Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 232: Ngươi không có gì để nói vơi hắc ma ta sao?





- Thời gian dần qua đi, tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài được một nửa, trong đám người ra ngoài, cũng có nhiều kẻ gan thỏ của đồ ma liên minh, muốn gia nhập để kiếm chút lợi tức mà đi vào đây, thấy đại thế đã mất, bọn chúng liền rời đi phủi sạch mọi quan hệ với đồ ma liên minh rồi, lúc này đoàn người của Lý Lão, đi theo sau là Tam Hoàng Tử Dạ Chân này, tên này vốn là một tên nhát gan nhưng cũng không phải kẻ ngu, Hắc Ma là người có thể chém giết Võ Hoàng cấp chưa tới 1 phút đã chém giết 5 người, còn những tên sâu kiến khác thì đếm không hết!
- Thử hỏi xem Dạ Chân hắn chỉ là một tên hoàng tử được nhiều kẻ xu nịnh mà ăn chơi đàn đúm cùng với đám cẩu thuộc hạ, nay đắc tội Hắc Ma, hẳn là không muốn sống, dù ngay tai đây, dù là Dạ Chân hắn bị giết ngay tại chỗ, thì cũng không thể nào kêu oan được a,hắn làm minh chủ của Đồ Ma Liên Minh là điều sáng như ban ngày, không thể nào chối cãi được, huống hồ gì Hắc Ma lại có thực lực đủ thuấn sát Võ Hoang, mà Dạ Chân thường ngày là một tên hoàn khố,nếu không phải là Thái Tử,dù có bị giết thì phụ hoàng hay mấy lão tổ trong hoàng cung, cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi xé da mặt với Hắc Ma a, vả lại về tình về lý Hắc Ma không sai,hắn tuy là một tên hoàng tử bại hoại, hoàn khố,nhưng hoàn khố cũng là loại hoàn khố biết ai có thể khi dễ a,nhưng hắn cũng có thể nhìn ra rằng, Hắc Ma rất ghét bị người uy hiếp, bây giờ mà lớn lối không biết vứt đi bộ mặt hoàng tử thì, bị Hắc Ma giết chết ngay tại chỗ là cái chắc a!
- Dạ Chân nghĩ được như thế, liền như chuột qua đường, sợ người đuổi đánh mà núp sau lưng Lý Lão và Cá Vàng, ánh mắt A - Long đảo qua thấy Lý Lão và Cá Vàng cũng đã đi ra,hắn cũng không hề tự ngạo, dù trong lòng có một bụng lửa giận hắn cũng phải làm ra mặt cười, tiến lại cung kính, không hề kiêu ngạo mà chào hỏi Lý Lão, hắn tới chào hỏi có mục đích, không phải lấy lòng Lý Lão!
- Một là hắn muốn xem lập trường của Lý Lão, hắn biết hắn bắt mọi người trong đây lăn ra ngoài là bất kính, nhưng hắn vẫn làm, hắn có sự kiêu ngạo của bản thân, kẻ nào muốn động lên đầu hắn, mà hắn còn phải chịu đựng nữa thì hắn tốt nhất đi kiếm con dao mà tự sát quách đi, cần gì sống cho nó nhục nhã!
- Hắn muốn biết lập trường của Lý Lão sẽ đứng về lẽ phải hay không, hay là vì bảo vệ uy nghiêm, vì sự kiêu ngạo gọi là hoàng tộc chó má gì đó mà xé da mặt với hắn, hắn đã từ lâu sắp đặt ra phương án này, hắn đã sớm sắp đặt căn cứ mới, Hắc Phong Trấn chỉ là bình phong,chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi, hắn có thể tạo ra một Hắc Phong Trấn,hắn cũng có thể tạo ra một Hắc Phong Trấn thứ hai hoặc thứ ba,hắn thậm chí còn chuẩn bị nhiều thứ, sẵn sàng xé da mặt với bất kỳ đất nước nào nếu bị ép buộc, trong đầu hắn có 2000 năm tiến hoá của nhân loại, lại thêm kiến thức của Thần Tộc trong đầu, hắn không sợ bất kể thứ gì cả, thứ hắn thiếu chính là thời gian mà thôi, hắn không cầu làm vua, hắn chỉ muốn tạo ra một phương thiên địa bình an như quê nhà của hắn mà thôi!
- Hắn đã sống hai đời, điều gì cũng cần phải dạy, lại bị người truy sát mà không có phương án dự phòng, bị người đuổi đánh như chuột qua đường mà chật vật ứng phó thì kiếp trước nên nói là sống trên lưng chó đi cho rồi,để người hãm hại rồi mới biết đề phòng thì muộn mẹ rồi, còn nếu Lý Lão xé da mặt, quay mặt đi không nhận người, hắn một đời lẫn lộn, gặp quá nhiều kẻ lương bạc,hắn nhìn quen lắm rồi, hắn cũng chẳng cần bạn, một đế vương không cần bạn,hắn chỉ cần kẻ khác sợ hãi hắn, ton kính hắn mà thôi, không phải hắn không muốn có bạn, nhưng mà hắn phải làm như thế, hy sinh thứ mình có, niềm vui ban bè thời gian, để bảo vệ kẻ khác, nhưng lại quên mất bản thân mình, để rồi một ngày nào đó thời gian sẽ gạc tên kẻ đó trong dòng lịch sử,đây là con đường hắn chọn, hắn có thể đánh đổi sự tu do, tính mạng, ban bè,người thân những thứ nhỏ nhặt nhất, nhưng hắn không bảo vệ được họ thì hắn còn bảo vệ cái gì nữa, Lý Lão có hay không ủng hộ hắn hắn cũng chẳng quan tâm,hắn cần một minh hữu, không cần một kẻ chỉ điểm, hắn cần một người bạn để tâm sự, không cần một kẻ ở sau lưng đâm hắn, hắn cần một thứ vĩnh cửu, nhưng hắn không cần thứ, không bao giờ bán,khi giá còn chưa cao, đó là quy luật của cuộc sống!
- Hắn cảm thấy rất vui khi Lý Lão tín nhiệm mình khi hắn để linh hồn thứ nhất điều khiển có thể nói chuyện với Lý Lão, hắn lúc đó chủ yếu là vì hỗn độn truyền thừa yêu cầu hắn ngủ say,hắn cũng có thể kháng cự không để linh hồn thứ nhất ra khống chế, nhưng hắn đã không làm thế, hắn để linh hồn thứ nhất ra để lý lão chém hắn một đao, nếu lý lão lúc đó nói muốn phương thuốc hắn linh hồn thứ nhất, cũng sẵn lòng đem cho lý lão, nhưng lão đã không làm như thế, ôn hòa lắng nghe sự mơ hồ của linh hồn thứ nhất, lão vẫn vui vẻ cười, như một lão nhân lắng nghe đứa cháu nhỏ của mình lô bô tập nói vậy!
- Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó a,phải lắng nghe người không hề quen biết và không có giao tình làm nhảm,trong lòng phải có bao nhiêu độ lượng mới có thể làm được như thế kia chứ, hắn từ cuộc nói chuyện hôm đó trong lòng âm thầm đã đánh giá rất cao ly lão, trong lòng hắn có một nguồn nước ấm không tên, hắn tới thế giới này được xuất thân cao quý như một con phượng hoàng, nhưng lại bị người tính kế vặt hết lông để còn không bằng gà,hắn tới thế giới này không có tình thương của gia đình, cũng chẳng có sự dạy dỗ từ cha, chằng có được sự yêu thương từ mẹ đẻ, mà phải chịu sự ghẻ lạnh hắt hủi, và hình phạt, hắn tới thế giới này với hai bàn tay trắng, nếu không có ký ức kiếp trước, bây giờ thân thể này, không biết đã chết thối ở con hẻm nào đó rồi, hắn bao giờ có được một chút cảm giác của trưởng bối quan tâm, tuy rất ấm áp nhưng thật như phù dung sớm nở tối tàn,lý lão không thông cảm cho hắn, thì hắn cũng chỉ có thể xem như đây là một đoạn phim ngắn mang khoảnh khắc hạnh phúc, bỏ vào chiếc hộp và chôn ở đáy lòng mà thôi, hắn tới thế giới này đã chẳng có gì, bây giờ cũng như thế điều đó bây giờ với hắn chẳng quan trong nữa rồi!
- Hắn suy nghĩ khá là tiêu cực, cũng một phần hắn biết hành động giết chóc ngày hôm nay của hắn, không biết Lý Lão sẽ thế nào, nhưng hắn biết ngày hôm nay sẽ khiến nhiều người có ác cảm về mình, đặc biệt là cô gái mới lớn như Cá Vàng, hắn tuy có tình cảm với Cá Vàng bởi vì nàng giống đội trưởng, nhưng hắn cũng không cần một cô gái không thông cảm cho nam nhân hay người yêu của mình, mà áp đặt suy nghĩ của nàng lên đầu hắn, sợ quen biết hắn hay có tiếp xúc với hắn làm ô danh của nàng,hay cảm thấy hắn hôm nay làm mất mặt nàng, thì loại con gái đó hắn cũng không cần!
- Hắn chỉ cần một cô gái có thể thấu hiểu hắn, thông cảm cho mọi chuyện hắn làm, dù là cả thế giới quay lưng lại với hắn thì nàng cũng sẽ ở bên hắn, hắn không cần nữ nhân bên cạnh phải cho hắn cái gì, hay giúp đỡ hắn nhiều thứ, lo lắng cho hắn như một thằng mặt trắng, hắn không cần nàng làm gì chỉ cần nàng thấu hiểu cho hắn, vậy là được rồi, còn cái loại nữ nhân cứ miệng thì nói lo lắng cho nam nhân của mình, rồi lên dường với thằng khác, rồi bị phát hiện rồi bao biện,và trách móc hắn rằng, là vì lo lắng cho hắn, hay bị người uy hiếp, nàng có nỗi khổ, rồi tự tay tố cáo nam nhân của mình, vì lấy lý do muốn ngăn hắn lại, nói thật loại con gái đó, hắn ghê tởm,chỉ là cái loại mặt son da phấn mà thôi, lấy loại nữ nhân để chơi đùa thì được, làm vợ thì không, hắn thà ở vậy còn hơn!
- Còn hắn muốn biết Cá Vàng sẽ phản ứng như thế nào khi thấy hắn thì một tên nhóc lang thang tranh giành đánh nhau với nàng vì thức ăn ở trên con cầu gỗ hôm đó, biến thành một tên ma đầu giết người không chớp mắt ngày hôm nay, hắn cũng không biết nàng sẽ ghe tởm hắn như thế nào, hắn chỉ có thể thở dài, đời người không cho hắn lựa chọn, chỉ có thể đạp lên xác kẻ khác mà lao lên, hoặc là làm đá kê chân cho kẻ khác leo lên đỉnh của thế giới này, hắn không giết người lập uy,hôm nay là mẹ hắn thì cho qua, ngày sau là vợ hắn, con hắn, hắn không có nhiều thời gian, thế giới này quá loạn, hắn phải đánh ra một mảnh giang sơn, hắn phải tạo ra một quy luật mới cho nơi hắn sống, không phải kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu nữa! nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lại nhớ về những tháng ngày bình yên cắp sách tới trường, của thời tuổi trẻ nữa!
- Nhưng mà để có được những tháng ngày bình yên đó của hắn và vô số người khác cùng thời với hắn, cha ông của hắn đã phải đổ không ít máu xương, từng tắc đất là từng tấc máu, phải tranh giành với giặc ngoại xâm, không biết bao nhiêu người đã ngã xuống để bảo vệ giống nòi,để bảo vệ sự tôn nghiêm, và để tạo nên một tương lai nữa cho con cháu của họ,tạo ra một đất nước không còn chiến tranh,đó là thứ mà những người quân nhân như hắn được tạo ra,hắn là kẻ giết người, nhưng hắn không hối hận, hắn chua bao giờ hối hận, vì đã lựa chọn nghiệp quân nhân,và sống trên đầu dao mũi đạn này, hắn chỉ hận rằng, tại sao những kẻ khác lại ép một người bình thường như hắn, tay phải cầm súng và phải giết người kia chứ, bộ sống một cuộc sống bình thường khó đến thế sao?
- Thấy hắn tiến lại gần, ma thú ở xung quanh cũng bước theo,thấy con người ở đây bọn chúng bắt đầu nhao nhao, như chỉ hận không thể xé xác đám người này ra vậy, còn Lý Lão thấy A - Long tới, lão vuốt vuốt hàm râu bạc, ánh mắt vô cùng thưởng thức, trong đó có chút áy náy nhìn hắn, lão thấy hắn thu lại đầu khôi, để ra một khuôn mặt vô cùng non nớt,có vài phần tái nhợt, đầu tóc cắt theo kiểu hiện đại chứ không để dài như thời đại này, nếu là người hiện đại thì cũng sẽ không ngạc nhiên khi thấy loại đầu tóc này, còn người thời đại này thì thấy mái tóc cụt ngủn của hắn thì xem như là không hợp thời, và vô cùng kì lạ!
- Hai mắt hắn trở thành mắt rồng, màu vàng con ngươi dài kẻ dọc, toát ra sự uy nghiêm và hung bạo trong đó, như một con rồng không cho phép người trêu chọc, xung quanh đấu khí ngừng kết thành vô số hình rồng màu vàng, gào thét lượn quanh người hắn như các tiểu hành tinh quay quanh hệ mặt trời vậy,người hắn từ khe hở của áo giáp của hắn phát ra những quang mang nhàn nhạt, hắn như một vi thần giáng thế vậy, hắn nhìn Lý Lão ánh mắt đầy phức tạp, nhìn qua Cá Vàng ánh mắt đầy áy náy, xấu hổ và có chút bi thương và quyết tuyệt, hắn hít sâu một hơi như làm ra quyết định gì đó, hắn nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng nói!
“ Hai người ổn chứ? ”
- Lý Lão ngẩn người, lão có thể nhìn thấy chỉ trong giây lát,lão có thể nhưng xúc cảm trong mắt rồng của A - Long,Tuy lão không biết vì sao mắt hắn lại như thế, tại sao đấu khí của hắn lại hoá hình rồng, tại sao lại có hư ảnh rồng hứng giữ đứng sau lưng hắn, lão cũng không biết vì sao A - Long lại có thể hiệu triệu vạn thú cùng nghe theo, nhưng lão có thể nhìn ra, A- Long là con người, một con người bình thường, lão là người từng trải, lão sống quá lâu để hiểu chuyện nhân gian thế sự, lão hiểu lòng người hiểm ác!
- Lão có thể nhìn ra chỉ trong 1g giây thất thần trong mắt của hắn, lão nhìn thấy trong mắt hắn một sự bi thương, một sự cô đơn không ai có thể giúp như một kẻ bị ném xuống vực sâu không thấy điểm lên, kêu không ai nghe khóc không ai thấu, một sự khó xử cần người thấu hiểu, một sự đau đớn cần người chia sẻ, và một ý chí quyết tuyệt, một thứ mà chỉ có người sẵn sàng bước đi, một đi là không quay đầu lại, ánh mắt này lão đã từng thấy, thấy từ những thuộc hạ cũ,bọn họ đã sẵn sàng chết, tử chiến đến cùng,dù là ai cũng không thể nào ngăn được họ, lão lại nghe được lời nói đó của A - Long!
“ Hai người ổn chứ? ”
- Một câu nói rất bình thường, nhưng lại làm tâm lão nhói đau, lão hiểu vì sao A - Long nói câu đó với lão và cháu gái,lão biết A - Long đã sẵn sàng chuẩn bị để đối địch với cả thế giới rồi, lão nghe ra rằng A - Long cũng là muốn từ biệt lão và cháu gái lão rồi, lão hôm nay không giữ hắn lại, thì sẽ không bao giờ có được cơ hội nắm hắn một lần nữa, mà cháu gái của lão lúc này mà lại nổi tính tiểu thư lên, hay không thấu hiểu cho hành động hôm này của A - Long thì từ nay, hai đứa nhỏ này sẽ có một bức tường vô hình ngăn cách hai đứa lại, hai đứa sẽ không còn là... Nữa, mà là chỉ là người qua đường ma thôi, không phải A- Long là kẻ phụ bạc, lão có thể nhìn ra từ ánh mắt của hắn nhìn ông cháu lão, là một sự quan tâm, là một sự rất quan trọng với hắn, nhưng mà khi hai người không chịu hiểu cho hắn,thì hình tượng của hai người trong mắt hắn sẽ có một vết nứt rất lớn, hắn không muốn bị tổn thương, thì hẳn phải gạt bỏ hai người, để vào một nơi nào đó, để rồi một ngày lại xem như một kỷ niệm đẹp mà thôi!
- Lý Lão đã đoán đúng tới 8 phần, nếu Lý Lão hôm nay mà không cho hắn thấy một thứ gì đó, thì dù có tình cảm với Cá Vàng như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ gạt bỏ hình bóng hai người ở trong tâm chấp nhận trong tâm có một vết rách, mà không bao giờ muốn bị tổn thương bởi người mình quan trong nữa, Lý Lão là kẻ từng trải, lão có thể nhìn ra Hắc Ma là kẻ cô độc, tuy hắn có rất nhiều thủ hạ, cô không ít hồng nhan bên người, nhưng không ai có thể hiểu hắn cả,dù sao Hắc Ma tuy có giỏi tới đâu thì bây giờ cũng là một đứa trẻ, cũng cần người lớn tán thưởng và chỉ điểm, lão cũng một thời lạc lối như A - Long, lão ném hết mọi sự bất mãn lẫn phức tạp trong mắt, lão xoa mái tóc ngắn của A - Long, lão cười vô cùng ôn hòa như một người ông tán thưởng cháu mình vậy nói!
“ Tiểu Long, ngươi làm tốt lắm, ta rất thỏa mãn, chỉ tiếc là ta ở ngay trong đây, nhưng không thể giúp được gì cho cậu cả, thật có lỗi ”
A - Long không khỏi sửng sốt, hắn trong lòng từ đâu đã chuẩn bị một cuộc bị trách móc, hay bị tra khảo, nhưng đáp lại những gì rơi vào tai hắn, là những lời quan tâm và tán thưởng của Lý Lão, lòng hắn không khỏi như có một làn nước ấm chảy qua, khiến tâm đã nguội lạnh của hắn ấm lên vài phần, lại nhìn qua Cá Vàng, thấy nàng đang ánh mắt vô cùng lo lắng, và ân cần, hắn tỉnh mở miệng nói gì, thì đã bị nàng lao lên kéo lấy tay hắn, kiểm tra một loạt, nàng vô cùng lo lắng nói!
“ Tiểu ngu ngốc,tiểu lưu manh, ngươi có làm sao không? Sao ngươi cứ thích quật cuong như thế làm cái gì, ngươi còn có ta,có phụ thân ta, và gia gia làm hậu thuẫn cho ngươi kia mà,chỉ cần nói với ta ta sẽ cầu phụ thân và gia gia giúp ngươi mà, ngươi cần gì liều mạng vậy, một mình khiêu chiến với tất cả mọi người, nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao,ngươi mà chết đi rồi ta cũng không muốn sống nữa ”
- Cá Vàng nói ra những lời này, toàn thân nàng khẽ run rẩy, nàng lại nghĩ tới tràng cảnh chém giết khi nãy, hai mắt nàng đỏ lên, lại cứ tưởng tượng tiểu ngu ngốc sẽ chết trước mặt nàng, tâm nàng như bị người bóp nghẹt vậy, nàng không thể nào tưởng tượng được nếu A - Long có xảy ra chuyện gì, nàng không biết về sau sẽ sống như thế nào nữa, nàng cũng không thể nào ngờ được, tiểu ngu ngốc, tiêu lưu manh vô sỉ,không biết từ lúc nào lại quan trọng với nàng như vậy, ngay cả nàng cũng không hề hay biết!
- Hắn thấy Cá Vàng không hề oán trách hắn một câu như những gì hắn nghĩ, lại lo lắng cho hắn tới mức phát khóc, cái này là thật tâm với hắn, lòng hắn mềm nhũn rồi, nàng thật khác với nữ nhân hắn yêu kiếp trước, hắn có những suy nghĩ tiêu cực như thế là ảnh hưởng bởi người hắn yêu, nhưng lại không hề yêu hắn ở trái đất, hắn thấy nàng ôm chặt hắn, trước mắt bao nhiêu người, nàng ôm hắn thật chặt như sợ hắn sẽ biến đi mất vậy, Lý Lão nhìn thấy cảnh này, mỉm cười hoà ái gật đầu không thôi " Mỹ Nhân xướng với anh hùng, quả là hợp đôi a" hắn cũng không biết trong đầu lý lão nghĩ gì, hắn trên người thiên long khải đầy máu tươi của kẻ địch, nhưng nàng không chê hắn dơ bẩn máu tanh!
- Lại lo lắng cho hắn như thế, hắn không đáp lại nàng thì quả là một thằng ngu, nên kiếm chỗ chết đi là vừa, hắn nhẹ nhàng thu lại móng vuốt sắc bén như dao cạo trên bàn tay, để ra một bàn tay vô cùng chai sạn, vuốt ve mái tóc màu vàng óng ánh như ánh nắng ban mai của nàng dịu giọng nói vô cùng ấm áp rằng!
“ Cá Vàng ngoan, Cá Vàng không khóc,Cá Vàng khóc liền không có ai thương, nào Cá Vàng ngoan để ta cho ngươi ăn, chỉ cần ăn no rồi sẽ không còn đói nữa, chỉ cần không còn đói thì Cá Vàng sẽ không phải khóc nữa, ngủ một giấc thật dài. Khi tỉnh lại Cá Vàng sẽ quên hết mọi chuyện đau buồn nữa, Cá Vàng ngoan ngoan a”
- Cá Vàng nghe thấy những lời an ủi của hắn, nước mắt nàng không khỏi trào ra từ mi mắt, đây đúng là những lời mà cậu nhóc trên người băng bó đầy người nàng gặp ở Phượng Gia năm đó, cũng đã ôm nàng an ủi nàng như thế, vẫn là bộ dạng thê thảm như thế, tuy những lời hống trẻ con như thế, nàng tuy lớn rồi nhưng lai cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng, sau một hồi nàng vừa thẹn lại vừa giận,đạp lên chân hắn vài cái, vì được bao bọc bởi Thiên Long Khải,nên không cảm thấy đau, nhưng mà một cú đạp này của nàng xém nữa kích hoạt ám chiêu hắn sắp đặt trên Thiên Long Khải xuất ra phong bị, khiến hắn toát hết mồ hôi hột, nàng không hề biết nàng mới thoát chết, lại không tâm không phổi đanh đá nói!
“ Ai là Cá Vàng của ngươi hả! Ngươi muốn nghe những lời nói dối rẻ tiền đó của ngươi hả, ngươi lấy mấy câu đó mà lừa mấy nữ hài tử ngây thơ đi, lão nương không có bị mắc lừa mê hồn thang của ngươi đâu, đồ luu manh, chỉ biết lừa người khác... Ta không phải khóc vì ngươi đâu.... Ta ta chưa từng khóc..... Ta ta...ta chỉ là... Chỉ là... Bụi.. Phải rồi bụi... Bay vào mắt mà thôi, ngươi không được hiểu lầm....hiểu lâm... rằng ta... Ta hạnh phúc gì đâu nha...!!”
A - Long, Lý Lão đen mặt rồi, ở đây có ai nói gì đâu mà nàng tự khai kia chứ, A - Long cũng chẳng muốn hơn thua với nữ nhân làm cái gì, chỉ lén lút trước mặt ông nàng,như vô tình vỗ vỗ cặp kiều đồn phong mãn của nàng, ghé bên tai nàng nói nhỏ!
“ Cá Vàng a, bây giờ không phải lúc a, để lúc nào rảnh, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự được chứ ”
“ Ân!!! ” Cá Vàng cũng biết bây giờ không phải lúc nói nhiều, nàng liền ngoan ngoãn nghr lời bước sang một bên, để lộ ra một gương mặt vô cùng sợ hãi, và chột dạ của Tam Hoàng Tử Dạ Chân, hắn thấy mắt rồng của A - Long đang uy nghiêm quan sát hắn, hắn run giọng chưa kịp nói gì thì đã bị A - Long chặn họng nói trước,chất giọng vô cùng trầm ấm và uy nghiêm nói!
“ Dạ Chân Hoàng Tử, à không hay ta phải gọi là Minh Chủ của Đồ Ma Liên Minh,Minh Chụ người không có gì muốn nói với đại ma đầu của Đồ Ma Liên Minh là Hắc Ma ta điều gì hay sao? Ta đang ở trước mặt ngài đó ”
“ Ta...Ta.....Ta....Ta...!!!!” Dạ Chân run giọng nói!
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.