Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 113:





​Hắn nghĩ lại những kỷ niệm vui buồn trước đây, hắn tiếp tục đi một cách vô thức, nhưng rồi hắn lại tới một nơi rất thân quen, hắn nhìn lại nói!
“ Đây không phải là cái cầu nơi mà hắn và Cá Vàng gặp nhau sao ”
- Rồi hắn lại nhìn xung quanh,không biết từ bao giờ trước mặt hắn đã xuất hiện một đạo thân ảnh của một nữ nhân xinh đẹp!
- Nàng mi thanh mục tú,làn da trắng trẻo mềm mại như lụa, mùi hương trên người nàng nhàn nhạt, thật khiến hắn ngây ngất,mái tóc nàng màu vàng ánh kim, óng ả và mềm mượt, thấy nàng đang cắn răng nghiến lợi nhìn hắn, hắn cười nói!
“ Lão Bà, ta về rồi ”
- Nàng lúc này đang vô cùng tức giận, nhưng khi nghe thấy hắn nói thế,khuôn mặt nàng thoáng đỏ lên, bao nhiêu tức giận trong đầu nàng biến đi đâu hết, nàng trừng mắt giả bộ rất tức giận nói!
“ Ai là lao bà của ngươi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ai nói ta là lão bà của ngươi hả ”
-Hắn cười tà nói!
“ Nữ nhân nào cõng ta, thì phải làm lão bà của ta”
- Nàng đỏ mặt hơn, lại nhớ tới mấy chiêu trò tỏ tình rồi hôn nàng trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, rồi tay heo của hắn còn sờ soạn lung tung, khiến nàng không kìm được mà đánh hắn bất tỉnh đi, giờ nhớ lại nàng vừa thẹn lại vừa giận, lại nghe hắn hỏi!
“ Nàng chờ ta lâu chưa ”
- Nàng rất muốn nói là ta chờ ngươi rất lâu rồi, nhưng không hiểu sao nàng lại nói là
“ Chưa lâu! Ta cũng chỉ vừa mới tới thôi ”
- Hắn tiến lại gần,kéo nàng vào lòng hắn, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại đã vài phần ướt đi vì sương sớm này, hắn nói!
“ Nàng vất vả rồi, có lạnh không ”
- Nói xong, hắn cởi chiếc áo khoác bằng lông thú, mà hắn lấy ra từ túi trữ vật của đám lưu manh kia ra, choàng lên người nàng, bao bọc thân hình mảnh mai gầy yếu có vài phần nhu nhược của nàng lại, hắn ôm lấy nàng như thể sợ nàng đi mất vậy!
Chỉ một điều nhỏ này thôi, cũng khiến tâm của Cá Vàng mềm ra, toàn thân nàng như muốn hoá thành ôn thuỷ, ỷ ôi trong lòng hắn, hắn nói!
“ Sao Nàng lại tìm ta”
- Nàng xấu hổ, nhưng vẫn không muốn nói rằng cả đêm đứng đây chờ hắn, nàng nói!
“ Ta không tìm ngươi, ta tìm vòng cổ của ta,ta bị rơi ở chỗ này, ai mà tìm một cái tên không có lương tâm như ngươi kia chứ ”
- Hắn cười nói!
“ Vậy nàng tìm thấy chưa ”
- Nàng hơi buồn nói!
“ Ta không tìm thấy,đó là.. ”
- Nói tới đây nàng thấy trước mặt nàng là một sợi dây chuyền làm bằng loại đá vô cùng lấp lánh và xinh đẹp, đó chính là sợi dây mà nàng vẫn hay tìm kiếm, kể từ ngày hôm đó!
“ Ngươi, sao ngươi lại có được nó ”
- Hắn cười nói!
“ Nàng muốn lấy lại?? ”
Nàng gật đầu!
“ Vậy cho ta hôn nàng một cái ”
- Nàng trừng mắt tức tối nói!
“ Ngươi chỉ giỏi chiếm tiện nghi của ta”
- Hắn cười Haha nói!
“ Tiện nghi của nàng, không để cho ta chiếm thì để cho ai chiếm đây, hảo lão bà a ”
- Nói xong hắn hôn trộm lên bên má bóng mịn của nàng, nàng tức giận muốn vùng vẫy thoát ra khỏi lòng hắn!
“ Ngươi thả ta ra”
“ Sao vậy ”
“ Thả ta ra”
- Sau một hồi vùng vẫy nàng lại, như một con gà mái nhỏ, đang xù lông giận giữ nhìn hắn!
“ Ta còn tưởng ngươi đi đâu, hoá ra là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn khiến ta tưởng là ngươi bỏ đi, làm ta cả đêm lo lắng ”
Thấy bộ mặt ngơ ngác của hắn nàng nói!
“ Trên người của ngươi có toàn mùi của nữ nhân khác, ngươi đừng nghĩ chối cãi,thế vết son môi trên má của ngươi là cái gì ”
Nàng lấy một chiếc gương ném cho hắn, bộ ngực nàng phập phồng vì tức giận, lúc này nàng chỉ hận không thể lao tới cắn xé hắn ra thôi!
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.