Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 19:




Một mùi hương thơm ngát thoảng qua cánh mũi. Mấy nghìn năm nay bản tiên quân chưa từng phong lưu phen nào nữa, ai ngờ trước lúc lên Tru Tiên Đài, lại có được cái may mắn ngọc ấm hương êm chất đầy lồng ngực. Thiếu nữ vội vàng tránh khỏi vòng tay ta, ngay cả cái cổ trắng ngần cũng biến sắc đỏ ửng. Nàng vén áo khom người một cái thi lễ, liền cuống cuồng cúi thấp đầu, nhấc váy mà chạy mất. Ta rút bàn tay khỏi cái nắm của Thiên Xu, kéo thứ đang ở trên đỉnh đầu xuống nhìn, không ngờ lại là một mảnh khăn sa màu hồng phấn, hương thơm xông vào trong mũi. Bản tiên quân nắm chặt khăn ở trong tay, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đột nhiên có người bước tới trước mặt ta, cúi đầu chào hỏi: “Vị công tử này, thật khéo quá. Khăn tay của cô nương Tình Tiên nhà chúng ta lại rơi trên người ngài, có thể thấy đây chính là duyên phận, ngài có muốn tới lầu của chúng ta ngồi chơi chốc lát không?”.
Hả, cái khăn này không phải của cô nương mới đụng vào ban nãy sao?
Bên trong căn lầu treo đầy những dải lụa bay phấp phới, một người phụ nữ dáng hao hao giống tú bà đang vung vẩy khăn tay, đon đả chạy lại: “Vị công tử này, ngài đã nhặt được khăn tay của Tình Tiên cô nương, nàng cố ý nhờ ta ra đây đón, mời ngài vào trong lầu uống chén trà, cho nàng nói một câu cảm tạ. Công tử nhất định phải nể mặt già này mới được”.
Bản tiên quân ở trên trời sống mấy nghìn năm, quả nhiên đã sống đến độ già cỗi cả rồi. Một mảnh khăn thơm muốn đẩy ta vào vòng trói của hồng nhan, ta nghe xong lời ấy, phản ứng đầu tiên lại là cúi xuống trông người bên cạnh.
Hoành Văn nắm lấy vạt áo của ta, giương mắt lên nhìn, gương mặt ngập vẻ tò mò. Ta ho khan một tiếng, lại quay sang nhìn Thiên Xu, bên kia tò mò, thì bên này cũng nhìn quanh ngơ ngác. Ta ngẩng đầu, cười gượng nói: “Tại hạ có dẫn theo con nhỏ, hôm nay thực không tiện, ý tốt của cô nương ta xin nhận, nhờ ma ma hãy trả lại cho nàng ấy chiếc khăn này, ngày sau nếu có dịp, nhất định ta sẽ tới viếng thăm”.
Tú bà che miệng cười: “Công tử đây đúng là người cẩn thận, vừa khéo hôm nay lại có duyên, cũng chỉ là một chén trà mà thôi, hai vị thiếu gia cũng đương lứa tuổi nên hiểu sơ qua về việc đời rồi. Trong đám con gái của già này, có vài đứa xấp xỉ tuổi với hai tiểu thiếu gia, có thể cùng nhau chơi đùa nô nghịch. Xin ngài cứ vào trong lầu uống chén trà, nghe một khúc nhạc, coi như nể mặt, cho con gái của già này thỏa được nỗi lòng muốn đáp tạ ân nhân”.
Vẻ tò mò trên gương mặt Hoành Văn càng lúc càng rõ, bản tiên quân cứ gọi là vả mồ hôi hột. Dẫn theo Hoành Văn Thanh quân với Thiên Xu Tinh quân trẻ con vào kỹ viện, Ngọc Đế mà biết chuyện này, chỉ sợ Tru Tiên Đài cũng khỏi cần lên nữa, mà sẽ giáng thẳng một tia sét lớn xuống, đánh cho tan thành khói bụi là xong, sạch sẽ gọn gàng, rảnh rang hết nợ.
Ta nghiêm mặt đáp: “Cảm tạ ý tốt của cô nương và ma ma, quả thực hiện giờ ta không có thời gian rảnh, xin hãy lượng thứ cho”.
Tú bà ra vẻ đau lòng, nói: “Công tử khăng khăng cự tuyệt, chẳng lẽ vì ngại…”.
“Chẳng lẽ vì ngại thiếp đây là kẻ tầm thường thô tục, không đủ sức hầu hạ cho công tử vừa lòng?” Một thân váy áo sáng bừng sắc đỏ đứng trước mặt ta, xinh đẹp tuyệt trần, chính là giai nhân ban nãy tựa người vào lan can mà đứng.
Hàng mi yêu kiều như dãy núi xa xa, đôi mắt tựa làn thu thủy ẩn hàm tình ý, gương mặt sáng trong như vầng trăng vằng vặc, vòng eo thon yểu điệu có thể ôm gọn trong tay, đẹp tựa sương sớm ban mai, lại tuyệt mỹ hơn hoa xuân ngợp trong vườn.
Ta mỉm cười: “Được giai nhân ngỏ lời mời, vốn là một điều may mắn, chẳng qua hôm nay tại hạ quả thực có việc, đợi khi khác có thời gian rảnh rỗi, nhất định sẽ xin cô nương tặng tại hạ một chén trà thơm, nếu lại có thể nghe thêm một khúc cổ cầm, càng là có phước tu ba kiếp”.
Giai nhân nghe thế liền cười, như ráng mây làm say lòng người: “Xem ra quả thực hôm nay công tử không tiện ghé chơi, thiếp cũng không dám van nài ép uổng, mong công tử hãy nhớ lời hẹn hôm nay, thiếp sẽ ngồi bên song cửa, ngày ngóng đêm chờ. Còn chiếc khăn tay này, nếu như đã có duyên với công tử, ngài nếu không chê thì xin nhận lấy, coi như là vật làm tin cho ước hẹn hôm nay”.
Ta chỉ có thể cầm lấy chiếc khăn sa, nhét vào trong ngực, Hoành Văn đứng cạnh bên đột nhiên lại hắt xì hơi một cái. Ta vội vã cúi đầu hỏi: “Sao thế?”.
Hoành Văn xoa mũi mấy cái, nói: “Không có gì”. Sau đó ngẩng đầu nhìn Tình Tiên, nở nụ cười, Tình Tiên bị hắn nhìn như thế không kiềm được mà nhoẻn miệng theo, ý cười ngọt đến mê say. Nàng khom người, vén áo cúi chào, sau đó cùng người hầu và tú bà trở lại lầu hoa. Ta cầm lòng không được mà nghĩ miên man, nếu ta và Hoành Văn lúc bình thường cùng đứng ở chỗ này, chiếc khăn kia nhất định sẽ không rơi xuống đầu ta.
Hoành Văn giật vạt áo của ta: “Bao giờ chúng ta về nhà đây?”.
Ta nói: “Giờ chúng ta sẽ về luôn”.
Sau khi trở về tiểu viện thì giờ cơm trưa cũng tới, cả Hoành Văn và Thiên Xu đều nhớ mãi không quên mấy cái bánh bao của Hoàng Tam Bà, nghển cổ chờ, đến khi thức ăn được dọn hết lên liền hỏi: “Sao lại không có bánh bao?”.
Ta nói: “Bánh bao đã ăn hết rồi, buổi tối ta sẽ sai người đi mua thêm một ít”.
Bấy giờ Hoành Văn và Thiên Xu mới cầm đũa lên ăn cơm.
Bản tiên quân cố ý bảo trù nương tráng một đĩa trứng gà cho hồ ly ăn, sau khi dùng cơm trưa xong, Hoành Văn liền tấp tềnh cầm khay thức ăn đi đút cho nó.
Cục Lông tạm thời được thu xếp nghỉ trên một chiếc giường con mềm mại kê trong sảnh nhỏ, bản tiên quân tuy đã dùng phép tiên trị thương cho nó, nhưng miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn, chỉ có thể mệt mỏi nằm đó, thần sắc uể oải vô cùng. Hoành Văn đút trứng gà cho, nó mở miệng ăn từng miếng từng miếng một, Thiên Xu đứng ngay bênh cạnh nhìn, vẻ mặt trông thích thú ra trò. Sau khi đút hết trứng gà, Cục Lông liền liếm láp bàn tay của Hoành Văn.
Hoành Văn vuốt ve lưng của hồ ly, hỏi: “Ta nghe Tống Dao gọi ngươi là Cục Lông, có phải tên ngươi là Cục Lông không?”.
Cục Lông cố trợn mí mắt lên, nhìn ta chòng chọc đầy oán hận. Bản tiên quân nói: “Thật ra tên của nó là Tuyên Ly”.
Hoành Văn lập tức vuốt ve nó, gọi liền hai tiếng “Tuyên Ly, Tuyên Ly”, Thiên Xu cũng nói: “Cái tên Tuyên Ly nghe thật hay”. Hồ ly dụi dụi vào lòng bàn tay của Hoành Văn, viền mắt lại rơm rớm chút lệ.
Ta đã sớm dặn dò nha hoàn và tiểu tư thu dọn thêm một gian phòng khác, đến giờ ngủ trưa liền ai về phòng người nấy nghỉ ngơi. Bản tiên quân đưa Thiên Xu đến tận phòng của y, sau đó lại dẫn Hoành Văn về phòng của hắn, đang định rời khỏi phòng Hoành Văn thì lại nghe thấy tiếng hắn vang lên phía sau lưng: “Ơ, ngươi không ngủ trưa sao, ra ngoài làm gì thế?”.
Ta nói: “Sương phòng của ta đã thu xếp xong rồi, ngươi không cần chen chúc cùng giường với ta nữa, ngủ ngon đi nhé”.
Hoành Văn nói: “Vậy ư, thế sương phòng của ngươi ở chỗ nào?”.
Ta nói: “Ở cuối hành lang”.
Hoành Văn nói: “Nó trông thế nào?”.
Ta chỉ đành đáp: “Không bằng ta dẫn ngươi đi xem thử nhé?”.
Hoành Văn nói: “Được”.
Ta dẫn Hoành Văn vào trong gian phòng mới được thu dọn, nó nằm ở cuối dãy hành lang, không sáng sủa như phòng của Thiên Xu và Hoành Văn. Từ đây có thể trông thấy đầm nước ở vườn sau, nếu là ngày nắng hạ thì phong cảnh hẳn cũng không đến nỗi nào, nhưng lúc này trời sắp vào đông, mặt nước hồ chỉ thi thoảng lay động bởi vài chiếc lá héo, chẳng có gì để ngắm cả.
Hoành Văn dạo một vòng căn phòng, mở cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó lại ngồi xuống giường, vân vê tấm chăn.
Ta dè dặt hỏi hắn: “Ngươi nếu muốn ở lại chỗ này thêm một chút, không bằng ngủ trưa cùng ta đi?”.
Hoành Văn ngẫm một chút, gật đầu nói: “Được”.
Bản tiên quân không dưng lại hời thêm được một buổi trưa nữa, nhìn Hoành Văn nằm lên giường, trong lòng lại không kìm được suy nghĩ xấu xa mà hân hoan không dứt. Lúc cởi áo ngoài ra chuẩn bị nằm lên giường thì đột nhiên chiếc khăn sa mà Tình Tiên tặng cho ta lại rơi ra khỏi ngực. Ta nhặt nó lên nhìn, không ngờ đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời rồi còn có thể gặp vận đào hoa, sửa lại đôi phần cái mệnh trọn kiếp cô loan của mình.
Ta quay đầu trông về phía giường, Hoành Văn đang tựa đầu lên gối, đôi mắt đen láy nhìn ta. Ta liền cất khăn sa đi, sau đó lên giường, nằm xuống. Hoành Văn nhích sát lại gần ta chút nữa, ngáp một cái, nhắm mắt lại. Ta giúp hắn chỉnh lại chăn, sau đó cũng nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này chỉ kéo dài có một tiếng đồng hồ. Buổi chiều rời giường, bản tiên quân đi dạo trong viện ngắm phong cảnh. Đám trẻ con trong ngõ nhỏ đều biết có hai hài tử mới tới sống ở chỗ này, liền bấu lấy tường vây, thò đầu nghển cổ, ngó nghiêng vào trong sân. Ta nghĩ Thiên Xu và Hoành Văn lớn lên trên thiên đình, tuổi nhỏ đã dạn dày chín chắn, khó có được cơ hội trở lại thời thơ ấu một lần, nên tận hưởng cho trọn thú vui khi làm hài đồng mới được. Thế là ta liền khuyến khích bọn họ ra chơi cùng đám trẻ con nọ. Hoành Văn và Thiên Xu rất vui vẻ theo đám trẻ ra khỏi cửa, mãi tới tận khi trời sắp tối mới về. Lúc hai người bước vào sảnh nhỏ, vẻ mặt lại có chút gì đó là lạ.
Không ngờ một chuyến đi chơi này, lại “chơi” ra vấn đề.
Hoành Văn nói với ta: “Mấy đứa trẻ đó hỏi ta tên là gì, ta nói ta tên là Triệu Hoành, thế là bọn chúng lại hỏi ta, cớ gì ngươi họ Tống ta lại họ Triệu. Ta phải cùng mang họ Tống như ngươi mới đúng. Sao lại thế?”.
Thiên Xu cũng nhỏ giọng nói: “Bọn chúng cũng hỏi ta tên gì, ta nói tên là Thiên Xu, nhưng không có họ. Thế là bọn chúng liền nói ta cũng phải mang họ Tống”.
Ta giơ tay day huyệt thái dương, đáp: “Là vấn đề này sao. Thực ra để thuận tiện, trước mặt mấy người phàm đó ta đều tự xưng mình là cha của các ngươi, ở dưới này, con trai phải theo họ của cha”.
Hoành Văn chớp mắt, cái hiểu cái không. Thiên Xu ngần ngừ chốc lát, cuối cùng vẫn tiếp lời: “Hồi chiều ta với Hoành Văn cùng mấy đứa trẻ đó chơi cờ, bọn họ đánh không thắng được, liền đập bàn nói, từ lần sau còn chơi cờ với bọn ta thì làm con làm cháu bọn ta luôn. Dưới trần gian, có phải làm con cháu người khác là một chuyện rất là mất mặt không? Vậy sao ngươi lại…”.
Bản tiên quân nói mà mặt không biến sắc: “À, cái đó thì khác, đám trẻ đó đều nghĩ hai ngươi cũng xấp xỉ tuổi chúng, ở dưới này, làm con cháu của một người xấp xỉ tuổi mình là chuyện rất đáng xấu hổ. Ta lớn hơn các ngươi nhiều, giả làm cha con có thể tạm thời che giấu một phen, không để lộ thân phận trước mặt người phàm”.
Từ trước đến nay Thiên Xu vốn rất dễ lừa, quả nhiên nghe xong mấy lời ta nói liền đăm chiêu một hồi, sau đó cười nói: “Kỳ thực tuổi của chúng ta lớn hơn đám trẻ đó rất nhiều, cho nên bọn họ không nên nói mấy câu như thế, dù có nói thì đám trẻ đấy cũng có thiệt gì đâu, đúng không?”.
Ta nói: “Đúng vậy, nhưng không thể giải thích cho bọn chúng nghe được, nếu không thì chúng ta lộ tẩy hết rồi còn gì”.
Thiên Xu gật đầu: “Ừ”.
Nói chung, vấn đề cứ thế được giải quyết, thức ăn tối lần lượt được bưng lên.
Hoành Văn và Thiên Xu chẳng để ý tới mấy chiếc bánh bao mới mua về, cứ nhớ thương bánh bao của Hoàng Tam Bà mãi. Hoành Văn chỉ ăn có hai cái, Thiên Xu thì một cái. Ta nói: “Hay là ngày mai đổi sang mua bánh bao nhà khác, vẫn không ưng nữa thì làm sủi cảo ăn”. Mãi lúc này Hoành Văn với Thiên Xu mới hào hứng lên được chút xíu.
Sau khi Hoành Văn cho Cục Lông ăn xong, bản tiên quân liền chiếu theo diễn tiến ngày hôm trước, cho hai người bốc thăm xem ai tắm trước. Hôm nay Thiên Xu bốc được lá [trước], sau khi tắm xong rồi liền trở về sương phòng, đến lượt Hoành Văn vào tắm. Sau khi bản tiên quân tắm xong, liền tới phòng Thiên Xu trước, đã thấy y đang say giấc nồng. Ta lại tới phòng của Hoành Văn, nhưng không thấy người đâu.
Nha hoàn nói: “Tiểu thiếu gia đã tới phòng của lão gia rồi ạ”.
Ta trở về phòng mình, quả nhiên trông thấy Hoành Văn đang ngồi trên giường, cầm một tờ giấy trên tay mà gấp, ngẩng đầu nhìn thấy ta liền cười. Trong khoảnh khắc ấy, mắt ta hoa lên dưới ánh đèn, lại nhìn thành Hoành Văn lúc thường ngày đang ngồi ở trên giường, khẽ mỉm cười với ta.
Ta bước vào trong phòng, nói: “Sao ngươi không về phòng để ngủ? Giờ cũng đã muộn rồi”.
Hoành Văn nói: “Hôm nay ta ngủ trưa rồi, đến tối không thấy buồn ngủ, Thiên Xu ngủ rồi chẳng chơi với ta, nên ta tới tìm ngươi”. Bản tiên quân ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Nhưng buổi tối cũng có gì để chơi đâu, ngươi vẫn cứ về phòng ngủ thì hơn”.
Hoành Văn nói: “Tống Dao, sau khi chúng ta rèn luyện dưới trần gian xong rồi, ngươi có về thiên đình cùng chúng ta không?”.
Về, đương nhiên phải về cùng rồi, Tru Tiên Đài có lẽ đang ngóng bản tiên quân còn hơn quả phụ ngóng chồng ấy chứ. Ta mập mờ cho qua chuyện: “Nếu Ngọc Đế cho ta về thì ta liền về”.
Hoành Văn lập tức cười, nói: “Thế thì tốt rồi, sau khi ta về thiên đình, sẽ lại tìm ngươi chơi”.
Ta gật đầu đáp: “Được”.
Tiểu Hoành Văn ngồi trên giường, cầm tờ giấy gấp chơi trong tay, đong đưa qua lại, trông hao hao một hai phần với bộ dạng phe phẩy quạt thường ngày của Hoành Văn lớn. Trái tim ta lại khẽ run lên.
Hoành Văn ngáp một cái. Ta nhịn không được nói: “Tối hôm nay ngươi có ngủ ở đây luôn không”.
Hoành Văn nói: “Cũng được. Về phòng phiền lắm”.
Ta tắt đèn, nằm lên trên giường, đắp chăn, Hoành Văn nhích lại gần người ta một chút. Ta chỉ nằm yên, mắt trợn tròn, nhớ lại vô số những việc đã xảy ra trong quá khứ, có chút hối hận.
Nếu sớm biết có ngày này…
Nếu sớm biết có ngày này, thì trước đây cũng chỉ có thể như thế mà thôi, được lợi đến mấy nghìn năm, thật ra cũng nên biết đủ.
Nhưng ta vẫn không kìm được mà nghĩ ngợi miên man, nếu như hiện giờ, người đang nằm bên cạnh ta là Hoành Văn của ngày thường.
Nếu như hiện giờ người đang nằm bên cạnh ta là Hoành Văn của ngày thường…
Chỉ còn lại có mấy ngày ở dưới trần gian mà thôi.
Đột nhiên thấy bi thương quạnh quẽ dâng ngập trong lòng, chán chường suy sụp hệt những ngày đọc thơ âu sầu, phú thê lương thuở trước, bỗng thấy có thứ kích động nào đó trào lên.
Ta nhỏm người dậy, cúi xuống cơ thể bên cạnh, áp môi hôn.
Hoành Văn đang ngủ rất say, ậm ừ một tiếng, bàn tay lại nắm chặt lấy y phục của ta, thế là cơn kích động trong người ta lại càng được thể sục sôi dữ dội, ta đưa tay ôm lấy hắn, tìm đến bờ môi kia, hắn cũng liền ngoan ngoãn há miệng, đầu lưỡi trơn mềm đáp lại ta, cùng ta triền miên chẳng dứt, ta lại ôm lấy thân thể hắn siết chặt thêm chút nữa…
Một thoáng giật mình, đột nhiên thần trí ta thanh tỉnh.
Ta vội vàng buông tay, ngồi dậy, tự cho mình một cái bạt tai. Tống Dao, tên súc sinh nhà ngươi, đến cả đưa trẻ mười một mười hai tuổi cũng xuống tay được!!! Ngay cả cầm thú cũng không bằng!!! Ngọc Đế ơi, sao ta lại có thể làm ra chuyện tày trời như thế!
Ta loạng choạng mò tới bên bàn, uống một chén trà đã lạnh ngắt.
Hoành Văn, cứ cho hắn là Hoành Văn đi nữa, thì giờ cũng chỉ là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi.
Ta lại uống cạn thêm một chén trà lạnh, đưa mắt nhìn bóng đêm thê lương đang len qua cửa sổ.
Hoành Văn, chỉ còn lại có mấy ngày này thôi, vậy mà ngươi lại chỉ là một đứa trẻ, nói đúng hơn là một đứa trẻ chẳng biết Tống Dao là ai, là kẻ thế nào.
Ta thở dài ngao ngán, dù cho chỉ còn có mấy ngày, cũng không thể ngủ thế này thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.