Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 25:




Ngày tháng mang thai có không thoải mái đi nữa, cũng chậm rãi trôi qua.
Sau khi một nhà 4 người trải nghiệm hết tất cả triệu chứng mang thai của Cảnh Thần, rốt cục đến ngày ba cục cưng ra đời.
Bởi vì ba bào thai nên Phong Tế nghe theo đề nghị của bác sĩ, vào thời điểm tròn chín tháng để Cảnh Thần sinh mổ. Sinh con là một việc tốn rất nhiều thể lực, thông thường bào thai vượt quá 4kg, bác sĩ sẽ đề nghị sản phụ sinh mổ.
Tuy sinh tự nhiên tốt cho cả mẹ và con, nhưng trong trường hợp này Phong Tế đương nhiên tiếp nhận kiến nghị càng thêm chuyên nghiệp của bác sĩ. Chẳng qua sinh mổ Phong Tế không thể mổ cùng, nên cuối cùng chỉ có một mình Cảnh Thần bị đẩy vào phòng giải phẫu.
Mặc dù biết sinh mổ không có vấn đề gì, bất quá khi thấy y tá ôm ba đứa nhỏ và đẩy Cảnh Thần đang ngủ say ra, Phong Tế mới thở phào nhẹ nhõm. Anh còn chưa kịp nhìn con trai con gái kiếp này của mình đã đến bên cạnh Cảnh Thần.
Phong Tế đau lòng nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô, anh vươn tay vuốt dọc theo mái tóc rối của cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô.
“Em vất vả rồi, tiểu Thần.”
Từ khi mang thai cho đến lúc sinh con, phụ nữ rốt cuộc phải chịu bao nhiêu đau đớn, đàn ông như Phong Tế không thể hiểu được. Nhưng là chồng Cảnh Thần, kể cả kiếp trước, Phong Tế đã cùng cô trải qua 4 lần mang thai, mà lần này là lần cô vất vả nhất.
“Tế, em không sao hết.” Cảnh Thần mỉm cười với anh sau đó hơi nhíu mày. Trước khi mổ sẽ gây tê phần thắt lưng, sau khi khâu miệng vết thương lại, chất gây tê dần dần hết hiệu lực, cơn đau bụng truyền đến khiến Cảnh Thần thoáng nhíu mày.
Ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má Cảnh Thần, ánh mắt rất thương tiếc của Phong Tế luôn dừng trên mặt cô, đương nhiên thấy nét mặt có chút không khỏe của cô, anh bèn đứng dậy nhìn y tá bên cạnh, “Giảm đau sau phẫu thuật đâu?”
Y tá với khuôn mặt ngọt ngào rất chuyên nghiệp cười với Phong Tế một cái: “Đã chuẩn bị tốt, xin ngài không cần lo lắng. Ngài xem, ở chỗ này.” Cô ta nhẹ nhàng bơm thuốc giảm đau bên cạnh Cảnh Thần, mi tâm của cô lại dần dần buông lỏng.
Phong Tế vẫn luôn để ý cô, thấy cô thả lỏng mới gật đầu với y tá, tiến lên tự mình giúp cô. Phòng vip bệnh viện tư nhân có thể so với khách sạn 5 sao, thậm chí còn trang bị cả phòng bếp nhỏ. Trong phòng bếp người làm của Cảnh gia đang bận rộn, mùi canh gà từ phòng bếp truyền ra.
Lúc đổi giường Phong Tế bảo y tá điều chỉnh từng chút để khỏi làm cô đau, sau đó mới bế cô đặt lên giường.
“Tế, cục cưng đâu?” Sau khi nhắm mắt dưỡng thần một lát, Cảnh Thần mở mắt nhìn Phong Tế vội vàng hỏi.
“Ba mẹ đang ở cùng bọn nó, em cứ yên tâm. Đã chuẩn bị bảo mẫu rồi em không cần lo bọn chúng bị đói.” Phong Tế dùng khắn ấm cẩn thận lau mặt cho cô, “Em muốn uống canh gà trước hay nghỉ ngơi trước?”
Cảnh Thần cười: “Em muốn nghỉ một lát, mệt chết đi.”
“Được, anh sẽ ở đây với em” Sau khi lau xong mặt cho cô, Phong Tế chậm rãi lau tay cho cô.
Cảnh Thần châm rãi ngủ say, vì không có việc gì nên anh cởi quần áo cô giúp cô lau người. Cho dù là sinh mổ nhưng người cô cũng đầy mồ hôi. Hiện tại bụng cô có vết thương nên chỉ có thể lau qua thôi.
Y tá chăm sóc riêng cho Cảnh Thần chỉ có thể đứng một bên nhìn, không biết phải làm gì, cô ta vốn là y tá chuyên phụ trách phòng bệnh vip này. Giờ mọi công việc của cô ta đều bị chồng sản phụ làm rồi, nên cô ta chỉ có thể đứng một bên không biết làm gì cho phải.
Có điều sản phụ này cũng hạnh phúc thật, bây giờ rất khó tìm được người chồng nào chăm vợ như vậy. Y tá hơi hâm mộ nhìn khuôn mặt điển trai của Phong Tế, anh đã cởi áo vest, bên trong mặc áo sơ mi rất tự nhiên mở mấy nút áo, khiến anh lộ vẻ gợi cảm, bất kham.
Quả nhiên đàn ông tốt đều đã có chủ.
Sau khi cảm thán, y tá lặng lẽ ra ngoài. Xem ra vị tiên sinh này muốn tự mình chăm sóc vợ, cô ta chỉ cần đợi bên ngoài, có việc gì cần anh ta sẽ gọi.
***
Cảnh Thần nhẹ nhàng khoan khoái cúi đầu nhìn ba cục cưng ngủ say trên giường trẻ con, vẻ mặt vừa đau lòng vừa cưng chiều, khóe môi cứ cong lên mãi cho thấy tâm trạng cô rất tốt.
Khẽ vươn tay chạm vào khuôn mặt con gái, nhìn con gái dùng bàn tay nhỏ bé ôm ngón tay cô đến bên miệng mút. Cảnh Thần nhịn không được bật cười. Một đôi tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô, nhẹ nhàng dựa vào vai cô, nhìn ba cục cưng ngủ say trên giường đầy cưng chiều.
“Vẫn chưa đi nghỉ sao, mai là lễ đầy tháng của các con sẽ có không ít người đến đấy.” Phong Tế nói với Cảnh Thần, nhưng giọng rất nhỏ không làm ảnh hưởng đến ba cục cưng đang ngủ.
“Em có chút không yên lòng ba anh em bọn nó.” Cảnh Thần nhỏ giọng đáp.
Phong Tế cúi đầu hôn lên môi cô, nói, “Đừng lo lắng, cẳng phải lúc em ở cữ, bảo mẫu chăm sóc các con rất tốt sao?”
Được Phong Tế nửa ôm nửa kéo về phòng ngủ của hai người, Cảnh Thần trực tiếp bị anh ôm lên giường.
“Tế?” Cô bị ôm chặt có chút không thoải mái, kêu lên.
“Tiểu Thần, đừng nhúc nhích!” Giọng Phong Tế khàn khàn khiến Cảnh Thần không dám nhúc nhích, “Ngoan, mau ngủ đi.”
Khi xuất viện bác sĩ đã dặn, sinh tự nhiên phải 45 ngày mới có thể sinh hoạt vợ chồng, còn sinh mổ thì phải thêm 20 ngày nữa, cho nên Phong Tế chỉ có thể ôm Cảnh Thần tiếp nhận tra tấn ngọt ngào này.
Con hai người, hai đứa lớn là con trai cuối cùng là một cô con gái.
Con trai lớn tên Cảnh Thời, theo họ Cảnh Thần, đây là lời hứa giữa Phong Tế với vợ chồng Cảnh Hoằng Hi khi hai người cưới nhau, vì thế cái tên này do Cảnh Hoằng Hi đặt.
Con thứ hai tên Phong Tiêu, do Phong Tế đặt.
Con gái út tên Phong Sơ Nhiên, do Cảnh Thần đặt.
Sau khi vợ chồng Phong Lãng và Lan Lăng biết tên ba đứa cháu đã định lại hoàn toàn không thương lượng với bọn họ, vốn dĩ hơi lạnh nhạt với ba đứa cháu này, sau trong lúc Cảnh Thần ở cữ cũng chỉ đến thăm một lần.
Ngược lại Phong Hồng Thịnh ngày nào cũng đến, sau đó trực tiếp ở lại biệt thự Cảnh gia.
Phong Tế buông tha quyền thừa kế nhà họ Phong nhưng ông Phong có ba người con trai và hai người con gái, mà bọn họ đều có con trai và con gái của mình, nên giờ người thừa kế vẫn chưa quyết định, trừ việc rất thích ba tiểu cục cưng ra, Phong Hồng Thịnh muốn đến chỗ này tránh nạn một chút.
Ngày đầy tháng của ba cục cưng, sao người nhà họ Phong không có mặt được.
Tại khách sạn Hoàng Triều, Cảnh Thần ôm con gái, nhíu mày nhìn Phong Tế: “Tế, bọn họ sẽ không biến buổi lễ hôm nay trở nên không vui chứ?”
Vừa ở bên ngoài đụng phải mấy vị thân thích bên nhà họ Phong đang giương cung bạt kiếm, quả thực khiến Cảnh Thần lo lắng không thôi. Hôm này là ngày lành của ba cục cưng cô không muốn có rắc rối gì.
“Em yên tâm, bọn họ tự biết chừng mực.” Phong Tế cười lạnh nói, “Hôm nay ông nội cũng đến, nếu làm Phong gia mất mặt, thì chuyện thừa kế, bọn họ hoàn toàn mất cơ hội.”
“À, đúng rồi, hình như vừa nãy em có thấy Đường Dương, Bạch Yến Vũ không đến với hắn hả?” Tuy không có ấn tượng gì với Bạch Yến Vũ, nhưng Cảnh Thần còn nhớ cô ta rất thanh tú mà, trong khi lúc nãy bên cạnh Đường Dương là một cô gái rất xinh đẹp, mỗi cái nhăn mày tươi cười đều toát lên vẻ thanh thuần và quyến rũ, khiến phụ nữ như cô cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Bạch Yến Vũ ở nhà chăm sóc con, đứa nhỏ nhỏ vậy cũng không thể mang đến bữa tiệc, mà cô ta lại không yên tâm giao con cho bảo mẫu, do đó cô ta để em gái làm bạn gái Đường Dương đến tham gia lễ đầy tháng của cục cưng.” Dưới mắt kính Phong Tế hơi híp mắt đầy nguy hiểm, gã Đường Dương này lại dẫn tình nhân đến bữa tiệc đầy tháng của anh, hắn cho rằng chuyện xấu hắn alfm không ai biết à!
Cảnh Thần nhíu mày nghi hoặc, “Chẳng lẽ Bạch Yến Vũ không phát hiện em gái mình và chồng có mờ ám sao?”
Bạch Yến Vũ là người phụ nữ có tâm kế, lại không phát hiện ra sự bất thường trong quan hệ giữa em gái mình và chồng ư?
“Có lẽ biết, nhưng việc này liên quan đến chúng ta hả?” Khóe môi Phong Tế cong lên, “Lát nữa em và bảo mẫu ôm các con ra cho mọi người xem, rồi về nhà trước đi!”
“Hả?” Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Phong Tế, là mẹ ba đứa con, người phụ trách Cảnh thị, vợ CEO tập đoàn Cảnh Phong, hôm nay cô có thể không cần tham gia bữa tiệc này ư, làm vậy có thể không…
“Vợ anh mới ở cữ, chồng muốn để vợ nghỉ ngơi có gì không đúng. Vốn định bảo em ngồi một chỗ, mang thai ba đứa nhỏ tổn hại rất lớn đến sức khỏe em. Chẳng qua lúc trước không giấu được tin em mang thai, nên mọi người tính được thời gian ba bảo bối ra đời, nếu không, cũng không có tiệc đầy tháng ngày hôm nay.”
“Do đó lát nữa em chỉ cần ôm con ra sau đó rời đi trước, anh đã nói với ba mẹ và ông nội, họ đều đồng ý với anh.” Giơ tay lau mồ hôi cho cô, trong lòng Phong Tế rất lo lắng.
Tuy Cảnh Thần đã ở cữ một tháng nhưng cô vẫn hay ra mồ hôi và dễ mệt mỏi, cô còn phải điều dưỡng nhiều hơn mới được, tổn thương do mang thai ba đứa bé mang lại, cơ thể người mẹ sao có thể bù đắp nhanh tới thế.
Thấy Phong Tế lo lắng, Cảnh Thần gật đầu: “Được ạ.”
Phong Tế sắp xếp như vậy hơi thất lễ với khách nhưng giải thích một chút là được.
Trong buổi lễ, ba đứa bé trắng trẻo đáng yêu làm các vị phu nhân tiểu thư trong giới thượng lưu yêu thích không thôi, dù sao hiếm khi gặp ba bào thai đều khỏe mạnh, hơn nữa cả ba đứa rất đáng yêu.
Thời điểm Cảnh Thần ôm con rời khỏi bữa tiệc, sau lưng cô luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm cô mãi, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi hành lang, mới không nhìn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.