Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 40:




Chưởng Án Tiên Sử Lục Cảnh, dùng một câu của Đông Hoa Đế Quân mà nói, cả thiên đình, tìm không thấy vị thần tiên nào nhàn nhã như Tống Dao Nguyên Quân ta, tìm không thấy vị thần tiên nào biến hoá nhiều kiểu như Bích Hoa Linh Quân, cũng tìm không thấy vị thần tiên nào nghiêm túc như Lục Cảnh. Ngọc Đế thật biết tận dụng bọn họ, thần tiên trong Ti Văn, Lục Cảnh là Chủ Chưởng Văn Quy, kiêm nhiệm vụ chỉnh hạc công hàm. Lục cảnh từ cách đứng cho đến cách nằm, từ cách đi cho đến cách ngồi, mỗi một hành động, đều theo khuôn phép của thiên đình.
Thật ra Lục Cảnh tâm địa không tệ, chẳng hạn như khi bản tiên quân ở Vi Viên Cung và Văn Ti Điện suốt ngày ra ra vào vào, nhất định vô cùng chướng mắt hắn, nhưng hắn một không phẫn nộ hai không phản bác lại, chỉ là khoan dung mà chịu đựng. Năm đó khi Nam Minh Đế Quân nắm được sai phạm của ta, hắn ở trên điện còn giúp ta nói hai câu tốt đẹp.
Ta mỗi khi đến Văn Ti Điện tìm Hoành Văn, Lục Cảnh đều ở trước án bàn lễ độ cười với ta một cái, ta thấy hắn cười liền nhịn không được nghĩ, vì cái gì mà hắn có thể cười có khuôn phép như vậy, lại nghĩ đến ta tới đâu để tìm Hoành Văn Thanh Quân uống rượu đi dạo loanh quanh, nghĩ tới liền không khỏi chột dạ.
Hoành Văn từng nói với ta, không có gì là lạ, đợi sau này có cơ hội ta và ngươi đổi chỗ cho nhau, ngươi ngồi ở vị trí của ta, mỗi ngày xem hắn xử lý công văn trên bàn, nhìn khoảng tám trăm năm, tự nhiên thấy thân thiết liền.
Lúc này, ta đợi ba vị thần tiên vô song trên thiên giới bước vào một căn phòng, khách *** ở nhân gian phòng ốc sơ sài, bỗng nhiên tiên khí hừng hực.
Bích Hoa Linh Quân với thụy khí (*khí may mắn) lấp lánh hết sức giống như thường ngày kéo một cái ghế dựa tự mình ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, nhấp nháp một ngụm, nửa khép hai mắt gật đầu: “Nước trà ở thế gian, có vị thật thô ráp.”
Lục Cảnh bê một gói nặng ngay ngắn vuông vức, bên trong đầy ắp công hàm được sắp theo thứ tự một cách ngăy ngắn. Lục Cảnh đem công hàm chất đống trước mặt Hoành Văn, hóa ra bút lông và nghiên mực, xắn tay áo mài mực, bây giờ hoàn toàn để Hoành Văn xem công hàm.
Bích Hoa Linh Quân phủi phủi cái cốc rồi quan sát căn phòng từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, nói: “Phòng ốc ở nhân gian thật đơn sơ, nhưng lại có nét khôi hài đặc biệt, đúng là nên thường xuyên xuống đây thử nghiệm thử xem.” (^__________^)
Hoành Văn đặt chén trà trong tay ra xa, chỉnh trang y phục đang ngồi, tùy tay cầm lấy một bức văn hàm, kéo dài ngữ điệu nói: “Bích hoa huynh một mực muốn ở thế gian thử nghiệm, chẳng lẽ Lục Cảnh không có nói với ngươi, trên thiên đình bởi vì Bắc Thiên Môn mở không được khiến cho chư tiên vây quanh hỗn độn cả lên.”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Trên mặt đất vài ngày, thời gian trên trời bất quá chỉ là chớp mắt, nhất thời không vội. Ta luôn luôn nặng nhất là tình nghĩa, từ Tây Phương Phật quay về thiên đình, nhất định phải đi ngang qua đây thăm hai vị tiên hữu.”
Hoành Văn cười nói: “Đa tạ đa tạ, kinh hoảng kinh hoảng.” Mở văn hàm ra, tập trung xem, tay phải cầm bút lông lên, thấm thấm mực.
Ta rốt cuộc nhịn không được nói: “Hôm nay đêm đã khuya, ngủ trước đi, ngày mai lại xem không được sao?”
Lục Cảnh nói: “Nguyên Quân, văn hàm này nhất định phải phê duyệt trước thời gian đã định, mỗi ti mỗi hào (*mỗi một phần rất rất nhỏ bên trong) đều quan hệ đến văn mạch ở trần thế, không thể dây dưa lỡ việc.”
Nói thật nghiêm túc trịnh trọng, bản tiên quân đành không nói gì hơn.
Hoành Văn đề trên văn hàm mấy chữ, sau khi đặt bút xuống thì khép văn hàm lại, cầm lấy bức thứ hai.
Ta nói: “Mấy chục bức công hàm, đợi phê xong thì trời cũng đã sáng. Vừa nãy Bích Hoa huynh cũng có nói, trên mặt đất một đêm, thời gian trên trời chỉ là nháy mắt, ngủ một đêm rồi lại phê thì chậm trễ bao nhiêu thời gian?”
Lục cảnh vẫn trưng ra bộ mặt đầy khuôn phép, đứng im không dao động. Khi Hoành Văn đang xem văn hàm ta cũng không tiện huyên náo. Đành phải cầm ấm trà, rót một ly trà uống. Bích Hoa Linh Quân bỗng nhiên nói: “Ta vừa rồi có qua phòng bên cạnh trước, nhìn thấy trên mặt đất có một thân thể của đạo nhân râu dài, là ngươi đang dùng sao, Mệnh Cách Tinh Quân thật quá tinh mắt.”
Ta rầu rĩ không nói. Bích Hoa Linh Quân uống một ngụm trà, lại nói: “Có điều hai yêu thú bên cạnh cũng không tồi.”
Bích Hoa Linh Quân có thói xấu vô cùng lớn đó là thích thu thập trân thú, chẳng lẽ đã ngắm trúng hai con tiểu yêu cách vách bên cạnh? Tám chín phần, là đã ngắm trúng hồ ly.
Ta cười gượng nói: “Đều là cơ duyên trùng hợp mới ở cùng. Hồ ly kia là tuyết hồ, có điều đạo hạnh bình thường. Tuyết hồ không xem là loại hiếm lạ gì.” Bản tiên quân nhớ rõ trong phủ của Bích Hoa Linh Quân có không ít hồ ly, từ một đuôi đến chín đuôi, lông màu gì cũng đều có đủ.
Bích Hoa Linh Quân nói: “Tuyết hồ kia màu lông rất tinh khiết, hơn nữa quả thật không thể xem là loài hiếm lạ gì. Bản quân thấy con sơn miêu kia không tệ.” Buông chén trà xuống, “Có chút muốn mang nó về thiên đình.”
Bản tiên quân ngạc nhiên, ta biết Bích Hoa Linh Quân ánh mắt luôn luôn độc đáo, không ngờ lại độc đáo đến như vậy, ta giả cười hai tiếng nói, “Bích hoa huynh nếu muốn, bây giờ đáp mây bay ra ngoài, tùy tiện lên đỉnh núi nào đó, đều có thể bắt được một con giống như vậy.”
Bích Hoa Linh Quân từ từ khép hờ hai mắt, lắc đầu nói: “Ngươi không biết, ngươi không biết.”
Ta nói: “Ơ?”
Bích Hoa Linh Quân lo xa mà nói: “Không thể nói, không thể nói.”
Ta lén nhìn hắn, không nói, Bích Hoa mỗi lần đi đến Phương Tây một chuyến, hầu như tinh thần đều có vấn đề, phải lải nhải như vậy mấy ngày. Đợi tư vị Phật trên người hắn tan đi, tự nhiên lại quay về như trước.
Lục Cảnh dáng người ngay ngắn mà đứng trước bàn, bản tiên quân bỗng nhiên nhớ đến một việc, vì thế hỏi hắn: “Lục Cảnh huynh, gần đây ngươi ở trên thiên đình, có nghe nói qua có vị thần tiên nào gần đây hạ giới không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.