Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 48: Lời đề nghị?




Sau đó một hôm là ngày Giang Mạn và Nam Tú trở về. 

Vũ Anh, tuy ngoài mặt đã không còn quan tâm tới Giang Mạn nhưng thực chất trong lòng vẫn hồi hộp lắm.


Khi nghe nói Giang Mạn và Nam Tú sẽ về vào hôm nay, cả nhóm sắp xếp đồ dùng cá nhân dọn từ kí túc xá về nhà Giang Mạn anh.

Trong đêm đen tĩnh mịch, có tiếng chuông cửa vang lên. Vũ Anh đang nằm trên sofa ở phòng khách ngay lập tức liền chạy ra mở cửa như phản xạ có điều kiện.

Gì vậy? Không có ai?

Cô bước ra khỏi nhà một bước nhìn xung quanh, vẫn là không có ai... Là cô nghe lầm sao? Vũ Anh thất vọng đứng đó.

Để chờ Giang Mạn mà suốt cả ngày hôm nay cô đứng ngồi không yên. Cả buổi chiều lấy cớ học bài mà ở lì trong nhà, Anh Đào rủ đi chơi cũng không đi, đến tối lấy lí do xem ti vi ở phòng khách, chỉ để chờ Giang Mạn về. Nguyên do là vì, Giang Mạn không nói rõ anh và Nam Tú trở về vào thời gian nào trong hôm nay.

Khi quay người lại, cô bỗng đụng phải khuôn ngực rắn chắc của ai đó. Giật mình ngẩn ra, rồi đỏ mặt lùi lại một bước, cô phát hiện ra Giang Mạn đang đứng đó.

Thể hình của Giang Mạn cao lớn hơn Vũ Anh nên khi đứng gần anh, cô phải ngước lên một góc khoảng 45 độ mới nhìn thấy khuôn mặt anh.

"Giang... Giang Mạn?"

"Sao còn chưa đi ngủ?"

"Em...vừa tỉnh dậy, em xem phim... rồi ngủ quên trên Sofa..." Vũ Anh thật thà giải thích "Mà Nam Tú đâu rồi...?"

"Cậu ấy có việc ở trường nên sẽ không về đêm nay"

Giang Mạn kéo Vũ Anh vào trong nhà, cũng không có ý định thả tay cô ra, anh ngoảnh lại:

"Chờ anh về đúng không?" 

"Không... thực ra... a!" Vũ Anh đang định phủ nhận thì trên trán cảm giác có gì đó lành lạnh áp vào. Tầm mắt cô chỉ nhìn thấy chiếc cằm thanh tú với vết sẹo mảnh nằm chính giữa cằm của anh.

Thình thịch! 

Giang Mạn đang hôn lên trán cô. 

Ngừng lại, anh cúi xuống hỏi:

"Một tuần nay sống thế nào?"

"Em... ổn"

"Ổn? Ăn uống có đầy đủ không?"

"Có..."

"Có nhớ anh không?"

"Em..." Cô xấu hổ cúi xuống, tự trách mình không đủ nghị lực rời đi nửa bước. Anh nâng cằm cô lên bằng những ngón tay thon dài thanh thoát, nhẹ nhàng bắt mặt cô phải đối diện với anh: 

"Anh hỏi em một câu nhé?"

"Anh nói đi" Rồi cô im lặng chăm chú nhìn ngắm anh. Giang Mạn- người cô thầm yêu thích, cũng là người cô lưu luyến không muốn rời xa nhất, đang ở ngay trước mắt cô.

Một người đàn ông toàn năng và điển trai, một anh tài kiệt xuất, đang đứng trước mặt cô.

"Vũ Anh?"

"Dạ?" Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy tư dài đằng đẵng.

"Em có nghe anh nói không?"

"Em..."

"Em trả lời đi"

"Em..."

"Đừng bảo mải ngắm anh nên em mới ngơ ngẩn thế nhé?" Giang Mạn bỗng cười tinh quái cúi xuống.

"A..." Bây giờ mới nhận ra, ngón tay anh đang giữ chặt cằm cô, còn khuôn mặt anh đang ghé sát vào mặt cô. Má cô nóng ran:

"Em...vẫn đang nghe mà!" Vũ Anh kiên cường trả lời, mày nhướn lên, cánh môi hơi chu ra, nhưng vô cùng chột dạ.

"Vậy trả lời anh. Đồng ý, hay không?"

Cô bắt đầu hoảng loạn ngẫm nghĩ, cố nhớ cho bằng được những lời của anh mà cô vừa bỏ qua không nghe.

"Trả lời nhanh nào!" Giang Mạn khẩn trương nói, ánh mắt tinh nghịch chiếu lên gương mặt ngốc nghếch của cô gái, chỉ thiếu nước muốn nựng cô mèo nhỏ này.

"Đồng ý!" Cô nói dứt khoát nhưng sau đó lại hối hận. Tệ thật! Chỉ vì không muốn bẽ mặt trước anh mà cô lại trả lời bừa như vậy.

"Vậy quyết định như thế đi!" Giang Mạn cố nhịn cười, dáng vẻ rất thoải mái và có chút vui mừng thấp thoáng nơi ánh mắt.

Cả đêm hôm đó, Vũ Anh dành thời gian để nghĩ mãi về lời đề nghị mà cô không được biết đó, rốt cuộc tới gần sáng cô mới thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau cả nhóm có một cuộc họp gấp, cuộc họp này có cả sự tham gia của Đội trưởng đội cảnh vệ. Khi xuất hiện thông tin "Tử Thạch lại bắt đầu hành động" mà họ nghe ngóng được, ông ấy liền cùng Giang Mạn đưa ra kế hoạch tác chiến.

Vậy nhưng, trong tình thế nghiêm trọng này, Sử Kiêu lại đột ngột bỏ đi!

Điều bất ngờ là trong lần bên Tử Thạch tấn công thăm dò đó, Sử Kiêu lại xuất hiện trên danh nghĩa là quân của Tử Thạch hắn!

Khi Sử Kiêu tấn công, Vũ Anh đều phải cật lực tránh né, nếu trúng đòn của cậu ta, cô chỉ còn nước... nằm chờ Anh Đào và mọi người tới cứu. Vì Sử Kiêu đã ra tay thực sự, vận toàn lực rồi! 

Khi ấy, cô lại sờ tay lên ngực...Hắc Bạch Miêu là thứ duy nhất giúp cô biến hình thành Miêu nữ, nay đã mất rồi!

Đến nước này... Vũ Anh đứng thẳng lưng, gắng vận dụng hết những gì đã được học, được đào tạo trong quá trình tham gia vào nhóm Giang Mạn từ đầu năm Nhất, mà không có sức mạnh của Miêu nữ để chiến đấu.

Ở một thành phố nhỏ, sau khi hai bên giao tranh, Tử Thạch lại rút.


Sau khi Đội cảnh vệ- lực lượng sát cánh, hỗ trợ bên nhóm Nhẫn giả chính nghĩa đưa ra suy đoán rằng, ít nhất phải hai tháng sau khi hồi phục lại sức mạnh, Tử Thạch mới lại ra quân, hơn nữa họ đã thành công tìm và đưa các sinh viên mất tích về một cách an toàn. Nhóm Giang Mạn bấy giờ mới được dịp thở phào tận hưởng kì nghỉ ngắn hạn của mình. 


Anh Đào trong thời gian này có vẻ vô cùng buồn bã, dù ngoài mặt vẫn cố gắng gượng cười, thể hiện rằng mình rất mạnh mẽ với Vũ Anh và Dư Tú. Nhưng Vũ Anh biết, trong lòng Anh Đào đang rất đau khổ.


Để ăn mừng các thành viên của Hội sinh viên bị bắt cóc được giải cứu thành công, cả hội đã tổ chức một buổi cắm trại, hơn nữa còn mời cả nhóm Giang Mạn, cũng để xua tan không khí ảm đạm khi Sử Kiêu rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.