Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 20:




Bóng đen nửa ngồi chồm hổm di chuyển lại gần, thừa dịp ánh trăng chiếu vào trong phòng bước tới gần giường, binh khí trong tay nhấp nháy trước hàn quang của bóng đêm, ta cùng Hoành Văn đứng ở tấm màn ngăn cách gian phòng, ta nhịn không được nói: “Hai người ngủ trên một giường, trong cảnh tối lửa tắt đèn như vậy, hắn làm sao mà biết được người nào là Thiên Xu người nào là ta? Ánh sáng của binh khí không đủ không lo là sẽ ngộ thương sao.”
Đang nói, Nam Minh dừng lại ở trước giường, trong tay chợt có ánh sáng lấp lánh, là ánh sáng phát ra từ một viên dạ minh châu lớn không lớn nhỏ cũng không nhỏ, tay kia cầm đao đẩy màn che ra, Thiên Xu đang ngủ ở gần bên hắn, Nam Minh dùng dạ minh châu rọi xuống, liền có thể thấy rõ Mộ Nhược Ngôn.
Ta cùng với Hoành Văn bay đến bên đầu giường ngước cổ ra xem, Mộ Nhược Ngôn nằm bên trong lớp màn che giống như cảm ứng được, đột nhiên bật người ngồi dậy, một đôi uyên ương bốn mắt nhìn nhau dưới ánh sáng của dạ minh châu, nhất thời tất cả đều đều đông cứng lại.
Hai người bọn họ thật không sợ bản tiên quân tức Lý Tam công tử đang nằm bên cạnh tỉnh lại hay sao.
Hoành Văn nói: “Đến lượt ngươi rồi, còn không trở về đứng lên?”
Ta nói: “Không vội, không vội.”
Đan Thành Lăng liền cầm tay Mộ Nhược Ngôn, đưa hắn xuống giường, giơ lên đoản đao loé lên hàn quang gọn gàng sạch sẽ mà chém thẳng vào trong giường, lại bị Mộ Nhược Ngôn đưa tay ra ngăn lại, “Đừng tổn hại đến tính mạng hắn.”
Một câu này tuy thâm trầm, nhưng ta nghe được rõ ràng.
Đan Thành Lăng nói: “Vì Sao?” Hai chữ tựa ngàn nhát đao lạnh lẽo buông ra.
Thiệt là dài dòng! Trốn chạy quan trọng hơn, nhị vị.
Nhưng nhị vị này chính là không chịu chạy, chỉ muốn dài dòng. Mộ Nhược Ngôn nói: “Hắn chưa từng làm gì ta, không phải là người xấu.” Ngữ khí cực nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với một gốc cây cải trắng.
Hoành Văn nói: “Thiên Xu đối với ngươi thật hữu tình.”
Đan Thành Lăng lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn ta động thủ, là lo lắng cho tính mạng của hắn, hay là sợ bẩn đao của ta?”
Thiên Xu im lặng không nói.
Đan Thành Lăng cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Trước giường động tĩnh cả nửa ngày thế này, các hạ mặc dù nín thở thu khí, kỳ thật sớm đã tỉnh. Sao không tự đứng dậy?”
Bản tiên quân lúc này có thể bắt đầu diễn trò, nhập vào cơ thể của Lý Tư Minh, điều hoà hơi thở.
Đối trận với cao nhân, khí thế phải ổn định. Cho nên ta chậm rãi mở hai mắt, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi lấy hỏa thạch thắp sáng ngọn nến, chậm rãi từ trên giường bước xuống.
Chậm rãi tự hỏi, ta đem cường đao giấu ở đâu vậy kìa.
Dạ minh châu của Đan Thành Lăng đã được cất lại vào trong lòng ngực, tay trái nắm lấy tay Mộ Nhược Ngôn, bản tiên quân cùng hắn hai người đối diện nhìn nhau, có vui có ưu có sầu.
Ta đối xử với Thiên Xu như thế, hắn thay ta ngăn lại một đao nhỏ kia, ta tậht vui.
Ta đối xử với hắn như thế, hắn lại nói ta không phải người xấu, không lẽ trình độ diễn kịch của ta chưa đạt, hay là đầu óc của hắn có vấn đề, đó là ưu.
Về phần phần sầu kia......
Sau lưng Hoành Văn chợt nói: “Đao của ngươi giấu ở bình hoa lớn ngay góc tường.”
Bản tiên quân lập tức nói: “Các hạ nửa đêm vào phòng, không thể kịp thời nghênh đón, thất lễ. Ban ngày công việc của gia đinh nặng nề hỗn tạp, uất ức cho Đan tướng quân, thật ngượng ngùng. Nhưng không biết Đan tướng quân nửa đêm đem người của ta từ trêm trên giường xuống, không biết là muốn làm gì.”
Ta mỉm cười khoanh tay, bước thong thả đến bên bình hoa, lấy ra một trường đao không vỏ.
Đan Thành Lăng nói: “Vốn không muốn dùng lưỡi đao sạch này để lấy mạng ngươi. Củng được, súc sinh nhà ngươi chuẩn bị chịu chết đi.” Khóe mắt hắn quét qua đầy sắc bén, cực kỳ khinh miệt. “Hơn mười hộ vệ ngoài cửa đều đã ngã quỵ hết, đừng hòng trông đợi gì.”
Ta nói, “A.”
Đừng mong trông đợi gì? Có Hoành Văn ở đây, hắc bạch vô thường có đến cũng không thành vấn đề, huống chi là bị bắt chẹt như vậy. Ta nói: “Vào viện đọ sức?”
Đan tướng quân sải bước, vui vẻ ra khỏi phòng, ta lợi dụng lúc này nhìn thoáng qua mộ Nhược Ngôn, sắc mặt hắn vẫn thuần khiết, cũng xoay người đi vào viện, không có nhìn ta.
Dưới ánh trăng sáng ngời, bản tiên quân ở trong viện nói một tiếng đắc tội, liền gọi người tới. Mấy chục hộ vệ âm thầm theo ta bước ra, vây lấy Nam Minh và Thiên Xu. Binh khí tiêp xúc vơi nhau, loong coong một tiếng, hàn quang lần lượt thay đổi.
Ta đứng bên ngoài vòng vây, xem náo nhiệt, chỉ có thể đợi đến khi Nam Minh bị thương thì một đao đâm hắn thế là xong xui mọi việc.
Hoành Văn mới vừa rồi từ trong phòng đi ra ngoài cứu tỉnh hộ vệ, lúc này trở về đứng ở trong viện, từ xa xem cuộc chiến, nói: “Chiêu này của ngươi thật thiếu đạo đức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.