Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 18:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: -Jenny-

Bùi Thủy trong lòng mắng cậu một câu.

Chân trước Thanh Dật chân mới vừa rời khỏi, tiểu thú sau lưng đã nhảy lên giường Phượng Cửu Mộc lăn qua lăn lại vào chăn.

Lăn trong chốc lát.

Biểu cảm Bùi Thủy có chút kỳ lạ, chân trước nàng che bụng lại trên giường xì hơi một cái.

Bùi Thủy phóng thích xong không hề cảm thấy thoải mái ngược lại bụng càng ngày càng đau, nàng cuộn tròn cơ thể lại lăn qua lộn lại trên giường, liên tục xì hơi mấy cái.

Ai da! Mẹ nó chứ! Đây là nàng ăn bị đau bụng!

Bùi Thủy ghi hận Thanh Dật, nàng biết Thanh Dật nhìn nàng khó chịu đã lâu. Thừa cơ hội nàng mâu thuẫn với Phượng Cửu Mộc, báo tư thù trong lúc cho nàng ăn.

Ngươi được lắm tên thái giám chết bầm!

Dám hạ thuốc xổ lão tử!

Bùi Thủy thông thể nào nhịn được nữa, lăn từ trên giường xuống dưới nếu muộn một chút nàng sợ bản thân sẽ xả ra trên giường Phượng Cửu Mộc.

Bùi Thủy chạy ra ngoài, ị trong phòng, mùi vị kia bản thân còn phải chịu, nàng cũng không có khẩu vị nặng như vậy.

Sau khi Phượng Cửu Mộc thượng triều, Thanh Loan phái người đến canh kỹ cửa phòng, ôm cây đợi thú không cho nó có cơ hội chạy trốn.

Thủ vệ thấy tiểu thú chạy nhanh ra cửa ngẩn ra một chút, đột nhiên mở to hai mắt đuổi theo tiểu thú.

Bùi Thủy không hề chạy xa, chỉ là chui vào bụi hoa tường vi trong góc tường gần đó, lúc chui vào bị nhánh tường vi va vào không có cảm giác gì, sau khi phóng thích thứ ô uế trong bụng ra, mới cảm thấy cả người đều đau.

Tường vi có mùi rất nồng, có thể che lấp mùi vị ô uế, Bùi Thủy tự an ủi chính mình, có thể "giải quyết" tại bụi hoa đẹp như vậy, bị đau bụng cũng đáng.

Thủ vệ không tìm được tiểu thú, gấp đến sứt đầu mẻ trán, chạy tới bẩm báo Thanh Loan và Thanh Dật.

Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Mộc Vương phủ lại bắt đầu huy động lực lượng thị vệ, gia đinh, nha hoàn đi tìm tiểu thú.

Bùi Thủy kéo theo tứ chi như nhũn ra, từ trong bụi hoa tường vi đi ra, bàn chân không nghe sai sử run lẩy bẩy.

Bùi Thủy oán hận thầm nghĩ: Thái giám chết bầm, ngươi quá độc ác, đến lúc lão tử khỏi rồi, ngươi chờ đó, lão tử sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.

Một cái túi to từ trên trời rơi xuống, Bùi Thủy ý thức được nguy hiểm, lúc nâng đầu lên, toàn bộ đều bị bắt vào túi.

"Chi chi chi.." Tiểu thú bị nhốt lại, tứ chi nhũn ra dùng sức đá túi, nhưng túi càng thu càng chặt. Có lẽ nó kêu qua lợi hại, làm kẻ kia sợ bị phát hiện, dùng mảnh vải cuốn lấy đầu, cổ, miệng nó từ phía ngoài.

Bùi Thủy bị lúc lắc mang vào tây sương viện.

Sở Uyển Nhược nhìn thấy tình trạng này, kinh ngạc từ trên ghế dựa đứng lên, giật mình nói: "Này, đây là.."

Thập Mai mặt đều là mồ hôi lạnh, thời điểm cô ta bắt tiểu tổ tông tới, tiền viện đều hỏng bét, tất cả mọi người đi tìm tiểu tổ tông đem cô ta hù chết, may mắn cô ta linh hoạt mới có thể an toàn đem tiểu tổ tông tới tây sương viện.

Thập Mai gương mặt chảy đầy mồ hôi, gật đầu với Sở Uyển Nhược: "Phu nhân, nô tỳ mang tiểu tổ tông đến cho người."

Bùi Thủy mơ hồ sắp chết, mũi và miệng đều bị mảnh vải cuốn lấy, có thể hô hấp không khí là cực nhỏ, nghe được giọng nói chủ tớ kia, Bùi Thủy tròng mắt vô lực giật giật, nàng nhớ rõ giọng nói này.

Là ác tì và ác chủ của cô ta.

Sở Uyển Nhược giơ lên tay đáy mắt lộ ra hung ác, thiếu chút nữa đã tát Thập Mai một cái, nhưng nghĩ lại nếu tát cô ta, túi sẽ bị rơi trên mặt đất, làm đau tiểu tổ tông bên trong nên Sở Uyển Nhược mới nhịn xuống.

"Tiện tì ngu xuẩn, bổn phu nhân kêu ngươi mời nó qua đây, ngươi lại lấy túi bắt nó mang cho bản phu nhân, ngươi muốn hại chết bổn phu nhân sao?" Sở Uyển Nhược oán hận xuống tay, ánh mắt sặc sỡ giống như rắn độc, hận không thể cắn chết tiện tì ngu xuẩn này: "Còn không nhanh buông nó xuống, nếu ngươi dám làm nó bị thương dù chỉ một chút, xem bổn phu nhân có đánh chết tiện tì ngu xuẩn như ngươi không."

Sở Uyển Nhược nói xong, sắc mặt Thập Mai liền trắng bệch ra, đem túi thả xuống dưới, ngón tay run rẩy mở túi, mở miếng vải đang cuốn lấy miệng tiểu thú ra.

Túi không có động tĩnh, tiểu thú bên trong không có đi ra.

Sở Uyển Nhược hoảng sợ, Thập Mai cũng sợ tới mức run lẩy bẩy.

Bấm để xem Đóng lại [​IMG]

Hoa tường vi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.