Duy Ngã Độc Tôn

Chương 11: Thượng Quan Thi Vũ




Cái tên thành Hoàng Sa rất kỳ quái, bởi vì bốn phương tám hướng xung quanh nó, đều là rừng rậm nguyên thủy nhìn xa vô tận, sản vật bên trong quá sức dồi dào.
Có người nói ở một ngàn năm trước, thành Hoàng Sa còn là một thôn trang nhỏ, bốn phía đều là rừng rậm, chỉ có nơi này là một mảnh sa mạc phạm vi khoảng trăm dặm, thôn trang nhỏ được xây dựng trên một ốc đảo ở trong sa mạc này, được gọi là thôn Hoàng Sa.
Đến sau này càng ngày càng có nhiều kẻ mạo hiểm tụ tập đến đây đào bảo vật, biến thôn Hoàng Sa thành một dịch trạm, cho nên, ở đây dần dần phát triển lên, đợi đến lúc Thanh Long quốc lật đổ tiền triều thành lập quốc gia, thôn trang nhỏ ngày xưa, đã thành một trấn lớn có hơn mười vạn nhân khẩu thường trú!
Lại qua khoảng trăm năm, ở đây, biến thành một thành thị lớn nhất phía nam Thanh Long quốc, đến bây giờ, nhân khẩu thường trú định cư ở thành Hoàng Sa đã vượt quá trăm vạn!
Thượng Quan gia, là gia tộc định cư sớm nhất ở thời thôn Hoàng Sa, đồng thời phát triển lớn mạnh, các mối kinh doanh vận tải, tửu lâu, khách sạn, hiệu cầm đồ, ngân hàng tư nhân...thậm chí là thanh lâu sòng bạc, hầu như tất cả các ngành nghề dính dáng tới phục vụ, đều bị Thượng Quan gia lũng đoạn.
Còn Thượng Quan Thiết làm gia chủ đời thứ hai mươi lăm Thượng Quan gia, bản thân chính là một cao thủ! Mười bốn năm trước đã đạt tới nguyên lực trọng thứ sáu, thực lực, đạt tới Huyền cấp bậc chín!
Vì tìm kiếm đột phá, lúc đó Thượng Quan Thiết đã hơn sáu mươi tuổi, một mình mạo hiểm tiến vào khe Ưng Chủy cách nam bộ thành Hoàng Sa một trăm bảy mươi dặm.
Đầm Phệ Hồn, khe Ưng Chủy, hồ Phượng Hoàng, khu Tuyệt Sát, bốn địa phương này, cùng xưng là bốn vùng hung hiểm nhất thành Hoàng Sa, đây cũng là những kẻ mạo hiểm cửu tử nhất sinh mấy trăm năm qua, dùng sinh mệnh tổng kết ra nó.
Trong đó đầm Phệ Hồn cách phía đông thành Hoàng Sa ba trăm năm mươi dặm, là một mảnh ao đầm phương viên hơn bảy mươi dặm, bên trong kịch độc chướng khí có thể thấy tùy ý, linh thú các loại số lượng khổng lồ, hơi có chút vô ý, sẽ bị cắn nuốt, trở thành thêm một cái oan hồn. Nhưng bên trong đầm Phệ Hồn dư thừa hơn loại dược liệu quý báu, cùng với hơn trăm loài linh thú dưới nước, có thể được một cái, đó là một món tiền khó lường, cho nên, tuy rằng vô cùng hung lệ, nhưng hấp dẫn vô số kẻ mạo hiểm đi vào.
Khe Ưng Chủy giống như là một cái miệng chim ưng cực kỳ khổng lồ, xung quanh đầy các hầm hố tự nhiên, có một ít hầm tự nhiên đường kính hơn trăm dặm, phía dưới sâu không thấy đáy, bên trong có đủ loại thực vật thần kỳ cùng linh thú hung mãnh, thậm chí có lời đồn, rất nhiều kẻ mạo hiểm đều công bố mình ở khe Ưng Chủy từng nhìn thấy qua linh thú biến thành người, không ai có thể chứng thực. Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng địa vị khe Ưng Chủy càng ngày càng thần bí trong lòng mọi người.
Hồ Phượng Hoàng cùng khu Tuyệt Sát không khác với hai địa phương này lắm, võ giả phổ thông tiến vào bên trong, dùng cửu tử nhất sinh hình dung tuyệt không quá đáng.
Nhưng ở địa phương cực kỳ hung hiểm này, để cho Thượng Quan Thiết gặp được một màn làm cả đời hắn cũng không thể nào quên!
Lúc đó hắn đang trốn tránh một linh thú truy sát, đầu linh thú kia ít nhất cũng có thực lực Huyền cấp đỉnh phong, nếu như Thượng Quan Thiết muốn liều mạng, cũng không nhất định sẽ thua, nhưng vấn đề là, ở khe Ưng Chủy này chém giết với linh thú, có thể dẫn tới sự cảnh giác của tồn tại càng cường đại hơn, vạn nhất bị nhìn trúng, vậy đúng là chết chắc rồi.
Mà trong quá trình chạy trối chết này, Thượng Quan Thiết kinh ngạc thoáng nhìn thấy ở nơi cao nhất khe Ưng Chủy...trên ngọn núi cao nhất ở miệng ưng dữ tợn có đứng hai người, một nam một nữ.
Nam lớn lên cực kỳ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, mặt tựa đao ngân, vóc người cao lớn, mặc một thân trường bào màu trắng, bên người hắn có một cô gái, quốc sắc thiên hương, ỷ ôi bên cạnh nam nhân, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc, thậm chí không thấy được Thượng Quan Thiết chạy trối chết cách đó mấy trăm thước.
Nơi hung hiểm như vậy, lại có một đôi tình lữ ở chỗ này thân mật nói chuyện yêu đương chỉ điểm giang sơn...Được rồi, cái này không tính là gì, người ta là thế ngoại cao nhân cứ thích cái kiểu như vậy, nhưng vấn đề ở chỗ, cái cô gái kia, Thượng Quan Thiết quen biết! Chính là con gái nhỏ của Tần Hoành Viễn gia chủ Tần gia, một trong tam đại gia tộc thành Hoàng Sa, Tần Hàn Nguyệt!
Lúc đó Thượng Quan Thiết thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, nhưng nam tử kia bỗng nhiên nhìn về phía hắn, một cái liếc thoáng qua lạnh lùng, làm Thượng Quan Thiết chợt có cảm giác như rơi xuống hầm băng! Đầu linh thú mãnh hổ truy sát phía sau hắn càng phát ra một tiếng gầm rú tràn ngập kinh hoàng, quay đầu cụp đuôi, xám xịt chạy mất!
Ánh mắt lạnh băng kia, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào linh hồn người ta!
Cả đời Thượng Quan Thiết cũng không thể nào quên, cái loại uy áp cùng sát khí vô hình này, hoàn toàn không giống một võ giả nhân gian có thể phát ra.
Năm đó khi con gái hắn là Thượng Quan Phi Nguyệt vào cung làm phi tử, Thượng Quan Thiết đã từng gặp qua một hộ vệ bên người Hoàng Thượng, có người nói hắn là cường giả Thiên cấp, coi như là cường giả Thiên cấp, cũng không thể gây ra áp lực lên Thượng Quan Thiết lớn như vậy.
Hơn nữa, chỉ là một ánh mắt của đối phương mà thôi.
Thượng Quan Thiết lập tức rời đi, hắn cũng không biết Tần Hàn Nguyệt có thấy mình hay không, cái nam nhân kia, hẳn sẽ không nói chuyện này cho tình lữ của mình chứ? Có thể, ở trong mắt người ta, mình chỉ là một ác khách xông vào nơi người ta đang nói chuyện yêu đương mà thôi...
Cái ánh mắt kia, lúc đó đày đọa Thượng Quan Thiết thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, dùng tròn ba năm bế quan, Thượng Quan Thiết mới trừ khử được tâm ma kia. Chỉ là thực lực của hắn, cũng vĩnh viễn dừng lại ở mức độ Huyền cấp bậc chín, cuộc đời này càng khó có thể tiến thêm một bước.
Sau này có chuyện con gái nhỏ Tần gia Tần Hàn Nguyệt phẩm hạnh không đứng đắn, sinh ra một đứa con hoang, cùng lúc đó giống như chuyện Thượng Quan Thi Vũ, truyền sôi sùng sục khắp thành Hoàng Sa.
Tần Hàn Nguyệt vốn rất có khả năng giống như con gái Thượng Quan Phi Nguyệt của hắn cùng nhau được tuyển vào hoàng cung, kết quả xảy ra chuyện như vậy, khiến cho vô số người bóp trán, đồng thời cũng nghi ngờ, đến cuối cùng là ai, bắt đi trái tim người con gái Tần gia quốc sắc thiên hương kia, sau đó lại vứt bỏ vô tình?
Mấy năm sau đó, Thượng Quan Thiết cũng thường thường "ngẫu nhiên" đi ngang qua nơi hạ nhân Tần gia cư ngụ, lặng lẽ quan sát đến đứa trẻ tư sinh trầm mặc kia, theo tuổi Tần Lập dần lớn lên, Thượng Quan Thiết càng lúc càng cảm giác được, giữa mặt mũi đứa bé đó, mơ hồ nhìn ra cái bóng người năm đó mình thấy được, vì vậy cuối cùng trong lòng kết luận, đứa bé tư sinh này, tám phần mười chính là con trai của nam nhân kia!
Tuy rằng không rõ giữa cô gái Tần gia cùng nam tử kia xảy ra chuyện gì, nhưng Thượng Quan Thiết luôn tin chắc, mình quyết định đưa Thượng Quan Thi Vũ gả cho Tần Lập là chính xác! Thượng Quan Thiết nhìn người vô số lúc này đặt cược, hắn đặt vào nam nhân kia, sớm muộn gì sẽ có một ngày hắn đến tìm kiếm nữ nhân cùng con của mình! Đến lúc đó, những gì hắn đầu tư...đều sẽ nhận được hồi báo!
Cái này, gọi là quyết đoán!
Trong ánh mắt già nua của Thượng Quan Thiết, tràn đầy ý cười hả hê, trong lòng nghĩ: Tần lão thất phu, đây là nguyên nhân cơ bản vì sao Tần gia của ngươi luôn không bằng Thượng Quan gia của ta!
Bởi vì, lão phu nhìn xa hơn ngươi nhiều lắm!
...
- Cháu gái ngoan, nghe ông nội nói, đi gặp hắn, có được hay không?
Thượng Quan Thiết có chút bất đắc dĩ nhìn cháu gái bảo bối của mình, cố sức làm công tác vận động cho cháu gái.
Thượng Quan Thi Vũ ngồi ở đối diện hắn mặc trường bào, trên tay mang theo một bao tay lụa mỏng màu trắng, trên mặt cũng che bằng khăn lụa màu trắng, trên dưới toàn thân, không có một chút da thịt lộ ra bên ngoài, Thượng Quan Thi Vũ xảy ra biến đổi như thế này, là từ sau sự kiện xảy ra một năm trước, nàng không chịu để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy làn da màu lam của mình.
- Không đi.
Thượng Quan Thi Vũ rất kiên quyết lắc đầu:
- Ông nội, đời này Thi Vũ không lấy chồng! Cứ ở cùng ông nội!
Giọng nói trong trẻo như tiếng hót chim hoàng oanh, thật là êm tai.Nguồn: http://truyenfull.vn
- Đứa nhỏ, ông nội sớm muộn gì cũng có một ngày phải đi, con cũng không thể cứ theo ông nội cả đời được, ông nội không còn, con nên làm gì bây giờ?
Lúc này Thượng Quan Thiết đã không còn một chút bộ dạng gia chủ uy nghiêm, hoàn toàn là một lão già hiền lành, trong ánh mắt có vui mừng, cũng có thương yêu.
- Dù sao...Con không muốn gặp hắn!
- Là bởi vì, thân phận của hắn?
Thượng Quan Thiết thử hỏi một câu.
- Đương nhiên không phải, con nào có tư cách gì cười nhạo người khác, Thi Vũ chỉ là đơn thuần không muốn lập gia đình, lại càng không muốn dọa người ta!
Thượng Quan Thi Vũ yếu ớt nói.
Trong lòng Thượng Quan Thiết co rút một trận, lòng nói thật là làm bậy mà, để cho cháu gái khả ái mỹ lệ của ta chịu dằn vặt như vậy, vì sao không báo ứng trên người lão bất tử ta chứ?
Lúc này, bỗng nhiên Thượng Quan Thi Vũ lại hỏi:
- Là hắn nói muốn gặp con? Nghe nói mấy ngày hôm trước, hắn còn tự tay giết hai người hạ nhân nhục mạ mẹ hắn?
Thượng Quan Thiết nhìn thấy có cửa, lập tức đem tin tức thám thính hai ngày qua nói một lượt cho Thượng Quan Thi Vũ.
Thượng Quan Thi Vũ trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nói:
- Vậy cứ gặp mặt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.