Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 60: Cái bẫy không ngờ tới





Qua một ngày sau, tổng tư lệnh đội cảnh vệ Nhẫn giả bỗng triệu tập Giang Mạn, Nam Tú và Cảnh Sinh tới trường đại học A. Trước khi đi, họ dặn dò Vũ Anh, Anh Đào và Dư Tú ở nhà trông nom cho Tử Tiên thật tốt để họ yên tâm đi công chuyện.

"Cậu biết gì chưa Vũ Anh, ngài hiệu trưởng và mười sinh viên trong Hội sinh viên đã bị bắt làm con tin" Anh Đào lo sốt vó, đang đi đi lại lại. Cả ba người Anh Đào, Vũ Anh và Dư Tú đang đồng loạt tập trung tại phòng khách.

Vũ Anh thêm vào, cũng lo lắng không thôi: "Tớ biết, nghe Giang Mạn nói hiện tại, tính mạng của họ đang 'ngàn cân treo sợi tóc'..."

Anh Đào: "Tớ cảm giác, bọn Tử Thạch đang có âm mưu nào đó trong vụ này..."

Vũ Anh: "Đúng vậy, tại sao đội Cảnh vệ phải triệu tập cả ba người đi chứ? Bình thường họ chỉ gọi Giang Mạn là người đại diện tới đó thôi mà? Giờ chỉ còn chúng ta ở lại đây, tớ linh cảm có điều không hay sẽ xảy đến với chúng ta..."

Dư Tú gắng trấn tĩnh hai cô bạn: "Các cậu yên tâm, bọn họ nhất định sẽ cứu được Hội sinh viên và thầy hiệu trưởng mà! Còn ở đây đã có tớ, các cậu không phải lo!" Cậu vỗ ngực khẳng định.

Anh Đào mỉm cười còn Vũ Anh cảm kích trước câu nói của Dư Tú. Vũ Anh không ngờ thường ngày Dư Tú trẻ con và có phần ngốc nghếch như vậy giờ lại rất ra dáng một người con trai khí phách, nhưng thực sự, cậu là kiểu người nói được làm được.

Dư Tú quay sang Vũ Anh nói tiếp: "Cậu không biết đó thôi, thầy Cảnh Sinh kiếp trước là một nhẫn giả thiên tài, tuy kiếp này đã mất Tả Luân Nhãn nhưng có tài lãnh đạo vô cùng xuất sắc . Hokage đệ Tứ, anh trai tớ chính là Tia Chớp Vàng nức danh trên chiến trường, ngài Hokage đệ Nhị cũng là Nhẫn giả rất tài giỏi, Anh Đào nhỉ?"

Anh Đào gật đầu, sau khi họ nhớ ra kiếp trước của mình là ai, họ càng thêm quyết tâm đánh bại nhóm Tử Thạch, quyết đem Sử Kiêu trở lại con đường chính đạo, dù Anh Đào vẫn không biết tại sao cậu ấy lại bỏ đi như thế.

Chuông điện thoại chợt reo, là Vương Nhã - cô nữ sinh lần trước được Vũ Anh cứu khỏi lưỡi dao Kunai của một cậu sinh viên. Cô ấy gọi lại cho Vũ Anh vì thấy cuộc gọi nhỡ của cô vừa gọi lúc nãy. Vũ Anh nhanh chóng bắt máy, hỏi tình hình ở trường thế nào. Sau khi nghe máy xong, cô bỗng sững lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô đột nhiên hoảng hốt.

Không ổn rồi!

Vũ Anh nhanh chóng kéo hai cô cậu bạn chạy về phía phòng ngủ của Giang Mạn trong sự ngơ ngác của họ. Đúng lúc đó, có tiếng "Xoảng" bỗng vang lên.

Muộn rồi sao!?? Cô hơi hoảng loạn, nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Quả nhiên, bên trong phòng anh là một Nhẫn giả với gương mặt quen thuộc - Tử Thạch. Lớp kết giới rắn Giang Mạn đã tạo ra ngoài cửa sổ đã vỡ vụn sau lưng hắn.

"Ha! Bọn bây đây rồi!" Gương mặt với vết sẹo chằng chịt trên má, mái tóc hoa râm tuổi tứ tuần, Tử Thạch với thân hình to lớn đang dí mũi Kunai lên cổ Tử Tiên đang trong tình trạng hôn mê.

"Tử Thạch, ngươi...!" Anh Đào bất ngờ trước một kẻ không mời mà đến.

"Tử Thạch! Ra là vậy..." Vũ Anh gắng bình tĩnh nói: "Ngươi đã bày ra cái bẫy để bọn ta mất cảnh giác và sa vào nó...!"

Vũ Anh: "Ngươi bày ra tin đồn đã bắt được thầy hiệu trưởng cùng thành viên của Hội sinh viên, sau đó yêu cầu Giang Mạn, Nam Tú và thầy Cảnh Sinh tới trường đại học A để đánh lạc hướng, đồng thời tách họ với bọn ta ra. Ngươi biết rằng bọn ta đang giữ và chăm sóc Tử Tiên ở nhà Giang Mạn nên mới nhân cơ hội bên cạnh Tử Tiên không có ba người họ mà ra tay đúng không?"

Anh Đào và Dư Tú ngẩn ra và giờ đã hiểu ra sự tình. Anh Đào quay sang thốt lên: "Phải rồi, Thẩm Phương là người của Tử Thạch, đó là lí do tại sao hắn biết được vị trí của chúng ta! Tử Tiên lại là gián điệp của phe ta thâm nhập phe hắn, nên mục đích thực sự của chúng là tiêu diệt Tử Tiên!"

Dư Tú: "Hóa ra là như thế...! Thế quái nào các ngươi lại lừa chúng ta!"

Chiếc điện thoại đang kết nối liên lạc với điện thoại của Giang Mạn nắm chặt trên tay của Vũ Anh đặt sau lưng, Vũ Anh thầm cầu mong anh sẽ nghe thấy, nắm bắt tình hình và mau chóng quay trở lại đây.

Tử Thạch sau khi nghe cô trình bày suy nghĩ của mình liền vỗ tay khen ngợi: "Xuất sắc! Đoán ra được như vậy... Katsumi, cô cũng thông minh phết nhỉ? Có điều, tại sao cô lại biết được bọn ta tung tin đồn?"

"Là nhờ Vương Nhã! Hôm nay, Vương Nhã có đi cùng một sinh viên của Hội sinh viên lên phòng thầy hiệu trưởng có việc, cô ấy bảo rằng, thầy hiệu trưởng vẫn còn đó, và Hội sinh viên không hề hấn gì..."

"Vậy sao? Cứ tưởng sẽ qua mắt được cô cơ đấy!" Hắn cười gằn.

Vũ Anh tiếp tục: "Tử Thạch, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi!"

"Trong tình cảnh này cô còn muốn hỏi cái gì chứ?" Tử Thạch nhăn mày cười khó hiểu.

"Kat là ai?" Vũ Anh không ngần ngại nhìn thẳng vào Tử Thạch, nói ra điều cô trăn trở suốt cả ngày nay. Cô linh cảm rằng, người đàn ông mặc áo choàng đỏ cô gặp trong rừng hôm đi cắm trại có liên quan tới bọn Tử Thạch, hắn ta biết Kat, vậy nhất định Tử Thạch cũng biết, và nhìn nét mặt kinh ngạc của hắn mà xem, có vẻ cô đã đoán đúng!

"Ồ, cái tên này, tôi có nghe qua" Tử Thạch bỗng thấy hứng thú với vấn đề này "Boss đã từng nhắc đến, còn một người nữa..."

Quả là vậy!

Tử Thạch nhìn Vũ Anh và buông ra một câu khiến cô nhất thời sững lại: "Thẩm Phương cũng từng nhắc tới".

"Xin lỗi, ta chỉ có thể tiết lộ tới đó, ta không thể để cô ta nhảy cẫng lên khi biết rằng ta nói cho cô biết điều này!" Nói rồi ông ta nở nụ cười đắc ý đưa thanh Kunai lên cao nhằm đâm thẳng xuống cổ họng Tử Tiên.

"Khoan!!!" Cả Vũ Anh, Anh Đào và Dư Tú đều hoảng hốt hô lên! Nhưng đã muộn rồi sao?

Vậy mà khi cây Kunai đã đi được hơn một nửa đường, tới gần cổ Tử Tiên...

Bặp!

Tử Thạch bất ngờ trơ mắt nhìn bàn tay của Tử Tiên giơ lên đỡ trước cổ khiến cây Kunai sau đó nằm gọn trong tay ông ấy.

Ngay sau đó, bàn tay ấy di chuyển lên nắm chặt tay của Tử Thạch. Tử Tiên ngồi dậy đấm một phát vào mặt Tử Thạch khiến hắn ngã ngửa ra sau. Đồ đạc trên bàn bị xô đổ hết.

Tử Tiên toan đứng dậy nhưng cả người vẫn choáng váng ngồi thụp xuống. Nhân cơ hội đó, Tử Thạch bò dậy định kết ấn dụng thuật, liền bị Dư Tú vận Rasengan lao vào. Tử Thạch né sang bên cạnh thì bị Anh Đào vung một đòn đấm với sức công phá lớn có chứa Chakra vào bụng. Tử Thạch đã trọng thương nhưng vẫn gắng sức sử dụng được thuật "Thổ địa chấn" tạo một trận động đất dưới chân. Nhân lúc tất cả mọi người đều bị động hứng chịu cơn váng vất từ trận địa chấn dưới đất, Tử Thạch rút Kunai lao vào Tử Tiên!

PHẬP!!!

Thế nhưng, người bị đâm không phải Tử Tiên, mà chắn trước Tử Tiên, đó là Dư Tú!!

"NAM DƯ TÚ!!!"Cả Vũ Anh và Anh Đào đều hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.