Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 55: Hách Liên Thành




A Thủ nhìn tiểu thú, khẳng định nói với tiểu thú: "Phượng Cửu Mộc không có Đoạn Vĩ của ngươi."
Bùi Thủy có chút thất vọng.
Trong lòng nàng hy vọng Phượng Cửu Mộc có Đoạn Vĩ của nàng.
Nàng sẽ không cần mò "kim đáy biển" mà đi tìm.
Chớp mắt lại một ngày trôi qua.
Bùi Thủy không còn gặp ác mộng, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, ăn sạch sẽ điểm tâm Thanh Loan đưa tới.
Nàng nhìn Thanh Loan rời đi, nâng cao cảnh giác, thần bí nới với A Thủ.
"Muốn tìm Đoạn Vĩ, trước tiên phải thoát khỏi sào huyệt của Phượng Cửu Mộc. A Thủ, ngươi phải giúp ta rời khỏi nơi này! Ta đây mới có hy vọng tìm được Đoạn Vĩ chứ!"
Sào huyệt?
A Thủ muốn cười.
Nàng ví Phượng Cửu Mộc thành loại gì rồi?
"Ta có thể đưa ngươi ra khỏi đây."
Bùi Thủy vừa nghe được lời này, tinh thần lập tức tốt lên.
Cho dù sau khi ra ngoài không tìm thấy Đoạn Vĩ cũng có thể tiêu sái sống đến đầu xuân năm sau! So với việc bị nhốt ở đây chờ chết tốt hơn nhiều.
"Quá tốt luôn có, chúng ta xuất phát đi!"
Bùi Thủy hưng phấn hô lớn, nàng vừa mới dứt lời trước mắt một mảng mơ hồ, giống như lúc vừa xuyên qua. Khoảnh khắc ánh sáng Mặt Trời trên cao mơ hồ chiếu qua, gió thổi nhè nhẹ qua lông màu của nàng.
Bùi Thủy ngẩng đầu lên, đón lấy ánh ắng mặt trời nóng rực rỡ, hít vào không khí của sự tự do thật sự rất sảng khoái.
Bùi Thủy cảm thấy chính mình đứng ở nơi tự do cao ngất này, Phượng Cửu Mộc, Thanh Dật, hay vương phủ kia và cả Cái lồng sắt gì đó nữa? Những cái đó đều trở thành mây khói, cuối cùng bọn họ cũng sẽ không thể bắt được nàng.
Bùi Thủy tưởng kéo giọng ra, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*), lão tử tự do.
(*) tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ đã hết lối đi, lại bỗng thấy bóng liễu hoa tươi nở khắp một làng.
Âm thanh lo lắng của A Thủ vang lên: "Tiểu Thủy, đừng đứng ở trên tường Phượng phủ nữa, mau chạy đi!"
Bùi Thủy vừa cúi đầu nhìn xuống, chân như muốn nhũn ra.
Mẹ nó!
Sao lại cao như vậy?
Da đầu Bùi Thủy tê rần, nàng còn tưởng rằng quỷ A Thủ lợi hại, có thể làm nàng xuyên qua không gian, ra khỏi vương phủ.
Mẹ nó thật không nghĩ tới, ngươi cũng chỉ có thể từ phòng xuyên đến bức tường vây?
Bùi Thủy kêu rên: "A Thủ, ngươi dám lừa ta!"
A Thủ: "..."
Hắn cũng do bất đắc dĩ thôi, hồn bị khóa trong khóa hồn linh, có thể thi triển đến pháp lực ngoại thức, nhưng lại thiếu một chút chính xác.
"Lừa thì làm sao?"
Bùi Thủy chuyển đôi mắt: "A Thủ, ta đanh khen ngươi đó! Ngươi lừa cũng thật lợi hại."
A Thủ không nói gì, Bùi Thủy cũng mặc kệ hắn tin hay không.
Nàng còn có càng chuyện quan trọng hơn phải làm. Nàng sợ nếu không nhảy xuống nhất định sẽ bị bắt trở về, dứt khoát cắn răng nhảy xuống.
Gió lùa qua tai, Bùi Thủy ngã lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó mới ngừng lại.
Nàng ngã xuống đau khắp cả người, đôi mắt xuất hiện đầy sao
A Thủ cao hứng nói: "Tiểu Thủy," lừa "được ngươi rồi nhé!"
Ngọa tào (*).
(*) câu chửi tục
Nàng ngã đau sắp chết, hắn còn dám nói móc nàng?
Bùi Thủy nổi giận: "Ta nói đại gia ngươi, ngươi nói móc ai vậy?"
A Thủ không hé răng.
Bùi Thủy bỗng nhiên suy nghĩ lại, nàng vừa rồi khen A Thủ "lừa" người, chính là ý hắn "lợi hại".
Ai biết được A Thủ lại đặt vào hoàn cảnh của nàng nhanh như vậy?
Bùi Thủy bỉu môi, quỷ này quá phúc hắc.
Bùi Thủy bò dậy run run lông, làm sạch bịu đất trên người, mắt sắc phát hiện một đôi hồng giày.
Rất đẹp, còn toàn màu hồng.
Đây vẫn là một đôi giày màu hồng mới tinh, trên mặt giày không dính một vết bẩn nào.
Bùi Thủy dám dùng tính mạng ra thề, nàng ở vương phủ chưa thấy qua ai mang đôi giày màu hồng đẹp như vậy.
Nàng cũng không sợ người này tới bắt nàng, nhất định chỉ là một người khách qua đường.
Bùi Thủy không có hứng thú xem người này là nam hay nữ, xoay cơ thể duỗi chân chạy như bay, chuông bạc trên chân nó phát ra tiếng vang "đang đang" trong trẻo.
"A.."
Một tiếng cười nhẹ lơ đãng truyền đến, giọng hát mượt mà lại vũ mị, giống như đang cười nhạo tiểu thú.
Bùi Thủy dựng lỗ tai lên giật giật, tiếng cười truyền tiến tai, cả người nàng không hiểu sao lại cảm thấy tê dại, da gà đều nổi cả lên.
Cười em gái ngươi!
Người này nhất định có bệnh?
Bùi Thủy thầm mắng trong lòng, không biết vì sao nàng có cảm giác phía sau mông lạnh căm, giống như có người đuổi theo. Da đầu nàng khẩn trương căng lên cố gắng chạy như bay.
"A Thủ, A Thủ, ngươi giúp ta nhìn phía sau xem có phải có kẻ biến thái nào đuổi theo ta không?"
Bùi Thủy không nghe thấy A Thủ trả lời, cho rằng A Thủ không nghe được, lại sốt ruột hỏi lại, sau khi lặp lại câu hỏi đến lần thứ ba Bùi Thủy oán hận cắn răng.
Thời điểm mấu chốt.
Quỷ A Thủ kia căn bản không giúp được gì cả.
Vì vậy, hắn dứt khoát giả chết, không nói!
Bùi Thủy cảm nhận được một làn gió thơm tới gần, nàng bị một bàn tay ngọc mảnh khảnh nâng lên, mắt nàng trừng lớn. Mới vừa chạy khỏi vương phủ, sao có thể cam tâm bị người ta bắt lại?
Nàng điên cuồng giãy giụa, cong người lên, nổ lực muốn nhảy xuống.
Bỗng nhiên.
Bị một lực mạnh đè lưng lại, giữ chặt đem nàng đè xuống.
Bùi Thủy giãy giụa vài cái, áp lực trên lưng nặng như núi Thái Sơn, ngay cả nhúc nhích cũng không thể.
Nàng nhìn bàn tay dùng thủ đoạn nâng nàng lên, tay áo màu hồng bị kéo lên, lộ ra một nửa da thịch trắng như tuyết.
Trong mắt hiện lên vẻ hung quang: Bắt ta sao? Ta sẽ cắn chết tiểu yêu tinh ngươi.
Bùi Thủy há miệng ra, cân lên làng da trắng nộn, mùi máu tươi nhanh chóng tràn vào trong miệng.
Tiểu yêu tinh lại giống như không biết đau, thấp giọng cười: "Máu ta uống có ngon không? Uống nhiều chút, nó sẽ làm ngươi chết không phải thống khổ."
Cả người Bùi Thủy cứng đờ, biết được máu này có độc. Nàng nhanh chóng nhả ra, cổ gác trên cánh tay phun máu trong miệng ra.
Phi, phi phi phi..
Điểm tâm lúc sáng đều bị Bùi Thủy nhổ ra hết, hai mắt hoa lên, suy yếu ghé vào trong lòng ngực tiểu yêu tinh kia.
Hôm nay đúng là xui xẻo tột cùng, ra cửa không xem trước hoàng lịch.
Còn có con quỷ A Thủ kia.
Quỷ cũng không đáng tin cậy.
Uổng cho nàng tin tưởng hắn như vậy, cảm thấy hắn thật sự rất lợi hại, thật sự có thể giúp nàng.
Ai ngờ được..
Quỷ kai chính là cái hố lừa ngừa!
Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của tiểu yêu tinh: "Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói? Đúng là bảo bối."
Chân trước Bùi Thủy bị y nắm trong tay thưởng thức, ngón tay nhỏ dài chạm vào khóa hồn linh, phát ra một tiếng vang trong trẻo dễ nghe.
Bùi Thủy không để ý đến y đang nắm chân nàng, ngẩng cái đầu màu trắng lên tức khắc kinh sợ.
Gương mặt này khó có thể dùng từ tinh xảo để hình dung, mà là rất tinh xảo, da trắng giống như bạch ngọc không có một tia tì vết, bóng loáng lại căng mọng, đặc biệt là cặp mắt hắc phượng kia, mỹ lệ lại yêu mị, đuôi mắt nhọn nhọn phác họa ra đọ cung yêu hoặc chúng sinh.
Yêu tinh giáng thế.
Trong đầu Bùi Thủy liền hiện bốn chữ này.
"Tiểu bảo bối, cùng ta về nhà thôi!"
Hắn buông chân nó ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào góc mũi nhòn nhọn của nó. Đối với ánh mắt si ngốc khi nó nhìn chính mình, y hắn rất vừa lòng.
Bùi Thủy nhe răng cười gật đầu với hắn, cái đầu mày trắng dựa vào trong lòng ngực hắn thân mật cọ vài cái, giống như người say xa vào sắc đẹp, rất vui lòng trở về cùng y. (Ây dà, Thủy tỷ thật sự rất không được nha, mê trai quên cả lối về (≧▽≦))
Đuôi lông mày Hách Liên Thành hơi nhọn, mắt phượng mỹ lệ hiện ra vẻ ngoài ý muốn.
Đây là tiểu thú Phượng Cửu Mộc vô cùng sủng ái kia sao?
Sao lại có vẻ ngốc nghếch, dễ dàng đã bị y lừa đi rồi.
Hách Liên Thành khóe miệng gợi lên ý cười, y có chút chờ mong cảnh tượng Phượng Cửu Mộc biết ngốc tiểu thú này thân mật rúc vào trong lòng ngực y, nhất định rất đặc sắc!
Điển cố
Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.
Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ đã hết lối đi, lại bỗng thấy bóng liễu hoa tươi nở khắp một làng). Ý tứ là: Giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.