Đường Xưa Mây Trắng

Chương 14: Vượt Sông Hằng






Siddhatta vượt sông Hằng (Ganga) và đi sâu vào nội địa Magadha.
Đây là một vương quốc nổi tiếng có nhiều vị ẩn tu bậc lớn.
Siddhatta quyết đi tìm cho được vị chân sư có thể trao truyền cho bí quyết siêu sinh thoát tử.Phần lớn những nhà tu hành này đều cư trú trong chốn núi rừng.
Theo sự chỉ dẫn của các bạn đồng tu, Siddhatta đi tìm họ để tham vấn, học hỏi, thực tập.
Hễ nghe nơi nào có vị chân sư là Siddhatta tìm tới, dù phải vượt núi băng ngàn, dù phải dầm sương dãi nắng tháng này qua tháng khác.Siddhatta đã gặp những người tu thuộc phái lõa thể.
Họ không có một mảnh áo quần tối thiểu nào trên người.Ông cũng đã gặp những nhóm người tu khổ hạnh.
Những người này không nhận thức ăn cúng dường của nhân gian.Họ chỉ ăn rễ cây, đọt cây và trái rừng.
Họ để cho nắng gió và mưa bão hành hạ xác thân họ.Họ tin rằng chịu đựng được những khổ hạnh như thế thì sau khi chết họ sẽ sinh lên cõi trời.Có một hôm Siddhatta nói với họ:– Dù các bạn có sinh lên cõi trời đi nữa thì những đau khổ trên trần gian vẫn còn nguyên vẹn.
Chúng ta tu đạo tức là đi tìm phương thuốc giải khổ cho cuộc đời chứ không phải tìm cách trốn tránh cuộc đời.
Đã đành là nếu ta o bế thân thể ta như những người chủ trương ăn chơi kia, thì ta không giúp được gì cho cuộc đời, nhưng nếu ta hành hạ thân thể ta, ta cũng chẳng giúp được gì hơn cho cuộc đời là mấy.Nói xong, Siddhatta từ giã họ và tiếp tục con đường tham cứu học hỏi của mình.
Ông tìm tới nhiều đạo tràng khác nhau.
Có nơi ông lưu trú lại trong ba tháng để thực tập.
Có nơi ông lưu trú lại sáu tháng.

Niệm lực và định lực của ông nhờ sự thực tập càng ngày càng tăng tiến, nhưng đạo lớn của sự vượt thoát tử sinh ông vẫn chưa tìm được.Đôi khi ngồi thiền tập trong rừng, hình ảnh của vua cha, của Yasodhara và Rahula cũng như những hình ảnh của quãng đời niên thiếu hiện về.
Năm tháng qua thật mau.
Mới đó mà hai năm đã trôi qua từ ngày Siddhatta rời bỏ xứ sở.
Siddhatta nhiều khi không khỏi sốt ruột.
Tuy vậy, đức tự tin vẫn còn rất mạnh trong ông.Một thuở nọ, Siddhatta ẩn cư trên sườn đồi Pandava cách kinh đô Rajagaha của vương quốc Magadha không xa.
Một hôm, ông cầm bát xuống núi, đi vào kinh thành khất thực.
Dáng đi của ông nghiêm túc và khoan thai.
Phong thái của ông trầm tĩnh.
Hai bên đường người ta dừng lại để nhìn vị sa môn khất sĩ.
Ông đang đi trên đường phố mà ung dung như một con sư tử đang đi giữa chốn sơn lâm.
Tình cờ xa giá của quốc vương Magadha đi ngang qua đó.
Vua Bimbisara cho dừng xe lại để quan sát ông.
Rồi vua ra lệnh cho một thủ hạ đem thức ăn đến cúng dường vị sa môn khất sĩ này, và tìm cách theo dõi ông ta về nơi ẩn cư của ông cho biết chỗ.Chiều hôm sau, vua Bimbisara tìm lên nơi ẩn cư của Siddhatta.
Để xe tứ mã dưới chân đồi, vua leo lên cùng với một tên thị vệ.
Thấy Siddhatta đang ngồi dưới một gốc cây, vua tiến tới chào.
Siddhatta đứng dậy.
Nhìn cách ăn mặc của vua, ông biết đây là quốc vương Magadha.
Ông chỉ một phiến đá gần đó và chắp tay mời vua ngồi, và ông cũng ngồi xuống bên một phiến đá đối diện.Thấy dáng điệu và tư cách thanh tao đặc biệt của ông thầy tu, vua Bimbisara rất đỗi ngạc nhiên và khâm phục.
Vua nói:– Trẫm là quốc vương xứ Magadha.
Trẫm đến để kính mời sa môn về kinh thành với trẫm.
Trẫm ước ao có sa môn bên mình để được thấm nhuần đạo đức của ngài.
Có được ngài bên trẫm, chắc chắn nước Magadha sẽ có hòa bình và thịnh trị.Siddhatta mỉm cười:– Tâu đại vương, bần đạo đã quen sống ở chốn núi rừng.– Sa môn ở đây thật là cực khổ.

Giường chiếu không có, người hầu hạ cũng không.
Nếu ngài chấp nhận về với trẫm, trẫm sẽ để dành cho ngài riêng một cung điện.
Ngài về để dạy dỗ…– Đại vương, đời sống cung điện không thích hợp với bần đạo.
Bần đạo đang cố công tìm cho ra con đường giải thoát để có thể cứu độ cho mình và cứu độ cho những kẻ khác.
Đời sống cung điện không thích hợp với hoài bão của kẻ tu hành này.– Ngài còn trẻ, mà quả nhân lại cần một tâm hồn bạn hữu.
Mới trông thấy ngài lần đầu, trẫm đã đem lòng mến yêu.
Ngài hãy về với trẫm.
Nếu cần trẫm sẽ chia một nửa giang sơn này cho ngài trị vì, rồi đến khi tuổi cao, ngài sẽ trở về cuộc đời của kẻ xuất gia, như vậy cũng chưa muộn.– Bần đạo xin cảm tạ tấm lòng chiếu cố của đại vương, nhưng quả thật giờ đây bần đạo chỉ có một ước vọng mà thôi: đó là ước vọng tìm cho ra chánh đạo để cứu giúp muôn loài.
Thì giờ đi qua rất mau, tâu bệ hạ.
Nếu ta không sử dụng năng lực của tuổi trẻ để thực hiện điều ta mong ước thì không mấy chốc tuổi già sẽ đến và ta sẽ hối tiếc, với lại, cuộc sống rất vô thường.
Cái khổ của sinh lão bệnh tử luôn luôn rình rập ta.
Những ngọn lửa phiền não nội tâm như tham vọng, giận dữ, oán thù, si mê, ganh ghét, và kiêu mạn đang nung nấu tâm hồn ta.
Ta chỉ có thể đạt tới an lạc thật sự nếu ta tìm được con đường.
Chỉ khi nào Đạo Lớn được tìm ra, mọi loài mới có một đường thoát.
Nếu bệ hạ có lòng yêu mến bần đạo thì xin bệ hạ để cho bần đạo được theo đuổi con đường mà kẻ tu hành này đã hướng đến từ lâu.Càng nghe, vua Bimbisara càng lấy làm cảm phục vị sa môn khất sĩ.Vua nói:– Quả nhân rất sung sướng được nghe những lời nói đầy cương nghị và đầy đạo hạnh của ngài.
Kính bạch đại đức sa môn! Ngài là người xứ nào, dòng họ của ngài là dòng họ nào? Ngài có thể cho quả nhân được biết hay không?– Tâu đại vương, bần đạo xuất thân từ vương quốc Sakya.
Dòng họ của bần đạo là Sakya.

Vua Suddhodana là người thân sinh ra bần đạo, hiện trị vì ở Kapilavatthu, và mẹ của bần đạo là phu nhân Mahamaya.
Bần đạo vốn là thái tử Đông cung, nhưng vì muốn xuất gia tìm Đạo mà phải rời bỏ cha mẹ, vợ con và cung điện, kể đã được hơn ba năm trời.Vua Bimbisara rất đỗi ngạc nhiên.
Vua thốt lên:– Thế ra ngài cũng là người thuộc giới cành vàng lá ngọc! Trẫm hân hạnh được gặp ngài.
Bạch sa môn! Giữa hoàng gia xứ Sakya và hoàng gia xứ Magadha đã có liên hệ thân hữu lâu đời! Trẫm đã dại dột dám đem danh lợi ra mà thuyết phục một vị đại sa môn! Xin sa môn tha thứ cho trẫm.
Trẫm chỉ xin ngài một ân huệ là thỉnh thoảng viếng thăm cung điện để trẫm được cơ duyên cúng dường, rồi khi nào tìm ra được Đạo Lớn, xin ngài từ bi trở về chỉ dạy cho đệ tử.
Xin ngài hứa cho.Siddhatta chắp tay đáp lễ:– Bần đạo xin hứa là khi nào tìm ra được đạo, bần đạo sẽ trở về chia sẻ với đại vương.Cuộc tiếp kiến chấm dứt.
Vua Bimbisara cúi đầu chào vị samôn rất thấp và cùng tên cận vệ xuống núi.Sa môn Siddhatta rời bỏ chỗ ẩn cư của ông ngay sau ngày hôm đó.
Ông không muốn bị bận rộn vì sự lui tới cúng dường của hoàng gia.
Hướng về phía Nam, ông đi tìm một nơi khác thuận lợi cho sự tu tập.
Nhờ người mách bảo, ông tìm tới đạo tràng của đạo sĩ Uddaka Ramaputta.
Ông nghe nói đạo sĩ có chứng đắc cao siêu lắm.Đạo tràng của đạo sĩ Ramaputta không xa thủ đô Rajagaha mấy.
Đạo sĩ có tới gần bảy trăm vị đệ tử, ba trăm tu học tại chỗ và gần bốn trăm tu học tại những cơ sở địa phương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.