Duy Ngã Độc Tiên

Chương 53: Đại hội tân nhân (thượng)




Thiên Thạch đạo tôn than nhẹ một tiếng, nói:
“May mắn khi đệ tử giống như ngươi vậy ta chỉ có một, nếu không còn chưa đến Thiên Kiếp ta đã tức đến chết rồi.”
Vừa nói, tay áo lão phất nhẹ, một chùm quang hoa thanh sắc mênh mông sáng lên, xuất hiện trước người Hải Long một cái hộp ngọc nhỏ màu xanh. Thiên Thạch đạo tôn nói tiếp:
“Biết là tiểu tử ngươi tham lam, nên ta đã sớm chuẩn bị chu đáo, tất cả đều là loại pháp bảo phòng ngự, trên hộp lý ngọc tiên có hướng dẫn phương pháp xử dụng chúng, về sau tự ngươi dò sét lấy. Ài, thời điểm lúc trước ở Tiếp Thiên Phong ta rất hối hận, coi như đây là bồi thường cho ngươi. Chính là ta không nghĩ tới tu vi của ngươi lại tăng tiến nhanh như vậy. Hiện tại hẳn là ngươi có thể dùng chúng. Được rồi, trước hết cứ lấy đi, ta còn có chính sự muốn nói với ngươi.”
Trong hộp thanh ngọc không ngừng truyền đến linh khí nhàn nhạt, đó là năng lượng vô cùng tinh thuần. Chỉ nhìn sơ qua cái hộp ngọc kia thôi, Hải Long đã biết Thiên Thạch cho mình đúng là thứ tốt. Càng Khôn Giới dưới pháp lực thúc dục huyễn hóa ra một đoàn hào quang thanh sắc, theo tay vung lên, hắn đã thu hộp ngọc màu xanh vào trong đó. Mỉm cười nói:
“Đa tạ ngài, chuyện trước kia ta đã sớm quên rồi. Có chuyện gì, sư phụ cứ việc phân phó.”
Thiên Thạch đạo tôn liếc qua Đạo Minh chân nhân bên cạnh một cái, nói:
“Trách không được ngươi nói tiểu tử này trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn, xem ra là sự thật, đáng thương cho mấy món pháp bảo của ta! Ài.”
Chuyển hướng sang Hải Long:
Ta đưa ngươi vài món pháp bảo đều có chứa công năng tiềm tàng, đối với chuyện xuất ngoại sau này của ngươi có trợ giúp rất lớn. Vừa rồi cũng như tiểu hòa thượng kia có nói, hiện tại thế cục trên Thần Châu đại địa vô cùng phức tạp, đệ tử vượt qua Đăng Phong cảnh giới ở Liên Vân Tông chúng ta đại đa số đều đi theo mấy vị đạo tôn xuất ngoại. Ta đạo tam tông hưng thịnh cực nhanh, hiện tại cơ hồ khí thế đã áp đảo chính đạo chúng ta.”
Hải Long khẽ nhíu mày nói:
“Sư phụ, việc này tiểu hòa thượng vừa rồi có nói qua. Ngài không cần nhiễu sự, nói thẳng trọng điểm ra đi.”
Thiên Thạch đạo tôn hiện giờ cũng bất chấp Hải Long vô lễ, nói:
“Vì để khích lệ môn hạ có thể khắc khổ tu luyện, thất tông chúng ta lúc ba trăm năm trước quyết định, mỗi trăm năm, sẽ cử hành một lần đại hội thất tông tân nhân tỷ thí. Đến lúc đó, phàm là ai trong thất tông chính đạo, tu hành chưa đủ ngàn năm, đều có thể tham gia. Việc này là cơ hội chứng minh bản thân, cũng là thời cơ làm rạng rỡ cho tông phái, ba trăm năm qua, đã cử hành hai lần tỷ thí. Nói ra thật xấu hổ, tông ta quản lý đối với đệ tử đều là phó mặc, tự hành tu luyện là chính, cái gọi là nhiệm vụ sư phụ chỉ dắt tới cửa, tu hành là do mọi người, cũng không có ý phải bồi dưỡng cái gì tinh nhuệ. Hai lần tỷ thí, nhưng ngay cả tiến vào vòng ba cũng không có. Hiện tại tông ta đã là nhất đại tông phái đứng đầu, nếu đến kỳ đại hội thứ ba này vẫn không đoạt được thứ hạng mà nói thì bọn đạo tôn chúng ta thật sự là không còn mặt mũi nào. Cho nên, ta muốn ngươi đi tham gia sự kiện lần này, hơn nữa phải đạt ít nhất là hạng ba. Phải cho Liên Vân Tông chúng ta, cũng như là Thiên Thạch Nhất Mạch vẻ vang.”
Hải Long nhíu nhíu mày, nói:
“Ta không đi. Sư phụ, đệ tử trong thất tông đều tham gia nhiều như vậy, cho dù ta tham gia, chỉ sợ cũng không chiếm được thứ hạng gì tốt đâu. Ta không muốn đi.”
Thiên Thạch đạo tôn giận dữ nói:
“Ngươi vừa rồi đã đáp ứng. Có được pháp khí của ta, chẳng lẽ ngươi định nuốt lời ư? Ta đã ưu đãi cho ngươi, có đi hay không, cũng không phải ngươi làm chủ. Huống chi, nếu ta không nắm chắc ngươi có thể đạt được thứ danh, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi làm cho xấu hổ sao? Trong hàng đệ tử tu luyện ngàn năm, ta còn chưa từng nghe nói qua tông phái nào có người đạt tới Thoát Thai cảnh giới. Ngươi phải biết rằng, ở người tu chân chúng ta, Đăng Phong cảnh giới trước kia tương đối dễ dàng đạt tới, cho dù là đệ tử có tư chất bình thường đi nữa thì trải qua năm trăm năm khổ tu, cũng có thể tiến vào Đăng Phong sơ kỳ. Nhưng Đăng Phong hậu kỳ về sau, tu luyện khó khăn trăm bề. Chỉ có đệ tử thiên chất cao, mới có thể tiến bộ nhanh một chút. Ngay cả Vô Song, Phụ Đam, Đạo Long, ba cảnh giời này bình thường cũng phải trải qua ngàn năm khổ tu mới có thể đạt tới. Dựa vào tu vi hiện giờ của ngươi, hơn nữa với biểu hiện lực công kích vừa rồi, ở người tu chân ngàn năm trong chính đạo, cơ hồ có rất ít người có thể trở thành đối thủ của ngươi. Nếu ngươi đoạt giải quán quân trở về, ngươi chính là công thần của Liên Vân Tông, các đệ tử đều tôn kính ngươi, ngươi còn không biết à. Bởi vì Liên Vân Tông chúng ta gần mấy trăm năm qua uy thế đã tăng nhiều trong chính đạo, hiện tại tân đệ tử đông đảo. Chẳng lẽ, ngươi không muốn trở thành thần tượng của bọn họ sao? Ở Tu Chân Giới chỉ cần ngươi có thực lực, dù đi tới chỗ nào cũng đều có người tôn kính ngươi. Mà thất tông tân nhân sắp cử hành, đúng là cơ hội tốt để biểu diễn tài năng trẻ.”
Là người ai cũng có lòng hư vinh, nghe Thiên Thạch nói xong, Hải Long không khỏi hơi động tâm, thì thào nói:
“Ta hơi lo lắng một chút.”
Thiên Thạch đạo tôn nghiêm mặt nói:
“Hiện tại thời gian cấp bách, ngươi có lo lắng cũng không được. Đại hội tỷ thí tân nhân thất tông sẽ cử hành tháng sau, tại Tiên Chiếu Sơn ở Ngũ Chiếu Tiên. Ngươi phải mau chóng xuất phát mới đến kịp. Khi tông chủ rời núi đã giao quyền lựa chọn người cho bản tôn, ta cũng đắn đo thật lâu mới chọn lựa ra năm tên đệ tử. Vừa vặn hôm nay ngươi xuất quan đã được ta khảo sát pháp lực, lần này liền thu nạp ngươi vô đội a. Con một điều nữa là lần tái tỷ thí này có lợi vô cùng. Vì để cổ vũ cho các đệ tử chính đạo, ba thứ hạng đầu đều có thưởng, thứ nhì và thứ ba thì thưởng một kiện cực phẩm bảo khí, còn phần thưởng cho hạng nhất là một kiện tiên khí. Tiên khí có khái niệm gì thì ngươi hẳn là rất rõ ràng a.”
Nghe có tiên khí, Hải Long nhất thời động tâm thật mạnh, dứt khoát nói:
“Hảo, sư phụ, ta đáp ứng ngài, nhất định làm cho Liên Vân Tông chúng ta vẻ vang.”
Nói xong, còn làm bộ dáng ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Hoằng Trị ở một bên thì thào nói khẽ:
“Theo ta thấy, đoạt kiện tiên khí kia mới là lý do thật à.”
Hải Long trừng mắt nhìn hắn một cái, cười làm lành với Thiên Thạch đạo tôn nói:
“Sư phụ, lão nhân gia ngài còn có cái gì phân phó không? A, đúng rồi, hiện tại tu vi cảnh giới của ta tuy rằng tăng lên rất nhiều. Nhưng có điều đạo pháp bổn môn còn chưa có học cái gì, ngài có thể dạy cho đệ tử không.”
Thiên Thạch đạo tôn tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
“Ngươi cái tên tiểu tử này! Ta thật không biết nên nói gì cho phải. Bất quá, cho dù ngươi làm vì tiên khí đi, cũng nhất định phải đạt quán quân trở về. Còn điều nữa là đừng quên đạo hào ta cho ngươi lúc báo danh. Đạo Minh, nhiệm vụ chỉ điểm đạo pháp cho Hải Long ta giao ngươi. Hắn hiện tại có pháp lực thâm hậu, học đạo pháp hẳn là thực hành dễ dàng. Ba ngày sau, ta cho tập hợp ngươi và năm tên đệ tử khác tại Ma Vân Bình, sau đó sáu người xuất phát đi Tiên Chiếu Sơn trước.”
Nói xong, mây mù bốc lên dưới chân, ở hào quang lam sắc bao vây bỗng nhiên mất hút.
Đạo Minh cung kính sau khi nhìn theo Thiên Thạch đạo tôn rời đi, mới chuyển hướng qua Hải Long nói:
“Sư đệ, chúc mừng ngươi. Ta đi theo sư phụ nhiều năm, cũng chưa từng được ông ta cho cái gì bảo vật.”
Hải Long trong mắt đột nhiên toát ra một tia quang mang kỳ dị, theo như chính miệng Thiên Thạch đạo tôn nói, hắn đã biết tu vi mình đã vượt qua Đạo Minh chân nhân, một loại cảm giác cao cao tại thượng dâng lên, hắc hắc cười nói:
“Đạo Minh mập ú, ta nhớ rõ lúc trước dường như chúng ta có đánh cuộc qua. Rốt cuộc bây giờ là ai thắng vậy?”
Đạo Minh sắc mặt hơi đổi, thì thào nói:
“Sư đệ, ngươi mãi bế quan, ai mà biết được ngươi tiến vào Đăng Phong cảnh giới lúc nào, ta xem, đánh cuộc giữa chúng ta coi như kết thúc đi.”
Hải Long tiến đến bên cạnh Đạo Minh, một tay ngăn bả vai mập mạp của hắn lại, nói:
“Hảo, nếu sư huynh đã nói như vậy, coi như quên đi.”
Đạo Minh ngẩn người, hắn không nghĩ tới Hải Long tự nhiên lại tốt như vậy. Thầm nghĩ, có lẽ tám trăm năm tu luyện này đã cải biến bản tính hắn hay sao? Đạo Minh sai lầm rồi, cái gọi là giang sơn dễ đổi, nhưng bản tính rất khó dời, Hải Long sở dĩ không truy theo việc đánh cuộc nữa, đầu tiên là bởi vì hắn cũng không có gì để chứng mình trong vòng năm trăm năm mình đạt tới Đăng Phong cảnh giới để làm căn cứ, lại một cái nữa là hắn rất muốn lập tức theo Đạo Minh học tập đạo pháp. Ở trong lòng Hải Long, phàm muốn lợi dụng người, thì phải khách khí một chút. Đạo Minh chân nhân mỉm cười nói:
“Sư đệ, thời gian cấp bách, chúng ta mau chóng bắt đầu học tập đạo pháp nha.”
Hải Long gật đầu nói:
“Tốt lắm, ta đi đến Ma Vân động phủ của ngươi. Nơi đó linh khí sung túc, hẳn là vô cùng thích hợp để học đạo pháp.”
Đạo Minh chấn động toàn thân, cười làm lành nói:
“Chỗ của ta quá nhỏ, không được đâu. Ta thấy, hay là tại đây đi.”
Tiên phẩm hắn gieo trồng cũng rất mau thành thục, hắn chỉ là sợ Hải Long a!.
Hải Long cố làm ra vẻ như khó cho mình, nói:
“Nhưng có điều, lâu rồi không đến chỗ sư huynh, tiểu đệ thật sự muốn ghé thăm a! Hiện tại ta còn rất nhớ mấy linh dược kia của sư huynh nữa.”
Đạo Minh hoảng sợ, chặn lại nói:
“Hay là ngươi đừng nhớ thì tốt hơn. Nơi đó có thể không có gì đâu.”
Hải Long than nhẹ một tiếng, nói:
“Ta muốn nhanh chóng làm rạng rỡ sư môn, sư huynh a! Ngươi hẳn là có thể cấp cho tiểu đệ vài dược phẩm phòng thân không, nếu không, ta bị thương thì phải làm sao đây.”
Đạo Minh thầm mắng trong lòng, dựa vào tu vi hiện tại của ngươi mà cũng bị thương khi tham gia tỷ thí à? Nhưng vì sợ Hải Long lại đòi lên Ma Vân Phong, hắn cũng chỉ đành cười làm lành nói:
“Hảo, hảo, chờ khi ngươi xuất phát, ta nhất định sẽ cho ngươi một ít.”
Hoằng Trị và Tiểu Cơ Linh ở một bên cười trộm, Hoằng Trị thầm nghĩ trong lòng, đã biết đại ca đúng là ngày càng lợi hại, chẳng những tu vi cao thâm, hơn nữa tựa hồ càng thêm tham lam. Mới vừa xuất quan, liền đòi ngay pháp bảo cùng dược phẩm, xem ra, mình đi theo hắn quả thật chính xác à! Ít nhất có hắn ở đây, mình sẽ được ăn đến mệt nghĩ.
Hải Long đột nhiên thần sắc ảm đạm rất nhiều, thấp giọng nói với Đạo Minh:
“Sư huynh, mấy vị sư phó của ta hiện tại ra sao? Bọn họ, bọn họ mạnh khõe chứ?”
Nghĩ tới nhóm sư phó rất nhiệt tình với mình này, Hải Long không có nữa ý bông đùa. Trong mắt toát ra một tia ảm đạm nhàn nhạt.
Đạo Minh chân nhân thở dài nói:
“Ở trong lòng ngươi, địa vị của ta vĩnh viễn kém hơn mấy vị sư phó kia à. Tám trăm năm trôi qua, bọn họ đã sớm đều tiến nhập Đăng Phong cảnh giới. Hiện tại trừ Linh Ngọc Tử ở lại Ma Vân Bình ra, à không, hiện tại phải gọi hắn là Đạo Ngọc Tử. Hắn ở lại Ma Vân Bình chỉ đạo cho tứ, ngũ đại đệ tử tu luyện, còn lại đều đã đi theo các vị tổ sư rời núi trải nghiệm rồi. Bọn Đạo Ngọc Tử sau khi biết ngươi bế quan, vẫn giữ lại y nguyên chỗ ở của ngươi. Đi thôi, đến nơi ta cần tới. Ở nơi nào truyền thụ đạo pháp cho ngươi cũng như nhau thôi.”
Ba ngày sau.
Từng trận mây mù như hoa miên không ngừng đánh sâu vào Ma Vân Bình, dương quang ấm ấp lúc ẩn lúc hiện, cây cỏ trên Ma Vân Bình cũng như con người, các loại tiên linh chi ở đây tự sinh tự diệt. Năm đó dù Hải Long phá tan nhưng chúng vẫn tiếp túc nhiệm vụ của mình.
Trên mảnh đất trống ở Ma Vân Bình, hiện tại đã thành lập ba hàng phòng ốc cho tứ, ngũ đại đệ tử, nhiều thêm chừng ba mươi mấy người. Hiện tại, Liên Vân Sơn Mạch thất thập nhị phong bên ngoài, còn bên trong thập nhị phong đều có đệ tử ở lại. Ma Vân Phong cao nhất tính ra như vậy là ít, có chút trên núi đã vượt qua hai trăm đệ tử. Hiện giờ Liên Vân Tông đã tiến đến thời kỳ cường thịnh, thêm các đại đệ tử nữa là có chừng hơn ba nghìn người. Xét theo góc độ thì có thể nói tuyệt đối là Thần Châu đệ nhất tu chân đại phái.
Nhìn cảnh đẹp chung quanh, Hải Long đứng khoanh tay, trong lòng tràn ngập một mảnh bình tĩnh, ba ngày trước lúc hắn về tới đây, đã cùng với Đạo Ngọc Tử ôm nhau khóc rống, Đạo Ngọc Tử đã thay đổi rất nhiều, chẳng những tu vi cường đại, hơn nữa khí chất cũng trở nên khác trước, khi nghe Hải Long nói đã đạt tới Thoát Thai chi cảnh, chẳng những không có một tia ghen tị, ngược lại càng thêm vui sướng ngập tràn. Trong nhóm sư phó đông đảo lúc trước, Linh Thông Tử và Linh Ngọc Tử là tốt nhất với hắn. Trong lòng Hải Long, sớm đã coi bọn họ như là phụ thân.
“Sư thúc tổ, ngài làm gì vậy?” Một thanh âm mang theo vài tia trẻ con vang lên.
Hải Long không cần quay đầu cũng biết là Ngũ đại đệ tử Đàm Vân mới lên núi không lâu. Trong đông đảo đệ tử ở Ma Vân Phong, hắn thích nhất chính là Đàm Vân này, ngoại trừ việc không có khí chất như mình ra, thì mới mười lăm tuổi tựa như lúc chính mình vừa mới lên núi. Đều là cô nhi, đều thiên phú bình thường, nhưng suy nghĩ thông minh.
Xoay người, Hải Long mỉm cười nói:
“Tiểu Vân, ngươi lại đây.”
Đàm Vân tướng mạo thực bình thường, tuy rằng thân thế giống như Hải Long, nhưng so sánh với lúc trước của hắn, lại có vẻ đôn hậu hơn. Ít nhất, hắn đối với trưởng bối rất lễ phép. Tiến lên vài bước, Đàm Vân đứng cúi đầu trước mặt Hải Long. Hải Long nhìn hắn có chút sệ sệt, cho tới giờ phút này, hắn vẫn còn cho rằng mình mới mười tám tuổi.
Sau một lúc lâu, ở ánh mắt sáng quắc của Hải Long, Đàm Vân có chút không thích nghi, thấp giọng kêu:
“Sư thúc tổ, ngài, ngài sao vậy?”
Hải Long phục hồi tinh thần, khẽ thở dài:
“Không có gì, nhìn ngươi, khiến cho ta nhớ tới chính mình trước kia. Qua chốc nữa sư thúc tổ phải tạm thời rời khỏi đây một thời gian ngắn, ngươi phải đi theo các vị sư phụ tu luyện thật tốt, biết chưa? Ngươi hiện tại còn là Sơ Khuy sơ kỳ. Có lẽ chúng ta hữu duyên, khiến ta phải cho ngươi món đồ này.”
Hào quang chợt lóe, thanh Tinh Lam Hoàn màu lam đã nằm trên cổ Đàm Vân. Vốn Hải Long đã sớm muốn cho hắn cả Huyết Bát Quái. Nhưng sợ mặt trên của Huyết Bát Quái ẩn dấu hung khí làm ảnh hưởng đến tu vi Đàm Vân, cho nên mới đưa ra cái pháp bảo thuộc tính phòng ngự này.
Đàm Vân kinh hỉ nhìn bảo bối trên cổ, hưng phấn nói:
“Đa tạ sư thúc tổ, cái này, cái này quá đẹp. Là pháp bảo ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.