Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 92: Một giọt máu




Sau khi Cá Vàng nói thế, hắn chỉ mỉm cười đáp!
“ Bộ ngươi không sợ ta hống lừa ngươi sao!”
- Lúc này Cá Vàng mới tỉnh ra sau khi khiếp sợ liền hỏi hắn!
“ Thế làm sao chứng minh cho ta thấy,những gì ngươi nói là thật ”
- Lúc này nàng không đứng mà nói chuyện với hắn nữa, mà ngồi xuống dường, nàng muốn quan sát thay đổi khuôn mặt của hắn, muốn tìm ra một chỗ nào đó có tên là dối trá trên mặt của hắn!
- Hắn cũng nào biết tâm tư của nàng đâu chứ, hắn nói câu này cũng là để nói cho Cá Vàng, cùng với ba người bên ngoài đang muốn xông vào kia, đang lắng tai nghe ở bên ngoài kia kìa!
- Nên khi thấy câu hỏi của Cá Vàng mà muốn hắn chứng minh lời của hắn là thật hay giả, lòng hắn vui như nhặt được tiền vậy!
« Hắn không sợ bệnh chữa không khỏi, mà hắn chỉ sợ người bệnh không cho chữa thôi»
- Hắn nói như chém đinh chặt sắt nói!
“ Muốn biết lời ta nói, có phải là thật hay không rất đơn giản, điều dễ nhận biết nhất là người Thuần Âm Thần Thể máu sẽ không có màu đỏ như người bình thường mà là màu trắng sữa, ngươi thử lấy một chậu than,xong nhỏ một giọt máu của ngươi vô đó, ngươi sẽ thấy ngay kết quả à, không tin ngươi thử đi ”
- Cá Vàng nữa tin, nửa nghi hoặc, nhưng cũng ra ngoài sai hạ nhân bê một chậu than vào trong phòng,sau một lúc cũng có người đem tới, lúc này bưng chậu than vào là hai nữ nhân xinh đẹp, chuyên làm hộ vệ cho Cá Vàng, nhưng hôm qua vì sao không ở bên bảo vệ nàng hẳn là có nguyên do đi,hai người đều bị nội thương hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!
- Chắc là hai người đã phát hiện ra mưu đồ của tên kia, và giao đấu và ép tên kia phải rút đầu ra khỏi thân tìm Cá Vàng vội vàng muốn đoạt xá nàng để có cơ hội sống sót đi,nhưng mà vì sao tên kia lại trốn thoát được, hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng mấy người này không nói, thì hắn cũng chẳng thèm để tâm làm gì!
- Lúc này lại thấy Cá Vàng hơi do dự rồi lại nhìn qua hắn như muốn thỉnh cầu vừa muốn lại vừa thôi nhìn hắn, hắn cười!
« Hẳn là từ bé tới giờ nàng chưa bị thương bao giờ đi,chắc nàng sợ đau đây mà»
- Hắn nói!
“ Đừng sợ đau, chỉ một giọt máu thôi mà ”
- Một nữ trong hai hộ vệ tức tối nhìn hắn gắt giọng nói!
“ Bộ ngươi xem tiểu thư nhà ta là cái thứ gì hả, muốn một giọt máu là dễ dàng thế sao ”
- Hắn nghe thấy vậy chỉ cười hỏi!
“ Vị tỷ tỷ này tên là gì, chức vụ là gì ”
- Nữ nhân này tuy rất bất mãn với hắn, nhưng vì mặt mũi của Tiểu Thư nên ả nói!
“ Ta là Vương Nhu, là hộ vệ của Tiểu Thư, còn ngươi cũng nên nói tên của mình đi ”
- Hắn lắc đầu hỏi!
“ Hỏi tên ta làm cái gì ”
- Nàng kia tức tối cười lạnh!
“Hỏi tên của ngươi, nếu ngươi nói dối,ý muốn lừa gạt tiểu thư, ta muốn hỏi tên ngươi, để xem sau này ta còn biết tên của ngươi, để ta còn khắc tên của ngươi lên bia mộ của ngươi”
« Vương Nhu này,tính tình như tên bình thường rất dịu dàng, từ lâu đã là hộ vệ của mẹ của Cá Vàng, từ khi mẹ của Cá Vàng xảy ra chuyện thì từ bé đã chăm sóc Cá Vàng như một người mẹ, nên từ khi Cá Vàng đem hắn về nhà, Vương Nhu và Vương Nhi chị gái của nàng đã xem hắn như một tên lừa đảo một tên ăn bám, phải bằng mọi cách loại trừ tên này ra, đề phòng Cá Vàng bị hắn hãm hại và lừa gạt cần phải loại bỏ »
- Trái với sự mong đợi của Vương Nhu kia, nàng mong tên này nổi nóng, hay xấu hổ, hoặc mượn thân phận hộ vệ của nàng mà gây khó dễ giống như những tên nhị thế tổ mà nàng đã đánh đuổi trước đây, vì mặt mũi Cá Vàng se bắt nàng cúi đầu nhận lỗi!
- Nếu có chuyện như thế, nàng chấp nhận nể mặt Cá Vàng và cúi đầu nhận sai, nhưng mà hình tượng hắn trong tâm của Cá Vàng sẽ sụp đổ, đó là điều nàng mong muốn nhất bây giờ, nhưng nàng bất ngờ lại nghe hắn nói!
“ Thế à, Cá Vàng gọi ta là Lưu Manh, vậy tên của ta sẽ là Lưu Manh, có phải rất hợp với ta phải không ”
- Mọi người thấy hắn nói thế, ai ai cũng đều không hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, Cá Vàng là ai mà tại sao lại có quyền nói ở đây!
- Cá Vàng lúc này cũng không kìm được mà lên tiếng nói bảo vệ hắn!
“ Nhu cô cô, chỉ là một giọt máu thôi mà, đâu cần phải nóng như vậy,cô cô đừng làm khó hắn nữa, dù sao thì hắn cũng có ý tốt, với lại hắn đã từng cứu con, con tin hắn ”
“ Nhưng ” đang tính nói thêm gì, thì bị chị gái nàng Vương Nhi ngăn lại không cho nói tiếp nữa, nàng chỉ tức tối nhìn mắt của hắn, nàng oán hận!
« Không phải tại tên này, thì Tiểu Thư một bước cũng không rời hắn, ăn cũng chẳng muốn ăn, tối ngày săn sóc hắn từng li từng tí, ngay cả Lão Gia tiểu thư cũng không đối xử tốt như vậy »
- Cứ như hiểu được trong đầu Vương Nhu nghĩ gì, chị Nàng Vương Nhi nói nhỏ bên tai nàng!
“ Dù sao tiểu thư đã lớn rồi, cuối năm nay là 16 tuổi rồi, với độ tuổi này có thể thành gia lập thất rồi, không còn là đứa bé ngày nào cần được chúng ta cùng bảo vệ nữa ”
- Nói tới đây, Vương Nhu lại nghe thấy cái tên mà nàng ghét cay ghét đắng nói!
“ Vậy phải làm phiền, Nhu tỷ rồi, sau này nhờ Nhu Tỷ khắc cho ta một cái bia mộ thật đẹp nhé ”
- Vương Nhu tức tối, cứ nghĩ tới là tên này đang trào phúng mình, muốn mở miệng ra mắng vài câu, lật bộ mặt của hắn ra thì nàng khi nhìn kỹ lại khuôn mặt của hắn, nàng không nói được lên lời!
- Trong lúc tức giận, nàng đã sử dụng Cốt linh thuật, nàng muốn xem thấu con người hắn, muốn xem coi có phải hắn giả bệnh không, rồi lật mặ́t hắn, rồi ném cho hắn ít tiền, rồi tống cổ hắn đi thật xa,nhưng mà thứ mà nàng nhìn thấy, nàng muốn thốt lên!
“ Không thể nào! ”
« Thứ mà nàng nhìn thấy chính là tuổi của Xương Cốt và lục phủ ngũ tạng của hắn, điều khiến nàng phải thốt lên, không phải vì sao Thân thể hắn to như bằng tuổi với Tiểu Thư như vậy mà tuổi mới chỉ có 11 tuổi, thứ mà nàng kinh ngạc tới mức thất thố tới như vậy!»
« Mà là vì sao hắn có thể còn sống tới bây giờ, máu huyết trong người như khô cạn gần hết,chỉ còn lại vài giọt máu, sinh cơ mỏng manh như ngọn đèn trước gió, tuỷ trong xương không còn dù là một ít, còn nội tạng của hắn, đặc biệt là Tâm Tạng của hắn thì như một cái vỏ cây khô,nàng muốn thốt lên rằng »
“ Làm Sao, Ngươi Có Thể Sống Tới Bây Giờ ”
« Đây là tác dụng phụ, khi hắn thiêu đốt sinh mệnh lực để cứu hắn và Cá Vàng thoát khỏi tay tên kia, một người là người bình thường, một là Võ Đồ Cấp, làm sao đánh lại Võ Vương Cấp được cơ chứ, muốn giết ngược chỉ có mạng đổi mạng như hắn thôi »
- Khi định thốt ra câu đó, thì lại bị chị của nàng ngăn lại, lại nhìn vào mắt chị gái nàng, nàng nhìn thấy sự xấu hổ và hổ thẹn vì đã trách nhầm hắn, hẳn là nàng đã thấy hết toàn bộ sự thật về thân thể của hắn rồi, lại nghe hắn nói tiếp!
“ Bia mộ của ta, đành phải nhờ hai vị tỷ khắc giúp ta vậy nhé, sau này mộ phần của ta, đành nhờ hai tỷ,mong hai vị tỷ tỷ chiếu cố vậy cảm ơn hai tỷ nhiều, ta rất biết ơn ”
- Khi nói ra lời này, hai nàng nhìn thấy trong mắt hắn, có một tia được giải thoát, một tia vui mừng, nhưng chiếm lấy toàn là sự thống khổ,cộng với vô số tiếc nuối!
- Hai người nhìn nhau đều nhìn ra trong mắt của đối phương và biết được, đây là lời uỷ thác cuối cùng của hắn, lúc này hai nàng cũng có thể đoán ra là, hắn từ lâu đã biết vấn đề về cơ thể của mình, từ lâu đã chuẩn bị sẵn cái chết rồi!
- Hai nàng cố gắng lắm, mới không làm cho giọt nước mắt trào ra từ khoé mi của hai nàng, hai nàng đã nghĩ lầm hắn, một người sắp chết như hắn, thì cần gì mấy cái thứ ở thế gian này cơ chứ hai nàng, nhìn nhau rồi gật đầu đồng thanh đáp!
“ Vậy sau này, mộ phần của ngươi se do hai tỷ muội chúng ta chiếu cố ”
- Hắn chỉ mỉm cười, nụ cười vô cùng thỏa mãn!
“ Cảm ơn ” Giọng điều của hắn vô cùng bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra vậy!
- Tới lúc này, Cá Vàng không nhịn nổi nữa, bắt đầu gắt lên với hai nữ, đây cũng là lần đầu tiên nàng nổi nóng với hai người như vậy!
“ Hai vị cô cô,mong hai người tôn trọng khác nhân, cũng là ân nhân cứu mạng cháu ”
- Hai người nhìn nhau, rồi nhìn hắn như hỏi ý xem coi có nên nói sự thật cho Cá Vàng biết không, về việc bệnh tình của hắn, trong phòng này, chỉ có 3 người là biết,thì chỉ còn một người đứng ngoài thôi, khi hai nữ nhìn hắn, hắn chỉ mỉm cười và lắc đầu, ý rất rõ rồi, hắn không muốn nói bất kì thứ gì hết,chuyện thế nào thì cứ để thế đó đi!
- Lúc này hai người, dù lòng dạ sắt đá như thế nào, thì cũng là nữ nhân, hai nàng không chịu được, mà cáo lui rồi chạy ra ngoài mất
- Còn Cá Vàng thì xấu hổ, nói với hắn!
“ Thành thật xin lỗi ngươi, bọn họ không có ý xấu đâu, bọn họ chỉ lo lắng cho ta thôi,nên họ mới nổi thế, ngươi đừng trách họ ”
- Hắn cười nói!
“ Không sao,họ chỉ có ý tốt thôi mà, chuyện vừa rồi ta quên rồi ”
- Nàng cũng thở phào nhẹ nhõm nói!
“ Giờ có cần thử máu không ”
- Hắn gật đầu đáp!
“ Có chứ, phải làm thử mới biết được tác dụng của Thuần Âm Thần Thể chứ, ngươi đừng lo sẽ để lại sẹo, tí nữa ta sẽ nói cho ngươi điểm lợi của thân thể này ”
“ Thật sao” Hắn gật đầu!
- Thế là nàng ta nhanh nhảu cầm mũi giao, đâm vào ngón tay, máu nàng chảy ra thật, đúng là màu trắng như hắn nói, xong nàng quay qua nhìn hắn, như hỏi ý kiến hắn, hắn gật đầu ra hiệu nàng làm tiếp công đoạn tiếp theo!
- Khi một dọt máu của nàng rớt vô đống than đang, một màu hỏa hồng mà bùng cháy, ngay khi máu rớt vào than,đống than đang cháy đó liền bị dập tắt, thay vào đó là một đợt không khí lạnh ập tới, giọt máu đó không kìm được mà trở nên lơ lửng và bắt đầu biến thành sương khói, sương bay tới đâu thì mọi vật đóng băng tới đó!
- Chẳng mấy chốc, khu nhà cổ kính đã biến thành một màu trắng xoá,màu trắng của tuyết, tất cả mọi thứ đều bị đồng cứng lại, nhiệt độ lập tức giảm xuống,mọi người trong khu nhà cảm thấy rét lạnh thấu xương, xung quanh biến thành một ngôi nhà băng!
- Nghe thấy tiếng kêu la của Đám gia nhân trong nhà, bọn họ kêu lên vì sao tự nhiên cả Khu Nhà lại biến thành băng hết vậy, còn cá vàng thì hoang mang nhìn hắn!
-Hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng rồi nói!
“ Ngươi nhìn vết thương ở tay kia xem còn không”
- Nàng cúi xuống nhìn ngón tay,nơi cái nơi mà nàng vừa làm chảy máu, không biết từ bao giờ mọi thứ đã lành lặn trở lại từ bao giờ mà nàng không hề hay biết,lại nghe hắn nói!
“ Bây giờ ngươi đã tin ta chưa ”
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.