Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 35: Phượng Cửu Mộc không vui




Nhìn Thanh Loan thẹn quá thành giận, cậu nâng tay lên, bộ dạng sợ bị đánh nhận thua nói:
"Được, được, huynh không nói. Vương gia sắp hồi phủ, muội cũng biết tính tình chủ tử nhà mà, muội mau chạy về lấy."
Cái kia "đi.." Giọng nói về sau càng nhỏ lại, giống như muỗi kêu.
Thanh Loan mặt đỏ tai hồng, cắn cắn rắng, cô biết Thanh Dật nói không sai, chủ tử không cho phép nữ tử vào ngài ấy, chứ đừng nói đến xuất hiện quần áo của nữ tử.
Cô có thể vào phòng chủ tử hầu hạ tiểu thú cũng là do Thanh Dật hầu hạ không tốt, chủ tử mới phái cô đi.
Cô không thể làm chủ tử thất vọng, cũng không thể để chủ tử nhìn thấy.. Cái yếm của cô.
Thanh Loan đi vào phòng Phượng Cửu Mộc, nhìn thấy tiểu thú đang nằm trên giường Phượng Cửu Mộc, cái yếm giống như tấm thảm bị nó đè lên.
Thanh Loan mặt đỏ bừng bừng, cô đi đến bên cạnh tiểu thú, nhưng sợ nó lại chui vào trong quần áo cô đành dùng cánh tay trái đè ở ngực nắm chặt cổ áo, duỗi tay phải qua.
Bắt được một góc yếm, Thanh Loan không dám thiếu cảnh giác, cô chậm rãi dùng sức rút yếm tiểu thú đang nằm lên ra, nhưng không thành công.
Cô cắn môi thử vài lần, nhưng đều không được, tiểu thú vẫn tưởng tay cô đang chơi với nó. Thời gian trôi qua, Thanh Loan cũng không biết lát nữa Phượng Cửu Mộc có thình lình đẩy cửa vào không.
Cô thử nói chuyện với nó, nó cũng không nghe. Cô dường như đã mất đi sự kiên nhẫn thường ngày, đành phải dùng sức bắt nó đặt qua một bên, nắm được góc yếm, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì góc kia của yếm bị tiểu thú cắn lấy.
Phượng Cửu Mộc vừa đẩy cửa phòng ra, cả người như bị đông cứng, một chân bước vào chân, một khác còn ở lại bên ngoài.
Tiểu thú kia đang làm gì vậy?
Nó với Thanh Loan giành một cái yếm?
Như vậy cái yếm này là..
Tâm tình tốt đẹp của Phượng Cửu Mộc thoáng chốc đã bị phá hư, mắt lạnh lùng phóng ra khí lạnh, hắn đi vào trong, áp suất không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống.
Sắc mặt Thanh Loan trở nên trắng bệch, cô quỳ xuống trước mặt tiểu thú, xin nó có thể cho cô một con đường sống.
Thanh Loan run rẩy quỳ gối ở mép giường, ngón tay còn vẫn duy trì tư thế lấy yếm từ tiểu thú, cô không thể buông ra, chắc chắn chủ tử sẽ không muốn yếm của cô ở trên giường ngài ấy.
"Vương gia, nô tỳ cũng không muốn làm như vậy, nhưng đột nhiên tiểu thú hóa thú tính, nô tỳ không kịp phòng bị, nó liền chui xiêm y của nô tỳ, đem.. Của nô tỳ cắn ra."
Thanh Loan nói như vậy, không phải muốn tránh khỏi trừng phạt. Cô biết rõ nói như vậy cũng sẽ bất lợi đối với mình, nhưng cô vẫn phải lựa chọn nói sự thật.
Cô biết trong phủ này bất luận chuyện gì cũng không thể giấu được chủ tử.
Đôi mắt Phượng Cửu Mộc tối sầm lại nhìn tiểu thú.
Trong ống tay áo rộng bên trong triều phục, ngón tay hắn dàn dần dần siết chặt lại. Hắn cho rằng nó chỉ háo sắc đối với một mình hắn. (Nghe mùi giấm đâu đây:))
Không hề nghĩ rằng, tiểu súc sinh này nam nữ đều "ăn".
Vung tay lên, một luồn khí tức vô hình đánh vào mặt tiểu thú, Thanh Loan rút yếm ra, thân thể tiểu thú liền bị dòng khí cuốn vào giữa, giống như rơi vào trong lốc xoáy, không ngừng xoay tròn.
Bùi Thủy hoa mắt váng đầu, nàng hoài nghi bản thân có phải bị rơi vào trong máy giặt, sắp bị văng ra?
Xoay tròn gần mười vòng, mắt Bùi Thủy đã đầy sao, cơ thể bỗng nhiên căng thẳng, nàng giống như bị đống quần áo trong máy giặt bao lấy, lay động một hồi bị xách ra ngoài phơi nắng.
Nôn!
Bùi Thủy nôn ra, phun ô uế lên vạt áo quý giá của Phượng Cửu Mộc.
Phượng Cửu Mộc nhíu mày ghét bỏ, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước. Tiếp theo hắn đem tiểu thú ném vào, cởi triều phục lộ ra cánh tay có đường cong duyên dáng vào thùng nước, rửa sạch sắc thú nam nữ đều ăn
Đầu bị xối nước lạnh, Bùi Thủy liền thanh tỉnh một chút.
A! Nước?
Tình huống gì đây?
Tiểu thú có chút khó chịu, đôi tay đang dùng lực xoa bóp cơ thể nó. Nó dường như có thể cảm nhận được đôi tay này có thù oán với nó, tiểu thú tới tức giận rồi, nó muốn a.
Răng nhọn mới vừa mở.
Phượng Cửu Mộc lạnh lành nói:
"Răng ngươi thiếu bẻ."
Bùi Thủy giương mí mắt lên, mắt thú tròn xoe phản chiếu khuôn mặt của Phượng Cửu Mộc, vẻ mặt u ám đã phá hủy đi vẻ đi vẻ đẹp vốn có của hắn, Bùi Thủy không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Trong ánh mắt mắt có dao, giống như sẽ lột da nàng.
Bùi Thủy không biết mình đã phạm vào tội ác tày trời gì, lại chọc hắn không vui.
Hắn có tư cách gì không vui?
Hắn cạo lông nàng, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ đâu!
Bùi Thủy an phận ở yên trong thùng nước, tùy tiện để hắn muốn tẩy rửa như thế nào cũng được.
Tôn nghiêm của nàng cảm thấy vô cùng thẹn. Trước mặt người nam nhân này, những sợi lông, cộng tốc kia đều bị vứt đi không thương tiếc.
Loại chuyện này coi như là lần đầu tiên.
Nhưng lần đầu không có, về sau cũng không thèm để ý.
Vì vậy.
Mỗi lúc hắn tẩy rửa chán sau và bụng của nó, nếu nó không ổn co lại một chút lạp tức sẽ cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, không thể làm gì hơn nó đành mặc số phận.
Hắn muốn làm thú nô, nó có thể không thành toàn hắn sao?
Tiểu thú tắm xong, khô nóng trong cơ thể cũng đã biến mất, vô cùng thoải mái.
Phượng Cửu Mộc ôm nó từ trong thùng ra, tiểu thú nhìn thấy thân trên hắn trần trụi, đôi mắt phát sáng, tròng mắt muốn rớt ngoài.
Ngày vui chẳng dài cứ hưởng thụ cho đã.
Đột nhiên đầu nó bị một cáu khăn to trùm lên nó, đặt xuống đất.
"Nếu ngươi dám đầu ra, bổn vương nhất định ngay lập tức cạo sạch lông trên đầu của ngươi."
Thanh âm Phượng Cửu Mộc phát ra giống như u linh.
Bùi Thủy sắp lộ đầu ra liền rụt về, bất mãn nghỉ: Hừ, ngươi là người nhát gan, ngươi phản rồi, dám làm vậy với chủ tử của ngươi? "
Để tìm lại sự điểm cân bằng, tiểu thú quyết định, từ giờ trở đi Phượng Cửu Mộc sẽ trở thành người hốt phân cho nó.
Lau khô lông của tiểu thú xong, xem xét nó không có việc gì Phượng Cửu Mộc liền đem nó ném về phòng.
Phượng Cửu Mộc rời khỏi phòng, gọi Thanh Dật tới, hỏi tình hình hôm nay của liệp ưng.
" Hôm nay liệp ưng không. "
Làm" chết bồ câu cái, nó giống như bị trúng tà, đi bắt một đống trùng đặt nó trên gác lấy lòng bồ câu cái. "Thanh Dật ngạc nhiên.
Liệp ưng kia vốn cao cao ngạo, trước giờ chưa từng để con chim cái nào vào trong mắt. Thanh Dật đã từng nhìn thấy, có một con chim cái đối với liệp ưng cực kỳ tốt, lúc ấy liệp ưng lại khinh thường nhìn lại. Ký ức đó đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ bởi vì nó cực kỳ giống với chủ tử nhà cậu.
Túi thơm của Sở Uyển Nhược thật sự thần kỳ vậy sao? Làm cho liệp ưng cao ngạo kia phải lòng bồ câu cái?
Thanh Dật có thể hiểu được tiểu thú vì sao lại" khinh bạc "Phượng Cửu Mộc, chỉ sợ tiểu thú này rất nhanh sẽ giống với liệp ưng phải lòng bồ câu cái kia, phải lòng chủ tử nhà cậu.
Phượng Cửu Mộc có hơi kinh ngạc, hạ lệnh nói:
" Giết hết bồ câu cái đi. "
Liệp ưng không nên nảy sinh tình cảm, không nên đem thời gian lãng phí trên người bồ câu cái. Trên chiến trường nó là một tướng quân trên cao, cùng hắn đi vào Phượng phủ, ngoại trừ nghỉ ngơi dưỡng sức, còn phải huấn luyện mỗi ngày.
Bồ câu cái sẽ chỉ làm liệp ưng dần dần đánh mất ý chí chiến đấu.
Phượng Cửu Mộc cũng không cảm thấy liệp ưng thật sự thích bồ câu cái kia, nó chỉ là hút phải hương phấn, nảy sinh hứng thú nhất thời, nếu ns thật sự thích sẽ không giết chết những con bồ câu kia.
Thanh Dật ngạc nhiên, bồ câu nuôi ở vương phủ đều là bồ câu đưa tin trăm dặm mới tìm được, đem bồ câu cái giết hết vậy không thể duy trì huyết thống ưu tú của giống bồ cây này rồi, cái này thật sự quá đáng tiếc.
" Vâng, Vương gia. "
Bất đắc dĩ phải từ bỏ, mệnh của chủ tử Thanh Dật chỉ biết chấp hành:
" Vương gia, túi thơm của Sở Uyển Nhược có tác dụng mạnh như vậy. Chỉ sợ tiểu thú ở chung với Vương gia, nó sẽ nổi lên tâm tư không nên với người. "
Thanh Dật nhắc nhở nói.
Vẻ mặt bình tĩnh của Phượng Cửu Mộc thoáng chốc biến lạnh. Thanh Dật cả kinh, có phải cậu đã nói sai gì không?
" Hừ, nó với ai cũng không nên có tâm tư đó."
Phượng Cửu Mộc phất tay áo bước đi. Lần đầu tiên nó hôn hắn, hắn nên đem nó giết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.