Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 18:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Bàn tay Dụ Dao nhỏ hơn tay của Nặc Nặc hai ba cỡ, anh nhẹ nhàng là đã có thể nắm giữ hoàn toàn.
Cô không nhịn được mà cụp mắt, ánh mắt rơi trêи hai bàn tay chồng lên nhau.
Nặc Nặc đối với cô chưa từng có khoảng cách và sự đề phòng mà giữa nam và nữ nên có, chỉ cần cho anh cơ hội để gần gũi, mà cô lại không bảo ngừng thì Nặc Nặc sẽ không hiểu cái gì gọi là có chừng mực.
Dường như anh cực kỳ thích tiếp xúc thân thể, mỗi một lần đều dựa hoàn toàn vào bản năng mà mặc sức dán vào cô.
Hiện tại anh theo bản năng mà cọ cọ cô, làn da nóng đến mức sắp chảy mồ hôi, anh rất nhạy bén, còn không biết đủ, ngón tay thon dài thậm chí còn xuyên qua khe hở ngón tay của cô, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, lưu luyến mà vòng tay vào trong, muốn câu lấy bàn tay cô.
Nếu như đổi lại là trước kia, Dụ Dao nhất định sẽ lập tức tránh ra, có lẽ còn mang vẻ mặt nghiêm nghị mà dạy dỗ anh về ý thức giới tính.
Nhưng sau khi trải qua trận hỏa hoạn kia, cô đối với anh làm thế nào cũng không cứng rắn nổi.
Nặc Nặc anh… chỉ là một chú cún con bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng khát vọng thân mật với chủ nhân, hồn nhiên ngây thơ, làm cái gì cũng là theo ý muốn trái tim mà thôi.
“... Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Dụ Dao đè xuống những đốm lửa nơi đáy lòng bị anh trêu chọc ra, khuỷu tay hướng về sau, đụng một cái vào chú cún con nào đó xem như là trừng phạt.
“Tôi đang dạy anh viết chữ, không phải đến để anh tùy tiện sờ tay, thái độ học tập không nghiêm túc như thế, sau này tôi cũng mặc kệ anh.”
Nặc Nặc mím môi, kiềm chế rêи khẽ một tiếng, anh vẫn không nỡ rời đi, gương mặt vùi vào trong cổ cô càng ra sức hơn, mái tóc ngắn và lông mi mềm mại lướt qua cô tới tới lui lui.
Bên thái dương của Dụ Dao nhảy lên.
… Vừa rồi cô không cẩn thận mà đụng phải vết thương của Nặc Nặc, làm sao có thể còn hung dữ nổi, nghe thấy giọng điệu giống như rêи rỉ này của anh, ngược lại làm sắc mặt của cô đỏ lên.
Đây là đại cổ vương* gì vậy
*Là từ mà người hâm mộ dùng để hình dung những người được nhiều người yêu thích.
Cún con làm người ta rung động.
Dụ Dao được Nặc Nặc nửa ôm từ phía sau lưng, cô có chút miệng đắng lưỡi khô, không hất ra được cũng không giãy ra được.
Cô chỉ có thể lấy vòng tay ra, nhấc bàn tay đang làm loạn của Nặc Nặc lên, có chút thô lỗ mà đeo lên, hấp dẫn sự chú ý của anh.
“Đấy, thẻ bài mà anh muốn chính là cái này, tôi tự làm, nếu mất thì không còn nữa đâu.”
Cổ tay của Nặc Nặc có xương cốt chỉnh tề, làn da lại trắng, sau khi được đeo lên sợi dây đỏ, màu sắc tương phản nhau vô cùng chói mắt, vậy mà lại có thêm loại cảm giác bị sợi dây trói buộc.
Giống như là buộc cái này lên rồi thì cô liền thực sự trở thành chủ nhân của anh, cả đời này mãi mãi không có hạn.
Nặc Nặc vui vẻ đến mức phát ra tiếng áu rất nhỏ, anh áp thẻ bài lên mặt, năng lượng ánh sáng lan tràn trong mắt làm người ta chết chìm.
Thứ mà Dụ Dao suy nghĩ càng ngày càng không thuần khiết, có chút không có cách nào nhìn thẳng vào cái vòng tay được, cô nhân cơ hội rời khỏi giường bệnh rồi hắng giọng nói: “Tôi đi tìm bác sĩ tới xem vết thương cho anh, đừng có làm nó chảy máu nữa.”
Nặc Nặc thấy cô thật sự muốn đi thì vội vàng kéo cô lại, anh bối rối cầm bút lên, viết xuống giấy hai chữ “Dụ Dao” một cách chuẩn xác, sau đó hết sức lo sợ mà nhìn về phía cô: “Dao Dao, tôi học viết được rồi, thái độ nghiêm túc, em đừng mặc kệ tôi.”
Cô thuận miệng nói một câu “mặc kệ”, cái người coi thường cả núi đao biển lửa này sợ đến mức giọng nói cũng run lên.
Dụ Dao càng cảm thấy Nặc Nặc chính là do ông trời đặc biệt sắp xếp đến khắc cô.
Người có máu lạnh hơn nữa đi chăng nữa thì cũng bị anh đốt nóng.
Biện pháp để cô ứng đối với anh càng ngày càng không dùng được.
Dụ Dao xoa đầu anh: “... Anh ngoan ngoãn thì tôi quan tâm, đừng sợ.”
Được rồi…
Trông cậy vào Nặc Nặc tuân thủ chừng mực nghiêm ngặt, gò bó theo khuôn phép thì còn không bằng trông cậy vào cô.
Anh có trêu chọc tự nhiên thế nào đi nữa thì cô vạch ra được ranh giới cuối cùng, giữ vững sự tỉnh táo, không đắm chìm vào là được.
Vết thương của Nặc Nặc khôi phục tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng nằm mơ nhiều thì cũng không có di chứng gì, bác sĩ phán đoán là do não bị chấn động rất nhỏ dẫn tới phản ứng dây chuyền, nghỉ ngơi nhiều hơn, qua một khoảng thời gian nữa thì tự nhiên sẽ tốt lên, cũng thuận theo đó mà định ra ngày xuất việt cho anh.
Một ngày trước khi xuất viện, Nặc Nặc đã đi lại thoải mái, Dụ Dao ở hành lang nhận điện thoại của đạo diễn xong mới biết được nơi quay phim mới đã được quyết định xong rồi, phục trang và đạo cụ về cơ bản đã có, ngày mai có thể quay lại, trái tim treo lơ lửng của cô hạ xuống, cô vừa quay về phòng bệnh liền nhìn thấy Nặc Nặc ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Từ khi theo cô cún con chưa từng ra ngoài đi dạo, đối với cái gì cũng tò mò.
Dụ Dao cầm lấy áo khoác choàng lên người anh, đội có mũ len trêи đầu có quả cầu cho anh, cô dứt khoát nói: “Đi, đi dạo phố.”
Cô kéo Nặc Nặc đi qua trạm y tá, hai cô y tá trẻ tuổi không bận rộn, họ đẩy nhau cười đùa, trêи cái bàn đằng sau là một bó hoa, rõ ràng là người theo đuổi một trong hai cô đưa tới, đang bị đồng nghiệp trêu chọc với ý tốt.
Ánh mắt Dụ Dao lướt qua trêи bó hoa rồi dừng lại thêm hai giây, người tặng hoa có sự thưởng thức không tệ, phối màu không diễm tục, cô đánh giá một câu trong vô thức: “Thật là đẹp.”
Buổi chiều, ánh nắng rất tốt, Dụ Dao kéo Nặc Nặc đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài là con đường buôn bán được xem như là sầm uất, cô muốn trực tiếp dẫn anh đi nếm thử vài món anh chưa từng ăn, thế là cô đề cử mấy mục cho anh.
Đợi mấy giây không nghe thấy câu trả lời, Dụ Dao ngẩng đầu, Nặc Nặc hoàn toàn không nhìn nơi khác, chỉ nhìn cô chằm chằm không rời mắt, nơi khóe môi đều là ý cười, anh cố gắng muốn đè ép đến trông rụt rè một chút.
Cô bất đắc dĩ, Nặc Nặc cùng cô đi ra ngoài, ăn cái gì làm cái gì cũng vui vẻ, nào còn cần chọn lựa.
Dụ Dao dắt anh đi vào trong một quán ăn dưỡng sinh, cố hết năng lực của mình để gọi cho anh mấy món canh bổ thân thể, đồ ăn vừa được bưng lên ba năm phút thì điện thoại cô liền vang lên, lại là đạo diễn.
Cô cho rằng đoàn làm phim có biến cố nên nhanh chóng nhận máy, không nghĩ tới đạo diễn thấp giọng, căng thẳng hỏi: “Dụ Dao, cô đang ở đâu vậy, có thể nhanh chóng tới đây một chuyến không.”
Dụ Dao nhíu mày, đạo diễn hít sâu rồi nói: “Cô biết tiểu Lục tổng của Bất động sản Bạc Lương chứ? Anh ta đột nhiên đến trường quay, nói là muốn tìm cô, tôi cũng không xác định được mà cô và anh ta có quan hệ gì nên không thể tùy tiện nói rõ là cô ở đâu, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta thì… không có ý định rời đi.”
Bàn tay cầm thùa của cô siết lại.
Lục Ngạn Thời?! Ông nội mới gọi cuộc điện thoại kia được bao lâu, anh ta nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi.
Anh ta từ trước đến nay không đáng tin cậy, làm việc cũng tùy ý làm bậy, không liên lạc với cô mà đến trường quay, nói không chừng lại ở đó nói nhảm gì đó, nếu như cô không nhanh chóng giải quyết anh ta, làm không tốt thì sẽ dẫn tới phiền toái gì đó.
Dụ Dao lập tức thu dọn đồ đạc, vừa nhấc mắt lên thì thấy Nặc Nặc cũng không ăn, ngoan ngoãn mà nói người ta đóng gói, chuẩn bị bọc đồ ăn lại rồi đi theo cô.
Động tác của cô ngừng lại, không thể… mang Nặc Nặc gặp Lục Ngạn Thời được.
Lục Ngạn Thời là đồng tử* ngồi trước đài của ông ngoại, chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối mà đi báo cáo, nếu ông cụ thật sự biết cô nuôi một người lớn như vậy thì còn không phải là ầm ĩ tung trời à, Nặc Nặc cũng sẽ bị liên lụy, cô chỉ muốn cùng Nặc Nặc trải qua ngày tháng an ổn, không muốn tăng thêm phiền phức.
*Thiện Tài đồng tử hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng Ngọc Nữ hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký.
Dụ Dao nhìn thẳng vào anh nói: “Đoàn làm phim có việc đột xuất, tôi đến đó là được rồi, anh không cần đi theo, ở lại tiếp tục ăn đi, hoặc là tôi đưa anh về bệnh viện cũng được.”
Bàn tay tích cực bỏ đồ vào hộp của Nặc Nặc dừng lại, anh có chút mờ mịt mà nhìn cô một lúc, dường như không rõ việc đi dạo mà anh chờ mong thích thú vừa mới bắt đầu, bản thân làm sao lại bị cô bỏ lại.
“Tôi, tôi không gây thêm phiền phức, tôi đi cùng em.”
Đuôi mắt của cún con không tự chủ được mà rủ xuống, đầu ngón tay ở trêи cái hộp bị ép đến mức trắng bệch.
Dụ Dao lắc đầu: “Hôm nay đặc biệt, không tiện mang theo anh, đi thôi, vẫn là đưa anh về bệnh viện, để anh ở bên ngoài tôi cũng không yên lòng.”
Nặc Nặc nhìn ra sự dứt khoát của cô, anh chậm rãi cúi đầu xuống, ôm hộc canh đang còn bốc hơi nóng, hốc mắt cũng bị hun đến mức chua xót sưng lên khó chịu, anh cảm nhận được Dụ Dao đã đứng lên rồi thì lại cố gắng cong môi nở nụ cười, ngửa đầu nói: “Tôi muốn… ở lại ăn, tự mình về, rất gần.”
Dụ Dao nhớ lại lộ trình, đi đường mất năm phút, không cần qua đường, với trí lực hiện tại của Nặc Nặc thì việc đi đến bệnh viện một cách an toàn là không thành vấn đề.
Cô cũng không hy vọng anh luôn buồn bực ở trong phòng bệnh, miễn cưỡng đồng ý, trước khi tạm biệt cô cẩn thận dặn dò: “Gặp phải việc gì thì gọi điện thoại cho tôi ngay.”
Đạo diễn lại gửi tin nhắn Wechat thúc giục, Dụ Dao không xoắn suýt nữa, cô đeo kính mắt lên rồi đi ra ngoài, Nặc Nặc trừng mắt nhìn bóng lưng cô, mãi đến khi biết mất ở trong xe không tìm được nữa, anh mới rất chậm mà động đậy một cái, nhiệt độ thân thể không bị khống chế mà dần mất đi.
Nặc Nặc nâng thẻ bài trêи cổ tay lên, dán nó lên mặt, trong mắt có thứ gì đó nóng hổi sắp rơi xuống, trong ngực bị vật cùn không nhìn thấy được đâm vào, so với tay đấm chân đá hay lửa nóng đốt người thì còn đau hơn.
Ánh sáng trước mắt anh chợt tối đi, có nữ sinh tướng mạo diễm lệ ngồi ở vị trí đối diện anh, nơi mà Dụ Dao vừa ngồi.
Một cô gái nhìn thấy rõ khuôn mặt anh thì ngạc nhiên mà có chút hít vào: “Ôi, anh đi một mình sao? Chúng ta tạo thành một cặp đi cùng nhau đi?”
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt cực kỳ chói mắt, cho dù là thần tượng lưu lượng mà cô ấy say đắm thì cũng không có sự chấn động như người ở đối diện, nữ sinh thấy vẻ mặt anh yếu ớt thì tưởng là dễ ra tay, cô ấy kϊƈɦ động đến mức trực tiếp thò người qua chạm vào anh.
Một giây sau, cô ấy nghe thấy anh mở miệng, giọng nói lạnh thấu xương, nhưng ngâm trong băng cứng: “Cút.”
Cô gái sửng sốt, nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng mà đợi cô ấy nhìn lại thì nhìn thấy anh hơi nghiêng đầu, mi mắt xinh đẹp hơi nâng lên, bạc tình bạc bẽo một cách tự nhiên, lạnh lùng hung thần, từ chối người ở xa ngàn dặm.
Nặc Nặc ôm ấy canh và đồ ăn mà Dụ Dao gọi cho anh, cứng nhắc mà đi ra khỏi cửa hàng.
Anh chỉ là… không muốn làm một sự phiền toái phải được Dao Dao đưa đi mới có thể trở về.
Nặc Nặc một mình đi về phía trước, đột nhiên dừng lại ở trước cửa sổ thủy tinh sát đất của một nhà để đèn sáng, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hàng trăm tấm hình dán trêи cửa, một tấm trong số đó là Dụ Dao đeo khẩu trang vén mái tóc dài lên, tự tay khắc tên anh lên thẻ bài gốm nhỏ tự chế, anh liếc mắt đã nhìn thấy.
Ở bên cạnh tấm hình không xa có treo một tấm quảng cáo: “Tiệm đồ gốm tuyển nhân viên tạm thời, tiền lương thanh toán theo giờ.”
Môi của Nặc Nặc mím lại thành một đường, anh đẩy cửa đi vào, nói với cửa hàng trưởng và nhân viên cả cửa hàng đang nhìn sang: “Tôi muốn, làm công kiếm tiền.”
Trong mắt cửa hàng trưởng tỏa ra ánh sáng, cô ấy vẫn hỏi theo thông lệ: “Cậu biết làm gốm nghệ không?”
Nặc Nặc lắc đầu.
“Vậy… trình độ thì sao? Chính quy? Có biết tiếng Anh không? Nơi này của chúng tôi thỉnh thoảng cũng có khách du lịch người nước ngoài.”
Nặc Nặc vẫn lắc đầu.
Anh vừa mới học viết chữ, nói còn chưa được đầy đủ…
Cửa hàng trước có chút kinh ngạc: “Có năng khiếu gì? Ví dụ như biết chung sống với người khác, biết làm bầu không khí trở nên hòa hợp, mấy thứ này cũng được ---”
Nặc Nặc ôm chặt cái hộp nhỏ đựng thức ăn của anh một chút, kéo cổ áo khoác mà Dao Dao bảo anh dựng thẳng lên, anh hỏi: “Đẹp mắt, tính không?”
Cả cửa hàng yên tĩnh, cửa hàng trưởng che miệng, gật đầu như gà con mổ thóc, cuối cùng cô ấy hỏi: “Tiền công mà cậu yêu cầu là bao nhiêu?”
Lông mi dài của Nặc Nặc rũ xuống, anh nghĩ đến lúc đi ra từ bệnh viện, Dụ Dao dừng ánh mắt lại trêи bó hoa, anh thấp giọng trả lời: “Tôi muốn, số tiền bằng một bó hoa.”
Đến khi mặt trời mặt, sắc trời hoàn toàn tối đi, Nặc Nặc lấy được một trăm năm mươi tệ, anh một lần nữa ôm cái hộp đồ ăn, cất đi số tiền lớn mà anh tự tay kiếm được rồi đi đến cửa hàng hoa phía trước.
Dọc theo con đường ngang qua một quán cà phê, trong tủ kính bày biện một chiếc bánh ngọt nhỏ, anh hướng về phía chiếc mousse socola nuốt nước bọt một cái, ánh mắt lại chuyển về phía chiếc bánh velvet dâu tây đỏ ở bên cạnh.
Chắc chắn là Dao Dao sẽ thích màu đỏ…
Chiếc mousse có giá ba mươi tệ, velvet đỏ có giá bốn mươi tệ, nếu như anh có thể sử dụng tám mươi tệ để mua được hoa thì có thể ăn bánh ngọt rồi.
Nặc Nặc chạy chậm đến tiệm hoa, bà chủ nói tặng cho cô gái yêu dấu thì phải tặng hoa hồng, nhưng Dao Dao không yêu anh, anh không có tư cách mua nó, bà chủ lại giới thiệu hoa hồng khác, một bó hoa bình thường giá tám mươi tệ, hoa hồng Mayra Peach* nhập khẩu rất đẹp, nhưng bảy cành đã có giá một trăm mười tệ.
*Hoa hồng Mayra Peach『Hoàn』『Edit』Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Xuyên Lan - Chương 18
Nặc Nặc móc ra toàn bộ số tiền của anh: “Lấy loại tốt nhất.”
Anh ôm lấy một bó hoa, lại quay lại quán cà phê, dùng bốn mươi tệ cuối cùng mua bánh velvet đỏ mà Dao Dao thích ăn, hoàn toàn quên đi chiếc mousse socola mà anh cũng muốn kia.
Gió đầu đông rất lạnh, màn trời đen nhánh cô đơn.
Nặc Nặc nhìn màn hình điện thoại trống không, anh đứng bên ngoài cửa bệnh viện, ôm lấy hoa vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể cẩn thận mà bảo vệ lấy.
Dụ Dao bị Lục Ngạn Thời cưỡng ép đưa về bệnh viện, ở chỗ ngồi phía sau của chiếc xe thể thao mấy trăm vạn là một đống bó hoa nổi tiếng quý giá vận chuyển bằng đường hàng không đến, cùng với bánh ngọt mà ông cụ để chuyên gia làm đồ ngọt trong nhà làm ra.
Cô đều không liếc mắt nhìn một chút nào, ở vị trí cách cửa lớn còn một đoạn khoảng cách, cô không kiên nhẫn mà kêu dừng.
Lục Ngạn Thời dùng một tay đánh vô lăng, vẫn muốn cùng cô tiếp tục chủ đề mà họ đã làm ầm ĩ cả buổi chiều, nghiêng đầu nhìn một cái, Dụ Dao giống như bị ghim lại, không chớp mắt mà nhìn về phía trước.
Trong ánh sáng hiu quạnh của đèn đường, có một bóng dáng.
Gió thổi bay góc áo của anh, trong sự chuyển động ấy là áo sơ mi trắng và cánh hoa hiện ra vầng sáng, phần tóc đen mềm trước trán cũng bị gió thổi phe phẩy, che khuất gương mặt.
Anh đứng yên tĩnh trong trời đêm rét lạnh, bên môi nhàn nhạt cong lên, giống như đang chờ cô gái nhỏ mà anh yêu thích nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.