Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 16:




Nó bị đánh thức bởi một đôi môi ẩm ức. Khẽ nhíu mày nó mở mắt ra. Đúng như những gì nó mơ thấy, hắn chào đón nó với một nụ cười tươi tắn. Nhưng nó vẫn đọc ra được sự lo lắng của hắn. Nó khẽ đưa tay vuốt mặt hắn và nói.
- Hưng không sao!
Hắn nắm chặt tay của nó và dụi mặt vào đó. Nó mỉm cười. Quả thật làn da của nó như đang thét gào trong nỗi đau đớn. Nó không thể cử động cánh tay trái của mình vì cơn đau dày xé. Hắn đỡ nó ngồi dậy và thay quần áo cho nó. Hắn cố tình chọn một chiếc áo sơ mi rộng để không chạm vào vết thương của nó. Xong hai đứa nắm tay nó bước từng bước ra ngoài.
Đoàn làm phim đã tập họp đông đủ. Tụi nó lặng lẽ đến đứng cạnh mẹ. Anh Hiếu bước tới trước với những cây nhan nghi ngút khói trên tay. Anh quỳ xuống trước một mân đầy ắp trái cây và thầm lầm khuấn váy. Sau đó đến lựa tất cả những diện viên, quay phim, … Đây là nghi lễ bắt buộc để cầu chúc cho bộ phim sau này được nhiều may mắn.
Nó dựa hẳn vào người hắn và thở khó nhọc. Thật sự từng nhịp thở cũng làm cho nó đau đớn. Hắn lo lắng nắm lấy tay nó để nhận được một cái mỉm cười yếu ớt trên làn môi nhợt nhạt. Hắn yêu nó lắm. yêu đến vô cùng. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết niềm yêu của hắn dành cho nó. Giờ đây hắn sẵn sàng để cho hàng ngàn vết dao chém vào hắn còn hơn nhìn thấy nó đau đớn thế này. Hắn đang rơi vào sự hối hận triền miên vì đã ngu ngốc gây cho nó nỗi đớn đau nàu. Nhưng nó thì không. Nó không hề hối hận. khi yêu đừng bao giờ hối tiếc hay nhìn lại bất cứ điều gì. Nó đau đớn nhưng đó là vì hắn. Vì hắn nên cảm giác này trở nên ngọt ngào như socola. Đắng chát nhưng vẫn ngọt ngào…
- Hưng có đau lắm không? Hay là mình về khách sạn nghỉ nha! - Hắn lo lắng nói.
- Hưng không sao đâu mà! Mình phải ở lại để coi cảnh quay đầu tiên chứ!
Hắn mím chặt môi lại không nói gì cả. Hắn thấy bất an và lòng nóng như lửa đốt. Nhưng hắn vẫn muốn chiều theo ý nó. Đối với hắn mong ước của nó là mệnh lệnh tối thượng với hắn.
Máy quay, diễn viên và cả đạo diễn đã chuẩn bị sẵn sàng. Thông thường họ sẽ đợi đến ngày hôm sau mới quay cảnh đầu tiên nhưng vì anh Hiếu nói hôm nay tốt ngày nên họ sẽ quay luôn. Hưng quan sát diễn viên diễn vai Minh rất kĩ. Cậu ta đẹp, rất đẹp nhưng sao nó vẫn cảm thấy một nét gì đó giả tạo toát ra từ cậu ta. Mặc dù cậu ta diễn rất đạt nhưng đôi mắt đã tố giác tất cả. Chúng không thể vui đến thế, chúng vốn buồn sâu thẳm và tuyệt vọng.
Giờ đây An đang bước đi trên đường cùng với Tuấn, người diễn vai Sơn. Cả hai chuyện trò rất rôm rả. Trông họ cứ như là một đôi bạn thật sự vậy. Tuấn nhí nhảnh kế cho An nghe về Ryan. Cảnh phim kết thúc không gặp trở ngại gì. Thấy Hưng thở nặng nhọc hắn thấy xót xa trong lòng. Dù đây thật sự là những cảnh thú vị có một không hai mà không phải người nào cũng có may mắn được thấy. Nhưng hắn chỉ mải quan tâm nó mà thôi. Hắn nắm lấy bàn tay đẫm mô hôi của nó và nói.
- Đi! Mình đi về phòng!
Nó lí nhí phản đối nhưng vô hiệu. Hắn đã bế nó lên và đi phăm phăm về phía trước. Nó không hài lòng một chút xíu nào cả. Mọi người trong đoàn ai cũng nhìn tụi nó. Nó giận không thèm nói với hắn một câu nào.
Hán đặt nó lên giường. Nó lập tức quay mặt đi hướng khác. Hắn thở dài và đi lấy khăn. Hắn muốn xem mọi người diễn. Ước mơ của nó là muốn trở thành một diễn viên nên những dịp thế này quả thật là vô giá đối với nó. Vậy mà hắn… vậy mà hắn không cho nó xem! Nó giận hắn rồi! nó đang bị thương mà! Hắn phải chiều nó chứ!
- Hưng ăn gì không?
Nó nằm im re không trả lời.
- Ê! Có nghe Khang nói gì không?
- Không nghe gì hết! - Nó với lấy cái gối ôm.
- Không nghe sao trả lời?
- Khang…
Nó nghe thấy tiếng hắn ngồi lên giường. Hắn vòng tay qua và ôm lấy nó. Hắn dụi mặt vào lưng của nói và nói.
- Hưng không ăn Khang cũng không ăn!
Nó mặc kệ. nó đang giận hắn mà. Để cho hắn ôm như vầy đã là may lắm rồi. Nhưng mà căn phòng chìm vào im lặng càng làm vang lên tiếng hòa tấu của bao tử hắn. Nó không thể chịu đựng được. nó bật ra tiếng nói.
- Khang đói thì đi ăn đi! Cần gì phải làm vậy chứ?
- Khang không đói!
Nó tức giận quay lại dối diện với hắn.
- Còn nói là không hả…
Nhưng hắn chỉ nhìn nó mỉm cười. Nó đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Hắn đưa tay lên bẹo má nó và nói.
- Khang biết Hưng giận Khang nhưng mà thà để cho Hưng giận chứ Khang không thể để Hưng ngoài đó được!
- …
- Hưng quan trọng với Khang lắm Hưng biết không?
- …
Hắn nhìn nó chăm chú rồi nhẹ nhàng như một điều tự nhiên đầu của cả hai dần hướng về nhau. Rồi hai đôi môi khao khát cũng chạm vào. Nụ hôn ngôt ngào như kẹo sữa. Mùi thơm dịu dàng như hướng dương. Từng lọn tóc lấp lánh dưới nắng hè từ cửa sổ.
Bỗng dưng có tiếng hét thất thanh vang lên từ phim trường. Cả hai giật mình buông nhau ra. Nó hoảng hốt hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Hưng ở đây đi để Khang đi coi!
Rồi hắn chạy đi. Nó lo lắng ngồi đó và đợi hắn quay về. Đột nhiên, rất trẻ con, nó sợ. nó sợ hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa. Nó sợ cảm xúc cuối cùng mà nó dành cho hắn chỉ là sự giận dữ mà thôi. Nó sợ lắm. Rồi nó nghe thấy tiếng xe cấp cứu. Tim nó càng đánh loạn nhịp hơn. Đến khi nước mắt của nó chuẩn bị rơi thì hắn chạy vào phòng.
Hắn trông còn hoảng sợ hơn nó nữa. Nhưng hắn sợ vì nhìn thấy nó khóc. Hắn lao đến bên nó và hỏi.
- Có chuyện gì vậy? Hưng đau hả? Nói cho Khang nghe đi!
Nó không nói gì cả chỉ ôm chằm lấy hắn. Giờ thì nó thấy mắc cỡ. Nó không thể nào cho hắn biết cảm giác của nó được. Nhất định hắn sẽ chọc nó cho mà coi! Nó dành đánh trống lãng.
- Có chuyện gì vậy Khang?
Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới như cố tìm xem có điều gì bất thường. Nhưng mãi mà hắn vẫn không hiểu. Làm sao mà Seme có thể hiều được Uke đang nghĩ gì cơ chứ. Nhất là khi Uke đang bệnh.
- An bị tai nạn!
- An?
- Người đóng vai Minh đó!
Nó kinh ngạc đưa tay lên che miệng.
- Trời ời! Cậu ấy có sao không? Mà sao lại bị tai nạn! Đang ở phim trường mà!
- thì cậu ấy và Ryan đang diễn cảnh Minh và Dương rượt đuổi nhau thì bất ngờ có một chiếc xe chạy lại!
- Xe ở đâu ra?
- Thì… tài xế bị say rượu nên không biết đường đó cấm vào!
- Trời! - Nó kêu lên đầy bất bình.
- Nhưng mà đáng lẽ người bị tong là Ryan!
- Sao?
- An đã đẩy Ryan ra… - Hắn trầm ngâm nói.
Hai mắt của nó mở to. Nó không thể tin được sự cố đáng sợ này lại có thể xảy ra ngay ngày đầu tiên bấm máy. Điều đáng nói ở đây là diễn viên chính lại bị tai nạn. Chuyện này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến đoàn. Nó thấy lo cho anh Hiếu.
- Vậy An có sao không Khang? - Nó lo lắng hỏi.
Hắn lắc đầu.
- Không biết nữa! Hồi nãy xe cấp cứu đưa cậu ấy đi rồi! Mẹ với anh đạo diễn đi theo để xem tình hình thế nào! Mấy người trong đoàn cũng đang đến bệnh viện đó!
- Vậy mình cũng…
- Không! - Hắn dứt khoác,
- Sao vậy? - Mặt nó xụ ra.
- Hưng đang mệt! Nghỉ ở nhà đi! Có gì họ sẽ nói cho mình biết mà!
- Nhưng…
- Nghe Khang đi mà! Rồi muốn gì Khang cũng chịu hết đó! - Hắn nói như van nài.
Nó vẫn còn muốn tranh cải nữa nhưng mà nó nhìn thấy những giọt mố hôi chảy trên trán hắn. Ngực áo hắn ướt đẫm. Vẻ mặt chân thành của hắn. Và những vết thương vẫn còn rỉ máu mà nó đã gây ra cho hắn. Nó ngồi xuống.
- Uhm! Mình sẽ đợi họ về vậy!
Hắn thở phào nhẹ nhõm và ngã người năm xuống bên cạnh nó. Nó nhìn hắn rồi hỏi.
- Khang đang nghĩ gì vậy?
Hắn cười với nó. đôi tay rắn chắc của hắn kéo nhẹ nó về phía hắn. Hắn lặng lẽ ôm lấy nó.
- Khang đang nghĩ tại sao An lại cứu Ryan không ngần ngại như vậy!
- Có gì đâu! - Nó nói. - Ai cũng sẽ làm vậy mà!
- Không! Khang lại thấy khác!
- sao Khang lại nói vậy?
- cảm giác thôi!
- Là sao?
- Tại Hưng chưa thấy vẻ mặt của Ryan lúc đó thôi! Trông cậu ta lo lắm! Với lại An lại mỉm cười với cậu ta trước khi ngất đi nữa!
Nó trợn tròn mắt lên và nói với vẻ mặt " ham hố"
- Có khi nào họ…
Hắn cười tươi trước vẻ mặt của nó.
- Ai biết được!
Cả hai ngồi đó nói chuyện với nhau về giả thuyết của mình. Nhưng hình như chỉ có một người hiều rõ mọi chuyện mà thôi. Hiếu thấy lòng mình hoang mang. Anh không thể tin được An lại có thể làm vậy. Chẳng lẽ vì trả thù mà An lại có thể hi sinh bản thân của mình vậy sao? Hay đây chính là hành động thật tâm của An. Hiếu thật sự không thể hiểu nổi. Nếu như đây cũng là kế hoạch của An thì cậu ta quả thật rất đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.