Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 85: Tên của ta,ta quên mất rồi!




« Quay lại ba năm trước, tại cái hốc nhỏ trong bên trong cái cổ thụ to lớn này, chính là cái nơi mà hắn và cá vàng xảy ra bao nhiêu chuyện xấu hổ, đây cũng là lúc câu chuyện về phiêu lưu của thiếu niên tên Long Hạo Vũ bắt đầu, lúc này người khác vẫn gọi hắn là Tiểu Long, đó là tên lão giúp việc trong Phượng Gia đặt cho hắn »
- Khi Cá Vàng hỏi tên của hắn là gì,hắn chỉ cười cho qua chuyện, ý là hắn không muốn nói tên thật của hắn!
- Chỉ riêng cái tên của hắn thôi cũng là một cố sự, cực kì quan trọng trong đời của hắn, để nói rõ điều này, thì chúng ta phải trở về quá khứ,trở lại Phượng Gia hơn chục năm về trước, và có liên quan tới một người hầu của Phượng Gia
- Lão tên là Long Khâm, là một người chứng kiến mọi chuyện kể từ lúc hắn được sinh ra!
Hôm đó là ngày phu nhân của Phượng Kinh Lôi sinh hài tử, lúc này cha của hắn Phượng Kinh Lôi và chị gái nuôi của hắn tên là Phượng Vũ đang đứng ngóng trông ở bên ngoài, chờ một đứa trẻ ra đời, nhưng biến cố lại xảy ra!
Một đám người mặc đồ đen xông vào Phượng gia đồ sát rất nhiều người, hễ gặp người là giết, không kể già trẻ lớn bé, lúc đó Long Khâm đang ở trong bếp nấu nước ấm để chuẩn bị tắm cho tiểu thiếu gia, khi lão thấy đám người xông vào phủ giết người, khi đám người đó bắt đầu giao tranh với hộ vệ trong phủ!
Lão biết mình có ra cũng bằng thừa, ra ngoài thì lão chắc chắn sẽ phải chết không toàn thây,nên lão ở trong nhà bếp, ẩn náu một nơi mà lão cho là an toàn nhất, nhưng điều bất ngờ nhất là lão đã chứng kiến một vụ việc khiến lão không bao giờ có thể quên được!
Lão đã từ nơi ẩn nấp nhìn thấy toàn bộ sự việc liên quan tới A -Long, lão cũng nghe ra mọi việc của một bà đỡ nói chuyện với một hắc y nhân, trời xui đất khiến làm sao mà lại đi vào nhà bếp, nơi Long Khâm đang ẩn nấp!
- Hắc y nhân đó nói!
“ Mụ Béo mọi việc đã làm xong hết chưa, đúng như lời Triệu Lôi trưởng lão nói chưa ”
- Nữ nhân được gọi là Mụ Béo liền nói với chất dọng xu nịnh nói!
“ Xin người và Triệu Lôi trưởng lão yên tâm,mọi việc hai người giao ta đều đã hoàn thành, ta có thể đảm bảo không ai có thể ngờ đứa trẻ bị thay thế chính là đứa trẻ thật đâu ”
- Thế là mụ kể hết quá trình ả tráo đổi và hạ độc thủ với đứa trẻ mới sinh như thế nào!
« Đọc lại chương 4 sẽ. Rõ »
- Hắc y nhân nói!
“ Thế mấy người cùng ngươi hợp tác thì thế nào rồi ”
- Nữ nhân tên là Mụ Béo tay làm ra thủ thế hình đao xong rồi chém xuống, ý ai cũng hiểu rõ, nhưng hắc y nhân vẫn không an tâm hỏi lại!
“ Mụ đã xử lý hết bọn chúng rồi sao ”
- Mụ béo cười nói!
“ Việc ta làm, các ngươi có thể yên tâm, nhưng người biết được sự thật này, đã bị ta cho uống thuốc độc mà chết hết rồi, việc ta đã làm các ngươi không tin sao ”
- Hắc y nhân đó cười nói!
“ Vậy thì ta yên tâm rồi ”
- Nói xong hắc y nhân liền rút thanh chủy thủ trong người ra,một tay bịt lấy mồm mụ béo, một tay kia cầm chuỷ thủ « Dao Găm » cắt đứt yết hầu của mụ béo, khiến mụ chết nhưng hai mắt vẫn trừng lớn, không biết vì sao tên kia lại làm thế!
Trước khi đi tên kia có nói một câu!
“ Chỉ có người chết mới không biết nói, mụ đừng trách ta,có trách thì trách mụ biết quá nhiều ”
- Nói xong hắn liền nhanh chóng rời đi, nhưng tên kia cũng không biết, là cuộc nói chuyện của hắn và mụ béo đều đã bị một người nghe thấy hết!
Lão cũng biết mình thấp cổ bé họng, nói cũng chẳng ai tin lão, có khi lại khiến lão chết nhanh hơn ấy, nên khi Phượng Gia Chủ và Phu Nhân, muốn giết chết đứa trẻ nghiệt chủng này, họ cũng không biết đứa trẻ đó mới là con của họ, thì lão và Triệu Lôi đều đứng ra xin tha mạng cho đứa trẻ này!
- Mục đích của Triệu Lôi là muốn nuôi đứa trẻ này lớn lên, sau này cho Phượng Ân là con trai của lão cùng với một nữ nhân khác, mới sinh cách đây vài canh giờ, mục đích là để sau này, sẽ để phượng ân thôn phệ tim của đứa trẻ này, tim của nó đã bị lão âm thầm sai người bố trí vô số thủ đoạn, để cướp đi một thứ gọi là Niêt Bàn Chi Huyết, sau này sẽ làm được nhiều việc!
- Còn Long Khâm thì muốn bảo vệ tiểu thiếu gia này, Phượng Kinh Lôi, đã từng có ơn với gia đình của lão, nên lão muốn liều cái mạng già của lão để cứu A - Long hắn!
- Thế là Phượng Kinh Lôi nể mặt Long Khâm phục vụ trong gia tộc nhiều năm, nên để lại cho Long Khâm nuôi đứa trẻ đó khôn lớn lên, nhưng mà đứa trẻ đó lại phải sống như một người làm công trong Phượng Gia, và trở thành bao cát cho đám người Phượng Gia khi dễ!
-Tới khi đứa trẻ đó dần khôn lớn, nó được Long Lão đặt cho cái tên Long Hạo Vũ, tên này đặt theo gần giống tên chị gái nuôi của hắn tên là Phượng Vũ, kể từ đó, khi hắn bắt đầu nhận biết mọi việc, hắn bắt đầu một cuộc sống như địa ngục ở Phượng Gia,tới một ngày hắn trốn đi thành công, tới khi hắn gặp được. Cá Vàng!
Khi hắn đang đau khổ suy nghĩ tới quá khứ của mình, thì Cá Vàng ở bên cạnh hắn liên tục hỏi!
“ Ê ”
“ Ngươi gọi ta ”
“ Ta Đang gọi ngươi đó ”
“ Ngươi vừa nói gì, ta không nghe rõ ”
- Nàng ta bất mãn nói!
“ Ta hỏi ngươi tên là gì ”
- Hắn chỉ cười chua chát nói!
“ Tên thật của ta, ta quên rồi ”
- Nàng ta hừ!!! Một tiếng nói!
“ Có phải ngươi làm việc gì xấu, nên không muốn người khác biết tên thật của ngươi không ”
- Hắn nghẹn họng,chẳng biết nói sao, thật ra không phải hắn quên tên của mình, mà là hắn không muốn nhớ bất kì thứ gì liên quan tới Phượng Gia đi chăng nữa!
- Hắn chua chát nói!
“ Ta không nhớ thật mà! ”
- Cá Vàng bất mãn nói!
“ Ngươi nói dối”
- Hắn nói!
“ Vậy ngươi gọi ta la Tiểu Long đi ”
- Rồi một thanh âm thanh thuý vang lên!
“ Cái gì mà Tiểu Long”
Ta chẳng thấy ngươi có chỗ nào thấy giống một con rồng cả, ta chỉ thấy ngươi giống một tên Lưu Manh thì có!
- Hắn nghe câu này lòng thầm nghĩ!
« Kiếp trước anh đây cũng có một thời là một tên phế vật, nhưng sau này đôi tà quy chính, làm một quân nhân hàng hiệu, thế mà giờ lại bị xem là một tên lưu manh, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà, haizz»
- Hắn cũng không cam lòng nói!
“ Ta là Lưu Manh, vậy ngươi là Cá Vàng ”
- Nàng ta nghe thấy thế trừng mắt nói!
“ Có cái đầu người mới là Cá Vàng ấy ”
- Hắn xấu xa nhìn nàng nói!
“ Đầu ta màu đen, không có màu vàng như ngươi, ngươi chính là cá vàng ”
- Thế là hai người lại tiếp tục đấu khẩu trong lúc chờ thịt chín, trong hốc cây đó vang lên những thanh âm kỳ quái!
Lưu Manh!!! Thối
Cá Vàng!!! Chiên Giòn!
Lưu Manh!!! Vô Sỉ!
Cá Vàng!!! Không răng!
- Nghe thấy thế nàng nói!
- Có ngươi mới không răng ấy, hắn cũng vô cùng lưu manh chỉ vào hàm răng trắng bóng của mình nói, ta có răng mà lại còn rất đều nữa đó, nói xong hắn nhe răng ra cho nàng xem
« Ý hắn nói sỉ có nghĩa là răng »
- Nàng thấy thế cũng chỉ lắc đầu không thôi, đấu võ mồm với hắn, nàng đấu không lại, nàng rất muốn đấm vào cái bộ mặt đắc ý của hắn, nhưng nghĩ lại nàng bèn thôi nghĩ
« Hôm nay đánh hắn nhiều rồi, để hắn lấy đồ ăn cho mình, ăn xong rồi tính toán với hắn »
- Nhưng hắn vẫn tiếp tục công việc làm đầu bếp của mình, cũng nào biết là hắn đang bị người khác tính kế, ăn xong sẽ chỉnh hắn một trận
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.