Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 73: Sự uỷ khuất của Cá Vàng




Lúc này, hắn cùng với Tiểu Bạch cười gian, đi tới chỗ con heo ngu bị mắc bẫy kia, hắn cười gian nói với tiểu bạch!
“ Muội muốn ăn chỗ nào ”
- Nó cũng không do dự mà nói luôn!
“ Long Ca cho muội một đùi ”
« OK »
- Thế là một tiếng heo kêu thảm vang lên, Tiểu Bạch định lao lên, cắn xé con heo xấu số đó như thường ngày vẫn hay làm!
- Bình thường bắt heo vẫn thuận lợi, nào ngờ hôm nay không biết tên nào lại ném ra mấy cái bẫy, làm nó bị bắt, khiến nó tức tối không thôi, lòng thầm nguyền rủa tên thợ săn nào đó!
- Nhưng Tiểu Bạch lại không nghĩ tới việc, Long Ca mà nó mới nhận, chính là người ném ra mấy cái bẫy đó, khiến nó đau đớn một hồi không thôi!
- Đang lúc tính lao lên xé lấy một đùi ra ăn sống, nhưng lại bị một canh tay túm lấy cổ, nó nghi hoặc nhìn về phía người cản trở nó, nó liền hỏi!
"Sao Vậy Long Ca"
“ Không sao cả, chỉ là sau này ở cùng ta,muội đừng hơi tí là ăn thịt sống như vậy, về sau để ca nấu cho muội ăn ”
" Nấu lên rồi có còn ăn được không "
- Nó ngây ngốc như một đứa trẻ vậy,luôn miệng hỏi về tất cả mọi thứ!
- Còn hắn thì như một bách khoa toàn thư, không nóng không buồn mà từ từ,giảng cho nó hiểu, cũng may là hắn dùng tinh thần lực giao tiếp với nó, nếu không người khác nhìn thấy lại nghĩ hắn bị điên!
- Sau khi giải thích cho Tiểu Bạch một hồi, hắn cũng kéo xác con heo nhỏ đó ra một con suối cách đó không xa!
- Hắn cặm cụi khéo léo lột lớp da heo ra,tuy không phải không ăn được, nhưng tái chế làm chăn đệm, hay làm giáp da cũng được mà!
- Khi xuống tay với con heo nhỏ này, hắn mới biết da của con heo này rất cứng và đàn hồi, khi kiểm tra lại mới biết, con heo này không phải thứ tầm thường, mà là một con Yêu Trư, phẩm giai thua Ma Thú một bậc!
- Yêu Trư khác Ma Thú, nó có Yêu Hạch ở trong đầu, thay vì Thú Đan giống Ma Thú, lại ở trong nội tạng gần tim giống Ma Thú bình thường, vì nó là Yêu Thú nên mới bị Tiểu Bạch truy sát!
- Khi biết được tin tức này, hắn cũng không khỏi nhìn lại và đánh giá Tiểu Bạch, lòng thầm nghĩ!
« Con hàng này, ánh mắt thật là cao a, tưởng khẩu vị nó là heo bình thường, hoá ra nó lại ngắm vào Yêu Thú cấp thấp như vậy»
-Khi hắn lột xong bộ da của con heo xấu số kia, hắn cũng nhanh chóng lấy Yêu Hạch từ trong đầu con heo kia ra,ném cho Tiểu Bạch, dù sao cũng tính là công của nó mà!
- Không có nó đuổi giết, thì làm sao hai đứa dính vào bẫy của hắn được cơ chứ, với lại nó cũng đang rất đói rồi, nãy giờ cứ đòi ăn miết, hắn cũng chỉ đành biết ném cái Yêu Hạch cho nó ăn tạm cầm hơi vậy!
- Hắn cũng là một đầu bếp giỏi, khi còn trong đội hắn được đội trưởng giao nhiệm vụ làm bếp, nàng rất thích ăn đồ ăn hắn nấu, mỗi lần ăn nàng lại như một con mèo ăn vụng, mặt mũi dính đầy dầu mỡ vậy,nghĩ tới hình ảnh đó, làm hắn hoài niệm những ngày vui vẻ khi còn ở trong đội!
- Hắn làm sạch bộ nội tạng của con heo, lấy ruột nó sơ chế vài lần cho sạch đi,rồi hắn hái thêm vài cái lá cây gần đó, nó có mùi vị giống như những gia vị kiếp trước hắn hay dùng!
- Khi hắn về thấy Cá Vàng đang ngủ ngoan, và đang nằm như một con mèo lười ngủ nướng vậy, hắn chỉ mỉm cười lại gần, đắp lại cái áo cho nàng, vì sợ nàng lạnh,rồi hôn nhẹ lên đôi môi mọng nước của nàng, rồi bắt đầu vào công việc làm bếp của mình!
- Hắn như một tên trộm hoàn thành được mục đích, hý hửng bắt tay làm bếp, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa,như một tên lưu manh đắc ý vậy!
- Lòng hắn thầm nghĩ!
« Công nhận, đôi môi của nữ nhân thật là mềm mại a, biết thế hôn thêm cái nữa,hôn trộm mỹ nữ thật là kích thích a, lại còn đang ngủ nữa chứ ^^!»
- Nhưng hắn nào biết, tất cả những việc hắn vừa làm, người hắn nghĩ là đã ngủ thực ra vẫn còn thức, và nhìn thấy hắn cười xấu xa thế nào!
- Một màn này, khiến tâm Cá Vàng trở nên loạn nhịp, khi hắn quay đi, nàng khẽ mở mắt hí ra một tí,xem coi hắn có để ý tới, mặt nàng thoáng ra một tia ửng hồng,lòng nàng thầm mắng!
« Xú Lưu Manh, bình thường không hôn,đợi ta ngủ rồi như một tên trộm,tới hôn ta,ngươi thật đáng ăn đòn mà »
- Trong lòng nàng lúc này có hai cảm giác, vừa xấu hổ lại một ít tức giận, và đa số là mong chờ, lòng nàng thầm thề!
« Nếu tên Xú Lưu Manh đó còn giám hôn trộm ta nữa,ta phải giả ngủ để bắt quả tang tên đó mới được»
-Nàng muốn xem vẻ mặt của cái tên giám hôn trộm nàng khi ngủ, bộ mặt sẽ như thế nào khi bị nàng bắt quả tang,nàng đang tưởng tượng ra vô số vẻ mặt của hắn, muốn nói câu gì để giáo huấn hắn một trận, nhưng nàng chờ mãi cũng không thấy hắn tới phạm tội lần nữa!
-Trái với sự tức tối của một người nào đó, đang giả ngủ nằm bên cạnh,thì hắn lúc này đang quay cả con heo trên bếp, thịt bắt đầu chín dần, da bắt đầu chuyển sang màu vàng, rồi trở nên giòn ruộm, hắn rắc ít gia vị mà hắn mới tự điều chế ra từ mấy cái lá rau dại kia lên người con heo!
- Mùi hương bắt đầu lan truyền khắp nơi, khiến con sâu tham ăn trong bụng của hắn lẫn Cá Vàng làm loạn không yên!
- Hắn thì còn đỡ, đói muốn ăn vụng thì cắt vài miếng nhỏ đã chín bỏ vào miệng, với lại hắn là người nấu, nên lúc sơ chế nên cũng ngán lấy vài phần,nên không cảm thấy gì cả, còn Cá Vàng thì lại không được may mắn tới như thế!
- Lúc tối tâm trạng không được tốt,nàng chỉ ăn vài miếng bánh nhỏ, rồi lên dường đi ngủ, nhưng vì lo cho cái tên vô luơng tâm nào đó, lại trằn trọc không ngủ được, lại chạy xuống bếp nấu cho hắn một bữa cơm, rồi lại chạy khắp nơi tìm hắn!
- Lại bị dính bẫy do hắn làm ra,lại đánh nhau với hắn một trận, rồi bị hắn dùng thủ đoạn ti bỉ, mị công kích thích nàng lên đỉnh mấy lần, thấy nàng không thể di chuyển được nữa, ngay cả ngón tay cũng không thể nhấc lên, hắn mới buông tha nàng, không kích thích mấy chỗ nhạy cảm của nàng nữa!
- Rồi lại một chút tâm tư nữ nhân trong lòng, lại cảm thấy uy khuất vô cùng ăn vạ hắn, lúc này nàng đã vô cùng mệt mỏi,lẫn đói bụng rồi, nàng thấy hắn rời đi, lại sợ hắn trốn mất, nên bèn đi theo dõi sau lưng hắn!
- Hắn thì sướng rồi, cứ thoải mái tám chuyện với con sói trắng có cái tên la Tiểu Bạch kia, còn nàng đứng cách đó không xa, lại phải cố gắng lắng nghe, khi biết hắn không trốn đi, rồi lại phải chạy về nhà giả ngủ chờ hắn về!
- Khi hắn nướng chín rồi còn muốn ăn mảnh một mình, lại không kêu nàng, lòng nàng vô cùng uỷ khuất a!
« Bao nhiêu tiện nghi của lão nương, ngươi chiếm hết, ăn thì lại không kêu lão nương, ta cũng đói lắm chứ,ta tuy là võ giả nhưng cũng biết đói mà »
- Nàng lúc này có cảm giác, muốn hét thật to, thật lớn vào cái tai của tên vô lương tâm nào đó!
« Ta là nữ nhân, là nữ nhân đó ngươi có hiểu không, ngươi làm nam nhân không thể làm ra bộ mặt thân sỹ một tí được sao, chẳng lẽ phải để lão nương dậy thì người mới chịu kêu ta ăn cùng sao, ta là nữ hài tử, làm sao có thể giống nam nhân các ngươi được »
- Lúc này, trong lòng Cá Vàng vô cùng uy khuất, mắng chửi tên nào đó một cách thậm tệ, xem hắn là một cái tên lừa tình nào đó, lòng nàng thầm thề,nếu hắn ăn mảnh, mặc kệ nàng thì ngày mai trở đi sẽ không bao giờ nói chuyện hay gặp mặt hắn nữa!
- Lòng nàng càng lúc càng thất vọng với tên nam nhân này, lại thấy hắn cắt một miếng thịt bỏ vào miệng rồi đi ra ngoài mất, nàng vô cùng uy khuất, uy khuất trong lòng nàng đã tới cực hạn rồi, nàng cố gắng nhắm mắt lại,không giám mở mắt ra, vì nàng sợ!
- Nàng sợ nếu mở mắt ra nàng sẽ không kìm được mà khóc ra thành tiếng mất, nàng tự oán trách mình!
« Chẳng lẽ mình làm sai gì đó khiến hắn ghét mình như vậy sao,, chẳng lẽ mình nhìn lầm người,chẳng lẽ hắn không phải là nam nhân dành cho mình sao »
- Khi nàng đang chìm ngập trong biển tủi thân và uỷ khuất này, hắn lại trở về, trên tay cầm theo cái gì đó, chắc hẳn là nước đi! Lại nghe thấy tiếng hắn thọc tay vào nước,nàng lại nghĩ xa hơn!
« Chẳng lẽ hắn định tắm sao, không phải lúc này chứ »
- Nàng vừa nghĩ tới, không biết thân thể nam nhân sẽ như thế nào nhỉ, nàng có đôi phần tò mò, lại vừa nàng tức tới nghiến răng nghiến lợi thầm mắng tên nào đó!
« Đồ không biết liêm sỉ, ngươi không thấy là ở đây còn có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ngủ sao, mà hắn còn giám tắm o đây nữa »
- Ấn tượng của nàng trong lòng hắn, lúc này đã xuống thấp tới mức trầm trong, đang muốn vùng dậy bỏ đi về, lòng thầm hứa, sẽ không bao giờ gặp lại tên này nữa, thịt đó ngươi thích thì để ngươi ăn hết đi, bổn tiểu thư không cần nữa!
- Nhưng một màn xảy ra tiếp theo khiến nàng lại không nghĩ tới, một người như hắn có thể làm được như vây!
- Hắn đi tới gần, lay nàng dậy, nàng tiếp tục giả chết, nàng lúc này không muốn nhìn mặt tên nào đó nữa!
- Hắn nghé vào bên tai nàng, nàng có thể nghe thấy tiếng thở của hắn, từng hơi thở nam nhân phà vào mặt nàng, khiến mặt nàng không khỏi đỏ lên, tâm nàng nhảy loạn lên theo từng nhịp, nàng có cảm giác nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực yếu ớt của nàng vậy, lại nghe hắn ôn nhu nói!
“ Nàng tỉnh ngủ chưa, dậy đi nào,rồi ăn cùng ta xong,để ta đưa nàng về nhà, giờ để ta lau mặt cho nàng nào ”
- Hắn nói xong liền vắt khô chiếc khăn, nàng có thể nghe thấy tiếng nước bị vắt ra khỏi chiếc khăn, từng giọt nước rớt xuống đất!
- Rồi một vật mát lạnh phủ lên mặt nàng, hắn cuối cùng đã giúp nàng lau mặt, dù nàng có muốn giả bộ nữa cũng không làm được nữa rồi!
- Bao nhiêu sự uỷ khuất của nàng đều đã tai biến mất, nhưng giọt nước mắt của nàng đang cố nén lúc nãy nay đã trào ra, lúc này là nước mắt hạnh phúc chứ không còn là nước mắt của sự mất mát như lúc nãy nữa!
- Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, càng lâu mặt cho nàng, nước mắt nàng càng chảy ra khiến hắn bối rối không thôi, hắn cũng không phải là con sâu trong bụng nàng làm sao hắn biết được nàng đang nghĩ gì cơ chứ!
Điều hắn nghĩ tới bây giờ!
« Nàng đang khóc, có phải lúc nãy mình an ủi nàng không tốt, lại mới lần đầu gặp đã chiếm hết tiện nghi của nàng, nên giờ nàng mới tủi thân, hay là tay mình vụng về làm nàng đau»
- Hắn cũng khá tự tin về khoản nói ngọt với nàng vào lúc nãy,nàng cũng có vẻ tin tưởng hắn, vậy chắc là tay mình vụng về rồi, hắn áy náy nói!
“ Ta lau mặt làm nàng đau sao,. Để ta lau nhẹ hơn chút nhé ”
- Hắn lúng túng hỏi nàng hắn chỉ nghĩ!
« Chắc lúc lau mặt cho nàng, không cẩn thận làm tóc nàng rối,lai không để ý kéo đứt vài sợi,hoặc va chạm vào trang sức trên tai nàng làm nàng đau chăng,nữ nhân thật là rắc rối mà »
- Nàng chỉ lắc đầu, tỏ ra không phải lý do đó!
- Nàng nhìn thấy sự hổ thẹn, lẫn bối rối trong mắt hắn, nàng là một nữ nhân thông minh, nàng nào có không biết hắn nghĩ gì cơ chứ, nên nàng phải lắc đầu nói không để hắn an tâm!
- Hắn lại tiếp tục hỏi lại!
“ Nàng gặp ác mộng sao,có phải do ta không!?”
-Hắn hỏi câu này là có nguyên do, lúc nãy hắn vì một phút nhất thời, sử dụng thủ đoạn khiến nàng phục tùng, tuy không có cường bạo nàng, nhưng hắn làm thế với cường bạo nàng có khác gì nhau đâu, có phải hắn đã gieo xuống tâm ma cho nàng, khiến nàng sợ hãi khi nhắm mắt lại chăng!
- Nàng nhìn thấy ánh mắt vô cùng áy náy của hắn, thì nàng cũng có thể đoán ra được vài phần nhưng điều hắn vừa nói làm nàng chắc thêm vài phần, nàng cũng đâu thể nói là nàng nghĩ xấu về hắn, rồi khi thấy hắn không phải loại người đó, thì nàng lại hạnh phúc quá mà khóc cơ chứ
-Nghĩ thấy hắn vì nàng mà vất vả đủ điều, lại vì lo lắng cho nàng mà lo lắng, lại tự oán trách mình,nàng nghĩ tới cảnh ngộ của hắn, khi hắn trong lúc vô thức nói ra,lòng nàng cảm thấy vô cùng chua xót cho nam nhân này,nàng không thể kìm được bản thân!
- Nàng gục vào mặt hắn, bắt đầu nức nở!
- Hắn thì lại cho rằng hắn đã đoán đúng, hắn chỉ bối rối ôm nàng vào lòng, cố gắng dùng chính bản thân và hơi ấm của bản thân truyền qua cho nàng, giờ hắn chỉ mong một ít điều đó khiến nàng bớt đi uy khuất, giảm đi sự sợ hãi và ác cảm với hắn đi dù chỉ một ít cũng được!
- Giờ thì hắn hối hận không thôi a,biết thế thì đừng làm vậy, cứ bắt chước mấy tiểu thuyết võ hiệp, anh đây là chính nhân quân tử, không thèm đôi co với nữ nhân, giờ thì có phải ngon rồi không, ăn thì méo ăn được, lại mắc nợ tình cảm đối với nàng!
- Hắn vỗ về an ủi nàng, miệng không ngừng mắng chửi bản thân mình, rồi làm đủ thứ khiến nàng vui vẻ,còn hứa sau này sẽ không khi dễ nàng nữa!
- Nàng rất muốn cười nói với hắn, nàng không sao, nàng khóc không phải vì bị hắn khi dễ rồi tạo ra ác mộng, nhưng hắn càng cố gắng làm nàng vui, lòng nàng lại cảm thấy thật chua xót!
- Nàng nhìn lại tên nam nhân này! Tuy không đẹp trai, không giàu có, lại có nhiều phần lưu manh, lại có quá khứ đau khổ vì tình, trên người chỉ da bọc xương!
- Tay chân tràn ngập chai sạn và vết thương, đó mới chỉ là bàn tay, nếu cởi áo ra thì còn bao nhiêu vết thương nữa,nàng đoán cũng có thể đoán ra,tuy chỉ còn một bên mắt, nhưng thực sự nàng không giám nhìn vào một cách trực diện!
«Khi nàng nhìn vào đôi mắt hắn, lúc đầu thì không để ý thì như hắn đang tức giận, nhưng khi để ý kỹ hơn thì lại thấy đôi mắt của hắn như đang khóc, mặc dù hắn không hề khóc »
« Nhìn sâu bên trong, con mắt màu đen như một cái hố sâu thẳm, bên trong tràn ngập sự lạnh lẽo và cô độc, cứ như ai rơi vào đó thì không thể thoát ra, ánh mắt đó chứa một nỗi buồn sâu thẳm,sự đau khổ tới vô hạn!
- Mỗi lần nàng muốn đấu mắt với hắn,muốn tìm ra sự sợ hãi lần bối rối trong mắt hắn, thì nàng chỉ nhìn thấy sự khao khát, muốn được giải thoát, muốn được chết đi cho bớt thống khổ, thì tâm nàng lại đau nhói, như nàng đang phải chịu vô số thống khổ giống như hắn từng chịu đựng!
- Nàng khóc, không phải vì phải chịu sự uỷ khuất, sự khinh bạc khi bị hắn làm chuyện xấu kia! Mà nàng khóc là vì thấy thương hắn, nàng không biết vì sao nàng cảm thấy nàng thiếu nợ hắn rất nhiều vậy, nàng có cảm giác nàng dùng cả đời này, cũng không thể báo đáp hết nhân tình của hắn!
- Lúc này trong đầu nàng chỉ nghĩ, tại sao nữ nhân đã làm tổn thương hắn, lại có ánh mắt thiển cận tới như vậy!
- Chỉ cần có một nam nhân tốt, tiền tài và danh vọng, hắn yêu thương nàng, hắn sẽ để nàng phải chịu khốn khổ hay sao,chỉ cần có được trái tim của hắn, hắn sẽ làm mọi thứ để cho nàng được trở nên hạnh phúc,chỉ cần cho hắn một động lực thúc đẩy, thì sợ gì mấy thứ đó không tới tay!
- Nàng lại chê cười,va khinh thường nữ nhân kia,về sự suy nghĩ hạn hẹp, lại vứt bỏ, một người si tình với ả ta như hắn đi theo một tên nam nhân nào khác, khiến nàng gặp được hắn!
- Điều nàng đang nhớ vào lúc bây giờ,lúc đó nàng chỉ là một tiểu nữ hài tối ngày bám lấy mẹ!
- Mẫu thân khi còn sống của nàng từng nói!
“ Cả đời nữ nhân, chỉ cần tìm được một nam nhân có thể nguyện chết vì nữ nhân, đó mới là điều mà nữ nhân nên tìm kiếm!
“Chứ không phải còn cái thứ, gọi là tiền tài danh vọng,nam nhân có thể dùng tiền mua được tình cảm, nhưng ít nam nhân nào dùng tình cảm và sinh mệnh để trao cho nữ nhân hắn yêu cả ”
“Không có tài thì có thể học! Ta không tin ánh mắt bổn tiểu thư lại thấp kém tới vậy, kẻ có thể giao tiếp với lính thu, lắng nghe được tiếng nói của vạn vật, có thể là người tầm thường được sao, giờ không phải sau này sẽ phải!
- Nghĩ tới đây lòng nàng thầm hạ quyết tâm!
“ Tên này!! Bổn tiểu thư đã chấm trúng rồi, không có một nữ nhân nào có thể tranh cướp với ta được hết, kiếp này hẳn chỉ là của riêng ta!
- Còn hắn nếu biết người mà nãy giờ hắn đang an ủi đang tính kế hắn,muốn bao nuôi hắn, thì hắn có mỉm cười nơi chín suối không nữa, hắn không biết sẽ tự kỷ ngồi vào góc vẽ vòng tròn,không biết tới năm nào mới xong nữa!
Kết Chương​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.