Em Là Nữ Quỷ!

Chương 17: Tập viết nào!




Nữ quỷ bị bất ngờ, im phắc trong một giây, rồi lớn tiếng:
- Thời xưa khác, thời nay khác! Ngươi ở đó loằng ngoằng!
Thần chết ko thèm nói tiếp, tự tiện ra khỏi ghế. Lúc này nữ quỷ nhìn ra hắn ta đã viết xong.
Vậy là mình vội vàng ngồi vào ghế. Không ai nói đến chuyện lúc nãy nữa.
Cầm bút lên thử thì bị tên kí giở giọng khinh bỉ kêu đến bút cũng ko biết cầm. Nữ quỷ vốn dĩ quen kiểu ăn nói của hắn rồi, chẳng thèm phản bác, chỉ quay ra:
- Vậy ngươi dạy ta cách cầm bút đi.
Chỉ nói thế thôi, vậy mà hắn lấy cái bút kia, nhét vào tay nữ quỷ, nâng từng ngón tay nàng đúng vị trí cầm bút, ko quen lèo bèo:
- Muốn viết chữ đẹp trước tiên phải tập cách cầm bút đúng.
Vâng, chuyện đó ko cần nói ta cũng biết. Mà ta ko cần viết chữ đẹp, ta cần viết nhanh và nhìn ra hồn chữ là được.
- Có cần ta cầm tay ngươi viết ko?
- Được. - Nữ quỷ vui vẻ nhận lời.
Tên kia cũng ko quên cười nhăn nhở vẻ ta đây biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà. Hừ, ta chỉ muốn học cách viết thôi, nhìn chữ mẫu cũng ko biết vẽ theo kiểu nào.
- Chăm mà tập vào, đừng như sáng nay, chú ý đi đâu.
Thần chết cầm tay nữ quỷ viết vài chữ trước, sau buông tay, để nàng tự mình viết, còn mình khoanh chân bay lơ lửng bên cạnh ngắm nhìn. Bị buông tay, nữ quỷ đành tự mình viết vậy. Qủa nhiên chữ hiện ra khác nhau một trời. Hắn nắm tay mình sao viết đẹp vậy còn mình tự viết thì nhìn ko ra chữ? Đầu ngón tay bấm thật chặt đầu bút, nổi ra vết đỏ đỏ, tay cũng bắt đầu bị cứng. Mắt chăm chú ngó ngó theo từng vết mực hiện trên trang giấy, đầu cứ thế nghiêng nghiêng dần, lưng cũng bắt đầu vẹo trái vẹo phải.
- Tập tư thế ngồi cho đúng.
Nữ quỷ quay ra, ném cho ánh mắt ai oán:
- Ngươi thử như ta xem ngồi ngay ngắn kiểu nào?
Hắn liền nắm bả vai nữ quỷ giữ cho ngay ngắn, rồi vặn đầu nàng cho thẳng, mặt hướng vào vở, cách vở đủ khoảng:
- Tập cho quen, mai còn phải viết nhiều đấy.
Nữ quỷ bị nắm vai, vặn cổ cũng thấy hơi khó chịu, nhưng biết hắn có ý tốt, nên cũng ngoan ngoãn ko ca thán gì. Chỉ là tay cầm bút viết mà nhìn kiểu này cứ bị che mất chữ đi. Tên thần chết cũng đành lần nữa nắm lại tay nữ quỷ chỉnh đúng tư thế.
Sau khi viết xong quyển vở 72 trang dày đặc chữ cái, nữ quỷ giơ ra cho thần chết nhìn, vẻ hớn hở.
- So với chữ gà bới tốt hơn chút.
Được tên thần "khuyến khích" kiểu này nữ quỷ cũng ko tự ti lắm. Vì so với chữ hắn ta tự mình phải nhận là quá chữ gà bới, hắn còn hảo tâm "khen" như vậy là ổn rồi. Bắt đầu viết từ một giờ chiều đến giờ là sáu giờ, phong cũng tối hơn nên ra ngoài bật đèn. Mới tháng mười mà trời tối đen rồi. Con bé cùng nhà cũng ko có dấu hiệu về nhà. Vào lại phòng đã thấy một quyển vở mới, kèm quyển SGK văn trên bàn.
- Không viết chữ cái nữa, tập viết nhiều kí tự gộp lại đi.
Nói xong thần chết cũng rất tự nhiên mở sách ra đúng bài ''Tám Cám", rồi bảo nữ quỷ chép.
A, SGK có truyện này nữa sao, vậy ta phải tranh thủ đọc.
Đọc 5 phút chán rồi nữ quỷ bắt đầu chép. Ghép chữ quả nhiên khó, còn phải xem khi nào viết chữ hoa, khi nào viết chữ thường, còn cả các nét để nối các con chữ. Tên thần chết rất tận tình chỉ bảo, xong xuôi lại quay ra lơ lửng ngồi chơi.
Viết xong một lần cũng toi một tiếng đồng hồ, nữ quỷ quay ra đinh cho gã kia nhìn, thì thấy gã đang nhắm mắt (anh ý đeo kính sao chị biết ảnh nhắm mắt? - Nhìn mặt ngơ ngơ là biết hắn đang tranh thủ ngủ rồi - Ặc!). Nàng chú ý ngắm nhìn. Thật ra ban sáng cũng thâý gã rất quen mắt, chỉ là lúc nào cũng khoác mũ rộng thùng thình che kín, còn đeo kính đen to bản, cổ áo cao che nốt, thật khó nhìn rõ mặt. Rất muốn lột cái kính với cái áo kia ra!
Lúc nãy ngồi viết suốt mấy tiếng đồng hồ thật ra cũng suy nghĩ vấn đề này, rồi lại tự dưng nhớ đến tên thư sinh đáng ghét kia. Ko phải là hắn đi! Kẻ ác như hắn sao có thể làm thần! Chỉ là...sao tên thần chết biết 13 tuổi mình đi xem mặt?
- Ta yêu ngươi!
Thần chết mở mắt ra (cái này miêu tả của tác giả, tả thật đó, nhưng nữ quỷ không nhìn ra), rồi nở nụ cười gian tà:
- Phải xưng "tớ", gọi "cậu", muốn thực tập tỏ tình thì để lần sau đi, giờ tập viết thế nào rồi?
Qủa nhiên ko giống! Tên thư sinh kia sao có nụ cười cợt nhả thế được. Nữ quỷ đưa vở cho hắn xem...
Ngày trước, có một cô bé tên Đào họ Trần, ngồi ngay ngắn cố gắng viết từng con chữ. Chàng thư sinh trẻ dáng vẻ cao gầy, gương mặt khôi ngô, đôi mắt cũng rất sáng, ra dáng người nho sĩ đứng phía sau nhìn theo từng nét mực trên giấy. Cô bé quay sang, giơ ra tờ giấy, cười tươi.
Chàng thư sinh thoáng đỏ mặt, cầm lấy tờ giấy xem xét, thực chất là che đi vẻ ngại ngùng, bắt đầu đọc:
- Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại...
Đào thị,...sao... em viết chữ "khuyển" thế này?
Cô bé nhón nhón chân nhìn vào chữ chàng chỉ:
- Đây không phải chữ "thiên" sao, em viết đúng chữ chàng viết ở đây mà.
- Chữ "thiên" viết... viết ko ngay sẽ thành "khuyển"...
Chàng vừa lắp bắp vừa đổ mồ hôi, quay ra nhìn vẻ ngây thơ của cô bé, đành thở dài:
- Em tập rèn đi, mai thầy kiểm tra thì sao?
-...Em biết rồi. Không phải em đang nhờ chàng tập cho sao. Thầy đồ chắc không mắng được đâu. Chàng học cao... ưm...em thích chàng.
Đang nghe tự dưng bị ba chữ "em thích chàng" làm vị thư sinh đỏ mặt, cúi chặt đầu xuống, ko dám nhìn. Đào thị thấy vậy cũng bất giác đỏ mặt, vội lắp bắp:
- A, thầy... thầy em chắc mong em về rồi... Em không thể ở lại nữa...
Hiện tại, nhớ lại mấy chuyện quá khứ, chỉ đành lắc đầu xua đi. Nhìn đi nhìn đi, tên thư sinh thì đỏ mặt tía tai, còn tên thần chết lại dửng dưng, còn thuận tiện giọng điệu trêu ghẹo, sao có thể giống nhau?
- Lấy vở văn đọc mấy cấu trúc làm văn nghị luận ấy. Bây giờ chú tâm vào văn nghị luận. Mai có tiết văn nữa.
- Biết rồi.
Thôi, không thèm suy nghĩ nữa. Mình hiện tại phải cố mà đầu thai vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.