nghe. Lan Linh rối rắm, thật muốn ngất đi!
Giọng điệu nữ quỷ ngược lại càng bình tĩnh, từng tiếng như gai nhọn đâm vào lòng:
- Ma, vốn không được dây dưa với phàm thế. Không chỉ ngươi đau khổ, mà cả chính người ngươi yêu thương cũng đau khổ. Cuối cùng, ngươi cố chấp ấn trụ ở đây vì cái gì? Để khiến cho người ngươi yêu nhất điên loạn, chết dần chết mòn, hay để chính ngươi tồn thương, đau đớn, vì mình vô dụng, vì mình cô độc? Ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Con ngươi bây giờ có cần ngươi như thế không?... Đây là điều ngươi làm vì nó, thật sự?
Giọng cười cuối càng chua chát, mỉa mai.
Cả hai hồn ma, ánh mắt trở nên hỗn loạn.
1s
2s
3s
...
Thời gian cứ thế trôi. Căn phòng lớn yên ắng lạ. Thật áp lực!
Kẹt!
Cửa mở rộng ra. Theo kí hiệu của nữ quỷ, bà bác bế thằng bé, rón rén bước vào.
Ma nữ áo trắng trông thấy, theo phản ứng muốn hét lên. Bỗng chốc, tay ngừng lại. Mắt rũ xuống, hoang mang.
Bà bác nãy giờ ở ngoài đã nghe pháp sư trong phòng nói những gì. Cả người sợ hãi. Tay run, cố lắm mới giữ vững con trong lòng. Thằng bé ba tuổi rưỡi, vốn là tuổi hiếu động, giờ lại im lìm trong vòng tay bà mẹ. Lúc vào, bà cũng đưa mắt nhìn quanh. Cũng chỉ thấy là căn phòng như thường, nhưng nghĩ con đàn bà ấy hiện đang trong đây, không khỏi rờn rợn.
Đưa mắt cầu cứu pháp sư. Nhưng pháp sư chỉ nhìn vẻ lạnh nhạt, chẳng ý gì rõ ràng, bà bác không dám lên tiếng, cố gắng vững vàng bế con đến tận chỗ giường.
Lần đầu tiên bà thấy khoảng cách đến giường đó lại xa đến vậy.
Đến đây, nữ quỷ đổi hướng nhìn. Cả ánh mắt và giọng nói không hiểu sao dịu dáng hơn:
- Ta nghĩ thực ra ngươi đã hiểu... Tận mắt ngươi trông con ngươi lớn đến giờ. Ngươi thấy chị ấy chăm sóc con. Còn gì không yên tâm?
Người đàn bà ấy vẫn im lặng. Ánh mắt lặng lẽ nhìn đứa con trong lòng bà bác.
Ngón tay nhỏ khẽ động. Miệng mở rộng. Một tiếng ngáp nhỏ, dài. Mắt từ từ mở.
Cả hai người mẹ đều kích động.
- Con...
- Minh, tỉnh rồi con?
Đứa bé dụi dụi mắt, rồi ngơ ngác nhìn bà bác.
- Mẹ?
Ma nữ áo trắng một muốn bước đến, một lại bất đắc dĩ không được.
- Ngươi có thể đến gần thằng bé.
Giọng nhẹ cất lên. Ma nữ áo trắng quay sang nhìn nữ quỷ, rồi hiểu ra, nhìn xuống chân mình.
Bước thử một bước...
Tiếp tục, bước những bước nữa. Tốc độ chuyển nhanh, cô ta đã đến trước bà bác, nhìn đắm vào thằng bé còn vẻ ngái ngủ.
- Con...
Âm "con" trong cổ họng, mãi mới thoát ra, rung run, lại nhanh lặn vào không khí.
Bà bác thấy con tỉnh, vui ra mặt, ôm chặt vào lòng, lại sợ con đau, nới lỏng tay ra, miệng cười, ngắm nghía mãi.
Nữ quỷ đứng chỗ xa nhìn, khoanh tay lại, như vô tình liếc nhìn Lan Linh.
Con bé ấy, ánh mắt quả nhiên chăm chú!
- A, mẹ... sao vậy?
Ánh mắt rõ ràng ngây thơ không hiểu nhìn mẹ. Bà bác nghe giọng con, càng cưng chiều:
- Minh, con có đau ở đâu không? Có mệt đâu không? A, con cần ăn gì không? Mẹ làm cho nhá?
- Ơ... - Bé con đang thắc mắc không hiểu mẹ bị sao. Hỏi nhiều vậy bé không nhớ được, cũng không biết trả lời câu nào trước đây.
Mà bà bác cũng chẳng cần con trả lời. Tay ôm chặt hơn, nước mắt dâng lên, chờ chực rơi, giọng nghẹn ngào:
- Thật tốt quá! Con cuối cùng cũng tỉnh. Biết mẹ lo lắm không?
Lại nới tay ra, ngón cái xoa xoa mặt con, mắt nhỏ nhìn kĩ từng chi tiết trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh. Bỗng chốc hôn lên trán.
- Mẹ yêu con nhất! Đừng làm mẹ lo nữa.
Bé dù nãy giờ ngơ ngơ chẳng hiểu gì, nhưng nghe mẹ bảo: "yêu bé nhất" thì bé hiểu. Bé liền cười toe, hô to:
- Con cũng yêu mẹ nhất!
Bà mẹ được nhắc trong câu nói đó, giờ đang nở nụ cười hạnh phúc, nước mắt không nhịn được, bỗng rơi xuống một dòng.
- A, mẹ. Đừng khóc! Khóc không ngoan... Mẹ, nín! Nín! Ngoan, con thương!
Càng cười lớn hơn. Tay đưa lên lau nước mắt:
- Rõ là... ông cụ non!
Ma nữ áo trắng ngay cạnh, nhìn rõ cảnh vừa rồi. Vẻ mặt bỗng... hiểu rõ. Khóe môi nhếch nhẹ.
Tay vươn ra.
Lại chần chừ, nắm lại.
Thử vươn ra lần nữa, gần với con hơn.
Không sao cả! Thằng bé không sao cả! Không như những lần trước.
Lần này, hai tay đều vươn tới, ôm con.
Dù không chạm đến được, dù chỉ là không khí, như hư ảo, hai tay vẫn đang ôm con trong lòng.
Bỗng thằng bé hơi giật mình, ngơ ngác, quay nhìn quanh. Có vẻ nó cảm nhận thấy gì...
- Con trai, mẹ xin lỗi.
Không còn vẻ hung tợn không ra người như lúc đầu, cô ta hiện tại trông rất hiền lành, thanh thản. Nụ cười mờ trên môi nhợt nhạt.
Thân ảnh dần mơ ảo.
- Tôi tin chị sẽ chăm sóc con thật tốt... Nó mãi mãi là con của chị.
Âm thanh mềm tan vào không gian.
Không còn một hồn ma nữ ảo trắng nữa. Đã biến mất vào hư vô rồi.
Cô ta... siêu thoát rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.