Duy Ngã Độc Tôn

Chương 8: Tử Thần Viên




- Tiểu thư, con tên là Tần Tuyết, bên kia đã thu dọn cho ngài xong, lão gia phái con qua đây hầu hạ tiểu thư, nhìn xem có gì muốn đưa sang đó, tiểu thư cứ việc phân phó.
Một cô gái mười tám mười chín tuổi, mắt ngọc mày ngài, dung mạo hết sức xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, ánh mắt nhìn mẹ con Tần Hàn Nguyệt cũng vô cùng chân thành.
Tần Hàn Nguyệt nhìn thoáng qua cô gái này, đã từng làm tiểu công chúa Tần gia, nàng đương nhiên rõ ràng, thị nữ có được loại tư sắc này, đều là Tần gia chuyên môn bồi dưỡng ra, lưu lại có trọng dụng! Hiện giờ cha mình lại có thể bỏ ra một người tới hầu hạ mình...Tuy rằng có lẽ chỉ là tạm thời, nhưng cái này cũng đủ để chứng minh Tần Hoành Viễn coi trọng hai mẹ con bọn họ.
Tần Hàn Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, từng bấy nhiêu năm, nam nhân kia là người mình sùng bái nhất, thật sự quan tâm tới hai mẹ con mình sao? Nếu thật sự quan tâm, vì sao hờ hững mười ba năm? Nếu như thật quan tâm, vì sao tùy ý để cô nhi quả phụ mình nhận hết ủy khuất? Nếu thật quan tâm, vì sao thẳng cho tới hôm nay, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra?
Kỳ thật trong lòng Tần Hàn Nguyệt cũng không oán hận cha mình, nhưng nàng vô cùng hiểu rõ tính tình Tần Hoành Viễn! Nếu như không có lợi ích, ông ấy tuyệt đối sẽ không để ý tới hai mẹ con mình! Năm đó Tần Hoành Viễn đuổi nàng đến chỗ ở dành cho hạ nhân Tần gia, từ đó về sau chẳng quan tâm tới, đã coi như ban phát ân tình bằng trời rồi, cũng gánh vác không ít áp lực.
Cho nên, bản thân Tần Hàn Nguyệt, cũng không để ý làm chút chuyện cho cha nàng, chỉ cần không tống khứ nàng đi. Nàng chính thức lo lắng, cũng chỉ lo cho con trai Tần Lập! Tần Hàn Nguyệt nhớ rất rõ, lúc cha nàng rời đi, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, còn có câu khích lệ kia, không thể không khiến nàng nghĩ nhiều!
Trong Tần Hàn Nguyệt trầm tư suy nghĩ, Tần Tuyết hết sức tự nhiên buông tay đứng ở trong phòng, trên mặt mang theo nét tươi cười nhàn nhạt, một chút thần sắc không nhịn được cũng không có, nhìn ra được, đây là một cô gái chịu giáo dục rất tốt, tố chất rất cao!
Trong lòng Tần Lập nghĩ: phàm là người như thế, hẳn phải hiểu được chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Lập tức hắn cũng không cố kỵ Tần Tuyết, trực tiếp hỏi Tần Hàn Nguyệt:
- Mẹ, người chuẩn bị rời khỏi Tần gia bây giờ chứ?
Tần Hàn Nguyệt sững sờ, lập tức lắc đầu:
- Không, ít nhất hiện giờ sẽ không.
Tần Lập cười:
- Vậy mẹ còn do dự cái gì? Ở trong phạm vi thế lực Tần gia, mẹ có năng lực từ chối gia chủ an bài sao?
Lúc này Tần Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, thật nhanh liếc mắt quan sát Tần Lập kẻ gây ra náo động ngày hôm nay. Giết người, đối với Tần Tuyết mà nói cũng không có gì hay ho, cùng lắm là một đứa trẻ xấu xa bị người ta chọc nóng nảy, cơn giận của kẻ thất phu mà thôi, cho nên, trước đó Tần Tuyết cũng không để Tần Lập vào mắt, mặc dù loại khinh thường này không có quan hệ đến thân phận của Tần Lập, nhưng, khinh thường vẫn là khinh thường.
Đến khi Tần Lập làm trò trước mặt nàng, biểu lộ ra loại quan điểm này, cuối cùng Tần Tuyết có chút động dung, tuy rằng không có thâm ảo bao nhiêu, nhưng nói ra từ miệng một đứa trẻ mười ba tuổi...Lại liên tưởng đến ngày hôm nay Tần Lập giết hai người kia, cùng với trước khi nàng tới đây, những lời gia chủ Tần Hoành Viễn phân phó nàng, trong mắt Tần Tuyết, tựa hồ hiểu ra thêm vài phần.
- Tần Tuyết, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thị nữ thiếp thân với Tần Lập! Hắn chính là thiếu chủ của ngươi, mệnh lệnh của hắn, ngươi phải nghe theo, mặc kệ bất cứ sự tình nào, ngươi hiểu chưa?
Lúc Tần Hoành Viễn nói những lời này, ánh mắt bắn ra tia lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Tuyết, lại nhấn mạnh từng chữ:
- Còn có, chuyện của hắn, ngươi không cần báo cáo cho bất cứ kẻ nào kể cả ta trong đó! Dù là hắn muốn ngươi tới ám sát gia chủ ta đây, ngươi cũng không cần nhắc nhở ta!
Trong lòng Tần Tuyết giật mình, nàng đã không phải đứa bé nữa, tự nhiên hiểu rõ "bất cứ sự tình nào" là đại biểu cho cái gì, nhưng nàng có lựa chọn sao? Từ nhỏ, nàng đã biết số phận của mình rồi, nhưng mà vẫn bị ngữ khí kiên quyết trong lời Tần Hoành Viễn nói làm cả kinh có chút ngây ra, trong lòng cân nhắc, cuối cùng Tần Lập này biểu hiện ra phương diện nào làm gia chủ bỏ vốn đầu tư như vậy?
Hiện tại nghe được Tần Lập nói một lời này, Tần Tuyết có chút rõ ràng, mặc kệ ra sao, Tần Lập này, cùng với đồ con hoang vô năng trong lời nói của mọi người trước kia, đã có biến hóa về bản chất!
Như vậy, mẹ con Tần Lập cuối cùng vẫn dọn vào ở Tử Thần Viên.
Khi Tần Hàn Nguyệt một lần nữa bước vào trong sân sau thời gian xa cách mười ba năm, nước mắt không nhịn được lại chảy ra, nữ nhân kiên cường này, mười ba năm ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi nấng đứa con, nàng chưa bao giờ rơi một giọt lệ; bị tất cả thân nhân bằng hữu vứt bỏ, tránh né như rắn rết, nàng cũng chưa từng rơi nước mắt; gặp phải ánh mắt trào phùng và khinh bỉ, nàng vẫn cứ không rơi lệ.
Nhưng ngày hôm nay, Tần Hàn Nguyệt cũng không biết mình cuối cùng khóc bao nhiêu nước mắt, nàng nghĩ mình thật không có tiền đồ, đặc biệt còn làm trò trước mặt con trai, nhưng nước mắt lại cứ một mực như nước chảy khỏi vòi phun, căn bản không dừng được, đến cuối cùng, Tần Hàn Nguyệt cũng không thèm để ý nữa, muốn chảy bao nhiêu thì chảy, muốn rơi bao lâu cũng được.
Tần Lập cũng không nói thêm gì, làm quen với hoàn cảnh Tử Thần Viên một chút, liền nhốt mình ở trong phòng, đồng thời căn dặn Tần Tuyết đừng tới quấy rầy mình.
Căn phòng này, so với chỗ trước kia, quả thật là trên trời dưới đất!
Các vật dụng trong phòng, từ lớn như bàn ghế, nhỏ đến các vật trang trí, kể cả chăn đệm trên giường, tất cả đều hết sức xa hoa, thể hiện hết nội tình gia tộc, nhưng không quá khoe khoang!
Tần Lập không nhịn được tận đáy lòng cảm thán: xem ra, cho dù ở thế giới nào, những thứ kẻ có tiền hưởng thụ, không phải người nghèo có thể tưởng tượng được.Nguồn: http://truyenfull.vn
Trên một chiếc bàn lớn đậm màu trong phòng, bày biện những chiếc bút, Tần Lập từng theo lão đạo sĩ học qua vài ngày phân biệt đồ cổ, liếc mắt liền nhìn ra, mấy thứ này tuyệt đối là đồ cổ, hơn nữa giá trị xa xỉ.
Tần Lập thu dọn lại tâm tình của mình một chút, thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu, sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường, cảm thụ được loại mềm xốp thoải mái này, trong lòng Tần Lập một mảnh rõ ràng.
Cái gọi là không công không chịu lộc, mấy thứ trước mắt này, đối với mẹ con Tần Lập mà nói, quả thật giống như là một giấc mộng. Nếu nói Tần Hoành Viễn không có ý đồ, sợ rằng không một ai tin.
Nhưng cho dù biết là Tần Hoành Viễn thật sự có ý đồ, hiện giờ mình có năng lực phản kháng sao? Chính mình tuy rằng đánh thông hai mạch Nhâm Đốc, tuy rằng cũng có thể thi triển không ít võ công kiếp trước, nhưng cường giả thật sự ở thế giới này Tần Lập còn chưa thấy qua, Tần Vĩnh đã có thể tạo thành uy hiếp nhất định, mà Tần Vĩnh, cùng lắm chỉ là một vai nhỏ mà thôi.
Cho nên, việc cấp bách nhất, không phải làm rõ mục đích Tần Hoành Viễn làm như vậy, mà là...phải đề cao thực lực của chính mình!
Trong lòng Tần Lập ra quyết định, lập tức bắt đầu vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, không ngờ tới công pháp do sư phụ lão nhân gia tự sáng tạo ra, lại thật sự thần kỳ như vậy, đáng tiếc sư phụ không thể nhìn tận mắt.
Tần Lập vừa vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết chạy trong kinh mạch mình, từng chút một săn sóc kinh mạch, đồng thời lớn mạnh linh hồn của mình, Tần Lập chợt phát hiện, Tiên Thiên Tử Khí Quyết, có thể làm cho tinh thần mình càng thêm sung túc!
Theo Tần Lập nhập định, trong phòng Tần Hàn Nguyệt ở bên kia, truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.