Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 24:




Quảng Vân Tử, phỏng chừng chưa tới năm mươi, nhưng ngoài bốn mươi. Trong chốc lát ta mở mắt ra, trước tiên là ngửi được một mùi ôi thiu, xông thẳng vào mũi bản tiên quân làm cho đầu ta óc choáng váng, cái thân thể này đã lâu rồi vẫn chưa rửa mặt.
Đưa tay sờ sờ, dưới cẳm có râu, tương đối dài, sợi râu bết lại vào nhau. Nhấc người ngồi dậy, đúng lúc có một con côn trùng đang bò tới bò lui ở một cái khe hở, hình như là đang kiếm ăn, thiệt không dám nhìn nữa.
Hoành Văn ở giữa khoàng không nửa ngày ném ngay cho ta một câu: “Tên đạo sĩ này lôi thôi lếch thếch như vậy, đừng hy vọng ta nán lại bên cạnh ngươi, khi nào tắm rửa sạch sẽ thì ta lại đến.” Nói xong liền biến mất không thấy tăm hơi đâu. Thật tình, tên đạo sĩ này so với thi thể của Lý Tư Minh bộ nhếch nhách hơn sao? Ngươi lúc trước còn ở cạnh quan tài của hắn mà nói chuyện, vậy mà lúc này lại như vậy.
Trên người không có chỗ nào là không ngứa ngáy khó chịu, ta đưa tay ra sau cổ gãi gãi, chà chà ghỉ bẩn bám đầy trên người. Phủi phủi, lại chà chà, lại phủi, thấy thật hứng thú.
Trên đầu cũng ngưa ngứa, giống như có cái gì đang bò trên đó vậy, nghe nói có loại côn trùng gọi là bọ chét, chỉ e chính là nó.
Cửa vẫn vang lên đùng đùng như cũ, ta gãi gãi da đầu, một tay xoa xoa bụi bẩn thành viên rồi mở cửa. Ngoài cửa cũng là một đạo nhân, khuôn mặt tròn dẹp, đầy đặn phúc hậu, lấy giọng rồi nói: “Có thể đi rồi, ngài vẫn còn ở bên trong tiên hoá (*hoá làm thần tiên) sao.”
Đúng là ở bên trong tiên hóa, hắn tắt thở trước, bản tiên quân lại hoá thành vị đại tiên.
Ta nói: “Phải, phiêu du trên mấy ngàn ngọn tiên sơn, giật mình mới biết đó là giấc mộng, cơ hồ quên mất chuyện hồng trần, ngay cả ngươi cũng nhớ không được.”
Đạo nhân nói: “Quảng Vân tiên nhân có thể nhớ rõ rồi chứ, tiểu đạo đây là Hỏa Công đạo nhân Thường Thiện trong Minh Nguyệt Quán, ngài bao lâu thì thành tiên, đừng quên chiếu cố tiểu đạo.” Ta cười ha ha rồi đưa tay chà chà, “Tối hôm qua trước khi ngài đi ngủ có dặn tiểu đạo phải đánh thức ngài dậy, sáng hôm nay ta cũng không dám ngủ nhiều. Tiểu đạo đã sớm đến gọi ngài, hôm nay khác mọi khi, chính là đại pháp hội của Vương phủ, thấy trong đó thiếu người, khó khăn lắm sư phụ mới gật đầu cho ngài gia nhập vào số đông đó. Ngài phải tắm rửa thật sạch sẽ, thay đổi xiêm y chỉnh tề.”
Ta nghe thấy hai chữ tắm rửa thì đôi mắt liền sáng lên, “Nước ở đâu?”
Thường Thiện nói: “Tuyệt diệu tuyệt diệu, ngài ngày thường ngày đều nói rằng rất sợ nước nên không tắm rửa, hôm nay thì thay đổi hẳn.” Nói rồi dẫn ta đi đến hậu viện.
Giữa hậu viện có một cái lều gỗ, trong lều gổ có cái giếng, bên cạnh giếng có một cái thùng, còn có cái một cái bồn bằng gỗ to.
Ta bước vào trong, xách một chậu nước đầy, soi đầu xuống xem, liền nhìn thấy một cái đầu lông lá bù xù. Bản tiên quân đưa tay đến miệng giếng, xách thêm mấy chậu nước nữa đổ vào bồn, đổ đến đầy bốn, mới bắt đầu gội đầu, rửa sạch hàm râu, kì cọ sạch sẽ lớp vảy màu trên da cho bóng loáng.
Thường Thiện có chuẩn bị trước cho ta một bộ xiêm y mới toanh để thay. Đầu buộc gọn gàng, sợi râu cũng được chải tử tế, cả người nhẹ nhõm hẳn, Hoành Văn lúc này mới loạng choạng xuất hiện. Ta thừa dịp hai bên không có ai, phủi phủi đạo bào mới tinh hỏi, “Có giống Lữ tiên chi phong hay không?”
Hoành Văn nói: “Ta nếu mà nói ngươi giống như hắn, Lữ Động Tân hẳn là sẽ đến đập bể bức tường trong cung ta cũng không biết chừng.”
Ta cười gượng: “Chẳng lẽ so với buổi sáng không phải đã đẹp hơn nhiều rồi sao?”
Hoành Văn im lặng một chút, rồi trung thực nói: “Giống người hơn rồi.”
Ta đi theo đám đạo sĩ của Minh Nguyệt Quán, đến Đông quận Vương phủ.
Khi vừa sải bước vào trong, ta thực cảm khái.
Bất quá mấy ngày trước, ta còn cùng những người bên trong đều là người một nhà, Lý Tư Minh mặc dù không lỗi lạc bằng bản tiên quân, nhưng ít ra cũng được xem là một công tử trẻ tuổi anh tuấn, hiện giờ hắn nằm trong quan tài, đổi lại bản tiên quân phải nhập vào một lão đạo sĩ trơ tráo, Mệnh Cách và Ngọc Đế tính để ta dùng khuôn mặt này đi dụ dỗ Thiên Xu sao?
Dăm ba cái pháp hội được làm cực kỳ phô trương, tổng cộng có tám đạo quán sáu mươi sáu đạo sĩ xướng kinh. Ta ở trong đám người đó rung chuông. Thấy Đông quận Vương, cũng thấy Lý Tư Nguyên và Lý Tư Hiền. Bản tiên quân biết được bọn họ đối Lý Tư Minh cảm tình rất là thâm hậu, nhưng mà, có thâm tình cỡ nào, nước mắt nhiều bao nhiêu đi nữa, khóc đến vài lần, nước mắt rồi cũng sẽ cạn khô. Cho nên khi đến lúc hoá vàng trước linh vị, tất cả mọi người đều gào khóc thảm thiết.
Chỉ có một câu của Đông quận Vương làm cho bản tiên quân thật phấn chấn.
Đông quận Vương hướng về phía linh bài, đốt một xấp giấy tiền nói: “Minh Nhi, con an tâm mà đi đi, cha nhất định sẽ moi trái tim của Đan Thành Lăng ra đem đến tế con!”
Lúc lãnh tiền thưởng Thường Thiện ở bên tai ta nói nhỏ: “Nghe lời nói của Vương gia hôm nay, Đông quận của chúng ta nhất định phải cùng Nam quận đối đầu, ai, thiệt là nghiệp chướng mà. Nói một câu không hay, tiểu công tử đã chết xem như mệnh cũng đã định đi, một trận chiến tranh khiến cho trăm họ phải chịu tội.” Rồi kề sát tai ta mà nói thấp giọng hơn: “Ngài có biết tiểu công tử kia chết như thế nào không?”
Ta tự nói trong lòng, trên đời này không ai biết rõ hơn bản tiên quân.
Thường Thiện nói: “Nghe nói ban đầu vị tiểu công tử này là một tên ngốc tử, không biết như thế nào một ngày nọ liền trở nên thông minh. Hắn không chỉ thông minh, mà còn rất khó lường, ngay sau đó liền dưỡng một vị tiểu tướng công lai lịch không rõ ràng ở trong viện, nghe rất là cưng chiều người ấy. Nhưng chưa đầy hai hôm, Vương gia lại thỉnh một vị công tử về làm mạc trọng, nghe nói vị mạc trọng tiên sinh kia nhâm phẩm tựa thần tiên, tiểu công tử vừa thấy, lập tức quên mất vị tướng công trong viện, một lòng một dạ ở bên cạnh mạc trọng tiên sinh. Vị tướng công trong viện kia vì ghen tuông, nên cấu kết với tình nhân cũ, sau khi đâm tiểu công tử liền vượt tường bỏ chạy, ngài nói xem có thú vị không?”
Ta run run hàm râu một chút, “Thú vị.”
Thường Thiện lặng lẽ nói: “Càng kỳ diệu hơn chính là, tình nhân cũ của vị tiểu tướng công kia cư nhiên là Đại tướng quân Đan Thành Lăng của Nam quận. Sau khi tiểu công tử chết, mạc trọng tiên sinh cũng không thấy đâu. Câu chuyện diễn ra tựa như một màn hí kịch. Nhưng mà màn hí kịch này quả thật không tốt, hắn chết, dân chúng chính là người phải chịu tội.”
Ta suy sụp không nói gì. Ngọc Đế, Mệnh Cách, đều là do các người tạo nghiệt đó.
Ta cầm lấy hai điếu tiền từ trong đám người bước ra phủ, xa xa nhìn thấy Tấn Ninh Tấn Thù cột lấy khăn tang ở trong đám người chui tới chui lui, đôi mắt Tấn Ninh mong chờ nhìn lên trên bàn thờ, tựa hồ là đang rất chú ý tới cái bánh ngọt trên đó.
Ta có hỏi qua Mệnh Cách về số mệnh của hai hài đồng này. Đông quận Vương năm năm sau chết vì trúng gió, ba năm sau đó Lý Tư Nguyên chết bất đắc kỳ tử, một năm sau đó nữa sau Lý Tư hiền chết ở chiến trường. Tấn Ninh tuổi trẻ anh tuấn, xông pha chiến trường trăm trận trăm thắng. Nhưng người nắm đại cục của Đông quận trong tay lại là Tấn Thù, đứa bé nhút nhát Tấn Thù cả ngày chỉ biết theo sau Tấn Ninh không ngờ tương lai lại chính là một vị quân chủ khai quốc. Thế sự quả nhiên khó lường.
Ta đứng ở linh bằng (*lán thờ thần linh) đợi một hồi lầu, Tấn Ninh đôi mắt nhanh như chớp chuyển đến trên người ta, di chuyển đi về phía ta, “Uây, lão đạo sĩ râu dài, ngươi nhìn gì vậy?” Tấn Thù vẫn đi theo phía sau nó như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.