Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 47: Phong ấn U Minh Cốc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

duyen-toi-la-lang-quan-47-0
Chương 47: Phong ấn U Minh Cốc.
Chỗ sâu trong Minh giới có một cái vực sâu, ở trong không gian sâu không thấy đáy phong ấn vô số ác quỷ ngủ say. Trong thời gian dài đằng đẵng không ngừng tích lũy tử khí dày đặc khắp nơi, xen lẫn tạo thành một màu đen tĩnh mịch, ánh sáng không thể xuyên qua. Ở chỗ đó, chính là U Minh Cốc. Lối vào U Minh Cốc hiện đã bị hai tòa núi cao ngăn lại, như một cánh cửa lớn. Chỗ thạch bích giao nhau, có một khe hẹp màu đen bịt kín, dọc theo núi cao kéo dài lên, đi đến một khối đồng bài hãm sâu vào hai tòa núi, dung nhập vào bên trong màu đen vô tận. Mà khối đồng bài hoa văn phức tạp màu xanh đen, chính là cái khóa trên cửa lớn, phong ấn vực sâu U Minh.
Trên bệ đá trước núi cao, nữ tử Hắc sắc phượng bào tuyệt sắc ngẩng đầu nhìn chăm chú khối đồng bài, trong con người băng lãnh bịt kín tâm tình bi thương, giống như chướng khí quấn quanh nơi này, dày nặng không thể tan. Hơn ngàn năm trước, nương của nàng, chính là liều mạng một hơi cuối cùng, hóa thân trở thành đạo phong ấn, đem những cái kia không bước vào luân hồi đã chuyển biến thành Quỷ hồn xấu khóa ở nơi này, kể cả bản thân, cùng một chỗ vĩnh viễn ở nơi tối tăm không ánh mặt trời. Từ đó về sau, Minh giới càng thêm âm lãnh, lòng của nàng, cũng càng thêm cô độc.
Nếu như không có người kia, có thể sẽ không kiên trì tiếp tục được.
Ánh mắt nữ tử hắc bào đang ngẩng đầu nhìn dần hạ xuống, khóe miệng cười khổ. Mọi người chỉ biết Minh Quân chưởng quản mọi việc của Âm phủ, quyết định vận mệnh sinh tử của con người, có được quyền lợi chí cao vô thượng, lại còn ý chí sắt đá, mặt lạnh vô tình. Nhưng có bao nhiêu người biết rõ, trong lòng nàng cỡ nào khát vọng cùng thân nhân, cùng người mình yêu, có thể sinh hoạt ở địa phương nắng sáng tươi đẹp, không cần phải xen vào nhiều chuyện buồn vui ly hợp của nhân gian, không cần ra vẻ lạnh lùng, không cần phải bảo trì uy nghiêm. Cỡ nào khát vọng, có thể như người khác vui cười tức giận, không có ngụy trang trói buộc, có thể trong mùa sinh cơ dạt dào rúc vào lòng người yêu, cười nhìn xuân về hoa nở.
"Ta có thể an bài vận mệnh người khác, nhưng tính mạng của mình lại chạy không thoát." Ân Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm, bên tai dường như truyền đến lời nói của mẫu thân: Ta không có lựa chọn khác, bởi vì ta là Minh Quân.
Gần đây Hoạt tử nhân xuất hiện, dường như biểu thị một tràng kiếp nạn khiến lòng người sinh bất an. Vận mệnh tựa hồ trải qua một vòng Luân Hồi, lại tái diễn, như vậy, nếu thật sự là lúc không thể tránh khỏi, nàng có phải hay không cũng giống như mẫu thân, vì việc nghĩa không chùn bước bỏ xuống những người nàng yêu thương... Hắc bào nữ tử chậm rãi nhắm mắt lại, một khuôn mặt tuấn mỹ mang ý cười hiện ra trong đầu, sáng rỡ động lòng người. Lần nữa mở mắt ra, trong mắt nàng đã không còn thần sắc bi thương, con ngươi đen âm u sâu không thấy đáy.
Tối nay là đêm hồng nguyệt ( trăng đỏ), là đêm âm khí cường thịnh nhất. Ẩn ở một nơi bí mật gần đó, yêu ma quỷ hồn đêm nay rục rịch. Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn đến đây. Mặc dù mẫu thân hóa thân phong ấn nhưng trải qua ngàn năm hắc ám ăn mòn, linh lực phong ấn dần bất ổn, còn tử khí oán hận trong vực sâu càng trở nên đáng sợ. Trước giờ Tý đêm nay, nàng phải bố trí Trấn hồn, phòng ngừa vạn nhất.
Ân Nguyệt ở trên bệ đá bày trận, Phán Quan đi đến Thương Kỳ trấn ở nhân gian. Hoạt tử nhân du đãng ở nhân gian càng lúc càng nhiều, cộng với Hắc tử bệnh tràn lan mở rộng khắp nơi, địa phương ngày thường phồn hoa an bình trở nên giống như địa ngục. Người Âm phủ được phái thêm đi đối phó Hoạt tử nhân, không có thời gian bận tâm nhiều, may mắn Tiên giới cũng phái người đến nhân gian cứu chữa những phàm nhân nhiễm bệnh, tình hình tai nạn mới tạm thời giảm bớt. Nhưng, cái này vẫn còn chưa đủ.
Lông mày xinh đẹp của Phán Quan nhăn lại, nàng rõ ràng, phải tìm được ngọn nguồn của Hoạt tử nhân. Mà nơi âm khí dày đặc nhất, ngoại trừ Ân Nguyệt chỉ có Âm Ti ( cõi âm) như nàng mới cảm ứng được. Hoàng sam Phán Quan đưa mắt nhìn thung lũng tĩnh mịch phía xa, thần sắc càng ngưng trọng. Tại bên trong thung lũng, thật ra lại cất giấu giao giới giữa nhân gian cùng âm phủ, mà tại nơi giao giới với âm phủ, chính là U Minh Cốc.
Chỉ mong, không giống như nàng nghĩ...
Trăng tròn trên đỉnh đầu càng phát sáng chói mắt. Ánh trăng xuyên thấu tầng tầng mây mù, mơ hồ hiện ra màu đỏ, nhưng lại không thể chiếu vào trong thung lũng u ám này, chỉ có một chút màu đỏ thâm nhập vào trong. Phán Quan ngẩng đầu nhìn thứ kia ở chân trời dần dần hiện ra hình dáng đỏ, âm thầm cắn răng, tuy rằng tối nay Quảng Hàn Tiên tử ở trong nguyệt cung thi pháp trấn trụ âm khí, nhưng vẫn không thể ngăn được khí tức yêu dị phát ra kia. Xem ra phải nắm chặt thời gian.
Nàng niệm phù chú, dị quang trong đôi mắt hiện lên, con ngươi đen trong nháy mắt sáng rõ hơn nhiều, có thể trông thấy rừng cây rậm rạp cao ngất xung quanh, bụi gai trải rộng, trong sương mù dày đặc âm lãnh màu trắng mơ hồ đan xen vào nhau. Nàng dọc theo đường núi quanh co đi vào trong, tìm đến ngọn nguồn tỏa ra tử khí, đi về phía gò núi ẩn núp phía sau sông Thanh Nguyên. Càng đi vào bên trong, chướng khí càng nặng. Thần sắc Phán Quan ngưng trọng, trong lòng cảm giác bất an mãnh liệt. Nhưng ngay lúc này, phía trước sương mù dần dần hiện ra một bóng đen, hướng bên này đến gần. Rất nhanh người đi đến cảnh giác thả nhẹ bước chân, ẩn nấp khí tức.
Bóng đen cách đó không xa dần dần đến gần, lờ mờ là một người lưng gù, cánh tay thật dài buông thõng. Tiếp theo trong tầm mắt xuất hiện một gương mặt hư thối bị lật da, đôi mắt trắng lồi ra, hình dáng tướng mạo quỷ dị. Đây là một Hoạt tử nhân, khi còn sống hẳn là một nam tử hơn hai mươi tuổi, lúc này hắn đã hoàn toàn dị hóa, y phục bị tàn phá không chịu nổi, làn da xanh thẫm, tỏa ra mùi thịt thối tanh tưởi, cánh tay dài che phủ lông trắng, móng tay rất dài. Hoạt tử nhân cúi thấp đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm khàn khanh khách như tiếng cười, tại địa phương âm lãnh yên tĩnh đặc biệt khiến lòng người sợ hãi, Phán Quan đại nhân đã nhìn qua vô số quỷ quái mà lông tóc cũng dựng đứng, cố nén cảm giác khó chịu đứng yên tại chỗ, chờ hắn lung la lung lay đi qua bên người mới bước nhanh ly khai. Nàng có thể cảm giác được, chung quanh nơi này còn có hơn ba mươi Hoạt tử nhân hoạt động khắp nơi, mà hiện ở sau lưng nàng có hai cái đang từ từ đến gần, nếu lúc này ra tay, tất nhiên đánh rắn động cỏ, đưa tới thêm nhiều phiền toái hơn.
Cẩn thận từng chút vượt qua những bóng đen du đãng trong rừng rậm, nàng đi đến một gò núi, sau gò núi chính là hồ nước nơi đầu nguồn của sông Thanh Nguyên, cũng là nơi giao giới Âm Dương. Phía dưới hồ nước ẩn giấu không gian vặn vẹo kết nối với vực sâu U Minh Cốc, bởi vì có kết giới phong tỏa, ngàn vạn năm đều luôn bình an vô sự. Nhưng lúc này nơi đây tỏa ra hắc khí không khỏi khiến người ta kinh dị. Quả nhiên, nơi này xảy ra vấn đề sao?! Sắc mặt Phán Quan ngưng tụ, thì thấy nơi đầu kia của gò núi chợt hiện ánh sáng đỏ, sinh ra dị động. Thân hình nàng lóe lên, ẩn thân tiến vào trong tán cây đại thụ dày đặc.
Trên tàng cây, Phán Quan thấy rõ cảnh tượng phía trước. Chỉ thấy nơi đất trống bên hồ đứng hai bóng người. Một người trong đó thân hình cao lớn như thú vật, tóc đỏ thẫm rối tung, che lại dung mạo, quanh thân tỏa ra ma khí dù ở nơi này nàng vẫn có thể cảm giác được. Ánh mắt Phán Quan híp lại, ngưng thần nhìn tên kia hình dáng lờ mờ lộ ra khuôn mặt con người, cảm thấy có chút quen mắt. Bỗng dưng một cái tên xuất hiện trong đầu, người trên cây toàn thân chấn động. Người kia là.... Hiên Viên Đồ sao? Làm sao lại, biến thành bộ dạng này! Không để nàng suy nghĩ nhiều, nam nhân tóc đỏ bên hồ mở miệng, bắt đầu trầm thấp ngâm hát, giai điệu trầm thấp quỷ dị khiến hô hấp nàng trì trệ, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên, chảy vào xương tủy. Đây là - Giác ma trận! Phán Quan một thoáng thay đổi sắc mặt.
Giác ma trận chỉ có người Ma giới mới có thể khởi động, nó có thể tập trung U Minh chi khí, làm thức tỉnh yêu ma ngủ say, cho chúng năng lượng dị hóa. Uy lực to lớn đủ chống lại với Trấn hồn trận của Ân Nguyệt. Lúc này chung quanh nổi lên biến hóa. Cuồng phong gào thét, phong vân biến sắc, trên mặt hồ sông Thanh Nguyên sôi trào bong bóng bốc lên cuồn cuộn, âm thanh sóng nước cùng tiếng gió, ở Hiên Viên Đồ ngâm xướng rít gào hỗn độn chói tai. Phán Quan vội vàng vận khí ổn định tâm thần, mà trên mặt hồ, chầm chậm xuất hiện từng đạo huyết sắc. Dấu vết màu đỏ kéo dài trên mặt hồ tạo thành một vòng tròn khép kín, ngay tức khắc ở giữa ánh sáng màu đỏ sáng hơn, cường đại sát khí gào thét khuếch trương bốn phía, đánh tới trước mặt.
Lúc này sắp đến giờ Tý, Hiên Viên Đồ ở chỗ này khởi động Giác ma trận, chẳng lẽ muốn mở ra cửa U Minh cốc, gọi ra Ác linh ngủ say sao?! Người ẩn núp trên tàng cây mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vầng trăng trên trời phát ra ánh sáng đỏ, còn một chút thời gian nữa liền đến giờ Tý rồi, lúc đó Âm khí đại thịnh, Giác ma trận mượn lực lượng cường thịnh này, rất có thể sẽ bài trừ được phong ấn U Minh cốc. Phải ngăn cản bọn hắn lại! Phán Quan khẽ cắn môi, âm thầm suy nghĩ. Lực lượng của hai nam nhân bên hồ không thua nàng, đặc biệt là Hiên Viên Đồ, đã nhập ma, sát khí kinh người, bản thân căn bản không phải đối thủ của hắn. Nhưng... nếu không bị phát hiện, đợi đến thời khắc mấu chốt Giác ma trận khởi động, xuất kỳ bất ý ( hành động bất ngờ) ra tay phá hư, không chừng liền có thể khiến bọn hắn thất bại trong gang tấc! Chuyện đến nước này, chỉ có thể đánh cược một lần rồi. Phán Quan chăm chỉ nhìn động tĩnh trên hồ, vận sức chờ phát động.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc. Ánh trăng trên đỉnh đầu từng chút biến đỏ.
Phán Quan ở trong cuồng phong ngưng thần lặng lẽ chờ thời cơ, cảm giác bốn phía an tĩnh lại, an tĩnh đến đáng sợ, thật giống như có một con ác quỷ từ một nơi bí mật gần đó thức dậy, chờ ngươi buông lỏng cảnh giác, liền trong lúc đó nhào lên xé nát ngươi. Bên trong yên tĩnh hoàn toàn, Phán Quan nhìn chằm chằm mặt hồ dần hình thành đồ án, cảm giác trong lòng thoáng cái bị va chạm, tiếng tim đập càng lúc càng lớn. Thừa cơ, sắp đến.... Nhưng mà tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lại truyền đến tiếng thét chói tai của thiếu nữ!
Sau rừng cây, một thiếu nữ thất kinh chạy về phía bên này, phía sau là mấy khuôn mặt dữ tợn của Hoạt tử nhân, bọn hắn lộ ra răng nanh sắc nhọn, trong cổ họng phát ra tiếng vang khanh khách, duỗi cánh tay dài đuổi theo sau lưng nàng không tha. Nàng là cư dân phụ cận núi, bởi vì mẫu thân đột nhiên nhiễm bệnh, mắt thấy không nhanh khỏi được, nàng biết trong rừng cây có thảo dược có thể kiềm chế phát bệnh, cho nên mới bất đắc dĩ mạo hiểm đến đây, sao ngờ lại gặp gỡ những thứ quỷ quái này, chẳng lẽ thật sự bỏ mạng thế sao? Thiếu nữ khóc thét lên. Mà người ẩn nấp trên cây sắc mặt tái nhợt, tâm tư thiên hồi bách chuyển. Nữ hài tử này nàng nhận biết, lúc trước đến nhân gian từng có duyên gặp gỡ, còn hàn huyên vài câu đấy, hôm nay... cứu hay không cứu? Nếu cứu nàng liền bị bại lộ, nếu không cứu...
Dưới tàng cây, thiếu nữ chạy trốn cuối cùng bước chân rối loạn, trong lúc bối rối vấp phải tảng đá ngã xuống đất. Mắt thấy quái vật phía sau duỗi tay dài bắt đến, thiếu nữ tuyệt vọng nhắm mắt lại. Không gặp phải đau đớn như dự đoán, trong thoáng chốc có vài đạo gió lướt nhẹ qua người, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Nàng hơi mở mắt ra, nước mắt lưng tròng bỗng trợn to. Mấy tên quái vật vừa rồi đuổi theo nàng lại chạy xa đi, trước mặt mà một nữ tử mặc y sam hoàng sắc đưa lưng về phía nàng, thân dài như ngọc. Trong gió nhẹ tràn đầy mùi hương như đã từng quen, nữ tử xoay người lại.
Thật sự, là nàng!
Thiếu nữ không dám tin hé miệng, đối phương lại cực nhanh cúi người đến gần, nhét một đạo phù vào ngực nàng, "Cái này có thể trị bệnh." Phán Quan nói khẽ với thiếu nữ. Động tác vừa rồi của nàng dĩ nhiên kinh động tới nam nhân bên kia. Ánh mắt Hiên Viên Đồ như chim ưng quét đến, chậm rãi nhếch môi, đưa ánh mắt liếc người bên cạnh ra ý một cái. Tiếng còi bén nhọn vang lên, trong rừng cây truyền đến động tĩnh, mấy Hoạt tử nhân lúc trước bị đánh ngã chậm rãi bò dậy, từ trong sương mù đi ra càng nhiều Hoạt tử nhân, lung la lung lay đi về phía bên này.
Thiếu nữ sợ tới mức trốn phía sau lưng Phán Quan. Phán Quan nặng nề nhìn đám quỷ càng lúc càng đến gần, bỗng nhiên quay người hướng thiếu nữ đánh xuống một tầng kết giới, dùng lực đẩy ra bên ngoài. Hình tròn kết giới bao vây lấy thân thể thiếu nữ bay ra vòng vây, kết giới này có thể bảo vệ nàng đến nơi an toàn. Nhìn thấy nàng biến mất trong bóng đêm, Phán Quan như buông được gánh nặng trong lòng đồng thời ra tay đánh lui mấy tên Hoạt tử nhân tiến đến. Những Hoạt tử nhân này không cảm giác được đau, không có ý thức, chỉ là một cái xác không hồn, nhưng chính vì thế mới khó đối phó nhất. Mà nàng muốn đối phó, không chỉ vẻn vẹn những thứ này. Khóe miệng nổi lên nụ cười thê lương, đáy mắt hiện ra vẻ dứt khoát, Phán Quan cực kỳ nhanh lao khỏi vòng vây Hoạt tử nhân, phi thân hướng về phía bên hồ.
Cho dù tối nay phải chết, cũng không để cho ngươi mở phong ấn!
Minh giới, khí tức tĩnh mịch trong U Minh cốc bỗng phập phồng biến hóa, đồng bài trên thạch bích phát ra tiếng vang ông ông. Hắc bào nữ tử đứng yên trên đài thạch chợt mở mắt ra, dưới chân hiện ra pháp trận màu vàng. Tia sáng chói mắt từ pháp trận hình tròn bay lên, rót vào trong đồng bài. Từ vừa bắt đầu, trong U Minh Cốc đã sinh biến rồi, trong vực sâu phảng phất như có dã thú đáng sợ nào đó thức tỉnh, chướng khí trong sương mù mơ hồ truyền đến tiếng gầm nhẹ dữ dội, như đáp lại người nào đó.
Lập tức sẽ đến giờ Tý rồi, chẳng lẽ thật sự có người từ bên trong cản trở sao? Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm như màn đen, trong con ngươi tĩnh mịch của Ân Nguyệt hiện ra hàn quang, mặc niệm phù quyết, một cỗ cường đại cuồn cuộn từ trong trận tuôn ra, như một đầu Cự Long, đem hắc khí quấn quanh đồng bài tách ra, oán khí chung quanh bị áp chế xuống. Ống tay áo nữ tử trong trận bay lên như lá cờ, phất phới bay. Lại giương một tay lên, một đạo bạch quang từ vạt áo phượng bào màu đen trong nháy mắt khuếch tán ra, tiêu tan trong chướng khí dày đặc chung quanh. Rồi tại lúc này, người ngưng thần niệm quyết đột nhiên trong lòng đau xót, Ân Nguyệt giật mình, tâm tình bất an lan tràn toàn thân, nàng lập tức nhắm mắt lại, ngón tay vuốt khẽ, rồi sau đó trên tay dừng lại, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch, lộ ra thần sắc bối rối.
Nàng, xảy ra chuyện.
"Như thế nào, còn có thể đứng lên sao?" Nam tử tóc đỏ bên hồ lộ ra nụ cười âm tà, cách hắn không xa, nữ tử y sam Hoàng sắc phục trên mặt đất, trên người đầy miệng vết thương, khóe miệng lưu lại vết máu đỏ tươi. Lúc này lục phủ ngũ tạng của nàng như bị đánh nát, cốt nhục trong thân thể kịch liệt đau nhức, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn nam nhân như ma quỷ kia, trong ánh mắt tràn đầy quật cường cùng khinh thường. Hiên Viên Đồ nhếch môi: "Hừ, ngược lại có chút ý tứ. Nhưng, ngươi cho là chỉ bằng ngươi là có thể ngăn cản ta sao? A ha ha ha... Không tự lượng sức!" Nam nhân tóc đỏ cười như điên, chung quanh gió mạnh nổi lên, sợi tóc tung bay, lộ ra khuôn mặt ngoan lệ.
Ánh trăng trên trời đã bịt kín một tầng đỏ tươi, phát ra ánh sáng rực rỡ. Người phục trên mặt đất không cam lòng khẽ cắn môi, hai tay găm thật sâu vào đất bùn. Giờ Tý... đã đến.
Hiên Viên Đồ đưa tay tụ khí mang theo quang mang màu đỏ, rót vào giữa trận đồ trong hồ. "Ta ngược lại phải cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi đến, chúng ta sẽ không dễ dàng như vậy đánh mở được kết ấn." Giữa hồ sóng lớn cuồn cuộn, cuồng phong gào thét. Nụ cười trên mặt nam nhân càng thêm âm hiểm: "Ngươi nói, nếu bây giờ ta giết người, tình nhân của ngươi có thể đuổi tới hay không?"
"Hiên Viên Đồ, ngươi hèn hạ!"
"Ta hèn hạ? Ha ha, những người gọi là người tốt như các ngươi có bao nhiêu quang minh lỗi lạc?" Hiên Viên Đồ tiếp tục dùng nội lực thúc giục trận pháp, trong hồ màu đỏ tươi lan tràn mở rộng, tản mát ra hắc khí càng đậm. Chỉ còn thiếu một chút nữa! Trên mặt hắn lộ ra thần sắc gần như điên cuồng, hướng giữa hồ rót thêm lực lượng, quay đầu, ra lệnh với Hắc y nam tử bên cạnh: "Ảnh, động thủ!", "Vâng.", nam tử nặng nề gật đầu, xuất ra một cây sáo ngắn đặt ngang bên môi, làn điệu quỷ oán trầm thấp chảy ra, tiếng vọng trong toàn bộ thung lũng. Trong rừng, từng cái bóng đen dần dần đi ra. Những Hoạt tử nhân như nghe lời triệu hoán lung la lung lay đi tới, nhìn thấy người trên mặt đất không thể động đậy, gương mặt dữ tợn cứng ngắc lộ ra thần sắc khát máu, nhao nhao vươn tay hướng về phía nàng, trong miệng phát ra âm thanh khiến người ta sởn gai ốc. Phán Quan vừa âm thầm dùng nội lực chữa thương, vừa nhìn chằm chằm điểm đen dần dần hiện ra giữa hồ. Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng đến gần, Phán Quan sau lưng phát lạnh, gắt gao cắn môi dưới.
Minh Minh, kiên trì, ngàn vạn lần đừng qua đây a.
"Như thế nào, còn muốn trốn sao?" Hiên Viên Đồ nhìn ra mờ ám của nàng, cười lắc đầu, "Thật tiếc nuối a, ta còn muốn thưởng thức bộ dạng ngươi bị ăn tươi đấy." Vừa dứt lời, một cây kim thép bay vụt tới, xuyên qua da thịt đem tay phải của nàng ghim trên mặt đất. Phán Quan kêu lên một tiếng đau đớn, gắt gao cắn môi, bờ môi bị cắn đến chảy máu. Ngay tại lúc đó, giữa hồ điểm đen bỗng biến lớn. Làm điệu tiếng sáo khẽ oán không dứt, có một Hoạt tử nhân chạy đến sau lưng Phán Quan. Trên trán Phán Quan chảy ra một tầng mồ hôi, nàng có thể cảm giác được móng tay sắc bén kia duỗi đến sau ót, nhưng nàng không thể động đậy.
Phải kết thúc rồi sao...
"Giản!" Bỗng nhiên trong tai vang lên thanh âm quen thuộc. Sau lưng truyền đến thanh âm từng trận xé rách, vài đạo kình phong từ quanh thân thổi qua. Phán Quan nhắm mắt lại, không rõ giờ phút này trong lòng là mừng rỡ hay thất vọng. Kim thép trên tay đã gỡ bỏ, toàn bộ người nàng rơi vào lòng ngực quen thuộc. Mà mảnh hồ nước ánh sáng đỏ cường thịnh kia, trung tâm điểm đen biến thành vòng xoáy mang theo tử khí oán hận, từng đạo bóng đen từ trong xoáy nước bay ra. Gào thét từng trận. U Minh cốc một thoáng sơn băng địa liệt ( núi lỡ, đất rung), đá vụn cực lớn từ hai tòa vách núi rơi xuống, vỡ trên bệ đá, đồng bài khảm trên thân núi hào quang bỗng tối sầm lại, giống như củi lửa bị dập tắt. Lực lượng trên thân núi theo hòn đá rơi xuống, bị bao phủ trong đất đá. Trong bóng tối, sáng lên từng điểm ánh đỏ, khắp nơi đều là âm thanh gào thét khiến lòng người sợ hãi.
Phong ấn đã phá.
Phán Quan thân thể thoáng cái mềm nhũn, lộ ra cười khổ: "Sao ngươi lại đến đây?", "Ta không đến để ngươi bị Hoạt tử nhân ăn tươi sao?!" Ân Nguyệt ôm chặt nàng rót vào linh lực, nhìn trên người nàng đầy vết thương, trong con ngươi tĩnh mịch lộ ra sát khí.
"Này, ngươi là Minh Quân, sao có thể vứt bỏ Minh giới không quan tâm."
"Xem như ta thất trách đi. Nhưng nếu ngươi bị đánh cho hồn phách không kiếm lại được, bảo ta phải thế nào đây?" Ân Nguyệt nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, nói ra lời ôn nhu lưu luyến, lại trầm giọng: "Ta thà phụ thiên hạ cũng không muốn mất đi ngươi." Khuôn mặt Phán Quan vốn có chút tái nhợt khôi phục huyết sắc, nắm lấy bàn tay mềm mại phủ trên mặt, con ngươi sáng rỡ bỗng bịt kín hơi nước: "Ha ha, khó có được lúc ngươi nói lời hay, ta chết cũng cam nguyện rồi."
"Hừ, ha ha, đến lúc này vẫn có tâm tư liếc mắt đưa tình sao." Khí tức yêu dị phô thiên cái địa ( ùn ùn kéo đến) quét tới, Hiên Viên Đồ đứng bên hồ nhìn màu đỏ đầy trời, màu đỏ đó chiếu rọi dữ tợn đáng sợ trên mặt hắn, hắn quay mặt lại nhìn về phía hai người, "Các ngươi nghe a, thanh âm địa ngục, nồng đậm cừu hận, ha ha, ha ha..."
"Hiên Viên Đồ, đến cùng ngươi muốn thế nào?" Ân Nguyệt đỡ Phán Quan đứng lên, thần sắc lạnh như băng hỏi nam nhân đáng sợ điên cuồng trước mắt.
"Nhìn không ra sao? Ta muốn thả bọn chúng ra, phóng thích linh hồn bị các ngươi vây khốn." Hiên Viên Đồ hai tay mở ra, trên mặt hồ sóng nước bốc lên, sóng hoa rơi xuống lộ ra vô số đôi mắt ác quỷ đỏ thẫm, đông nghịt trôi nổi giữa không trung, nam nhân đứng bên hồ đồng tử mở rộng, bờ môi biến thành tím đen, cười đến liều lĩnh: "Ha ha ha, có nhìn thấy không, những thứ này chính là ác hồn mẫu thân ngươi năm đó hy sinh bản thân phong ấn lại, hiện tại, ta muốn dẫn bọn chúng báo thù! Ta muốn nhân gian biến thành địa ngục!" Nói xong vung tay cao lên, bóng đen trôi nổi sau lưng lập tức bay ra bốn phương tám hướng, như vô số pháo hoa nổ tung, trong khoảnh khắc kêu rên khắp nơi, nhân gian bị màu đen càng âm lãnh bao phủ lấy.
"Hiên Viên Đồ ngươi là tên điên!" Phán Quan một tay che miệng vết thương ở bụng, nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha, giữ lại chút tinh lực đi, cái này sẽ làm các ngươi bề bộn đấy." Hiên Viên Đồ tràn đầy đùa cợt nhìn Hoạt tử nhân xung quanh rục rịch lần nữa, xoay người hóa thành một đạo ánh sáng khói, "Ảnh, nơi này giao cho ngươi, ta phải đi gặp bạn hữu cũ. A, thật sự thú vị a..." Dư âm quanh quẩn trong bầu trời đêm. Hắc y nam nhân lặng im một bên dừng thổi sáo, cũng ẩn vào chỗ tối.
Vô số Hoạt tử nhân vây quanh tới đây, đông nghịt như bầy nhện kiếm mồi. Phán Quan miễn cưỡng đứng thẳng người đang muốn hoạt động, đã bị người bên cạnh ôm thắt lưng kéo vào trong ngực. Ân Nguyệt trầm lạnh nhìn những tên quái vật tiến gần, giơ tay cầm thanh trường kích màu đen - Yên Dạ. Một tay nắm chặt trường kích, nữ tử tóc đen bay lên đứng trong bày xác chết, phượng bào phất phới, ánh mắt lạnh lùng quét bốn phía không giận mà uy. Những Hoạt tử nhân tiến gần bỗng dừng lại, bị uy nghiêm của nàng chấn nhiếp, trong lúc nhất thời không dám đến gần. Ân Nguyệt khóe miệng cong lên, nghiêng mặt ở trên khuôn mặt tuấn tú của người bên cạnh nhẹ nhàng hôn một cái, nhẹ nói: "Có ta ở đây rồi, ngươi chỉ cần ôm chặt ta là được."
Phán Quan tim đập nhanh, đáy mắt hiện lên ánh sáng.
Minh Minh như vậy, thật mê người.
duyen-toi-la-lang-quan-47-1
✂━━━━━━
Phán Quan: [ làm nũng o(╥﹏╥)o ] Minh Minh, ta sợ quỷ.
Tư Đồ Ngu: ( *'д'*) Mặt than, người ta cũng sợ quỷ.
Phán Quan ôm lấy Ân Nguyệt, hung dữ nói với Tiên Quân: (;¬_¬) Đi đi, về nhà tìm nương tử của ngươi đi.
Tư Đồ Ngu bĩu môi, bỗng nhiên có chút khó hiểu: (o・'з・'o) Sao ngươi không gọi mặt than là 'Nguyệt Nguyệt' gì gì đó?
Phán Quan thần tình trở nên mập mờ, kề sát bên tai nàng: ( ≧ω≦) E hèm... bình thường ta ở trên giường hay gọi nàng như vậy...
Ân Nguyệt đen mặt: ( ᓀ ‸ ᓂ)Thật không? Vậy sau này ngươi không cần như thế nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.