Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 9:




Sợ để khách quý chờ lâu, lão phụ nhân để lão đầu nhi lại cho bọn họ hỏi chuyện kia, mình thì chạy đi nấu ăn.
Tịch Tích Chi nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, một đôi mắt tròn vo khôngngừng chuyển động, kích động nhìn lão đầu nhi chờ ông mở miệng.
Bị một con sủng vật đáng yêu đến bạo nhìn chằm chằm, lão đầu nhi cực kỳvui mừng, vắt khăn lâu lên đầu vai đáp, ngồi vào cái ghế đối diện của An Hoằng Hàn.
"Lại nói chuyện này rất huyền ảo, ta và bạn già ở chỗ này mở tửu quánmấy chục năm rồi, vẫn lần đầu tiên gặp chuyện vàng biến thành đá. Khôngdối gạt các người, chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, sau mỗi lần thu tiềnđều sẽ cất kỹ, cho nên tuyệt đối sẽ không có người có thể đánh tráo ởdưới mắt của chúng ta." Lão đầu nhi nói lải nhải một trận, liên tục bảođảm ông tuyệt đối không có bị hoa mắt, thời điểm thu tiền là vàng khôngsai, cho đến cuối cùng, vàng này lại trở thành một khối đá nát có thểtùy tiện thấy được.
Thật ra thì chuyện biến vàng thành đá cũng không khó. Chỉ cần đạo hạnhngươi cao thâm một chút, sẽ có khả năng luyện được pháp thuật bí tịch【vàng biến thành đá】, hơi cố gắng luyện tập là có thể thành công.
Đời trước, sư phụ Tịch Tích Chi cũng không biết từ chỗ nào lừa gạt lấyđược quyển bí tịch này. Tịch Tích Chi cũng may mắn nhìn thấy hai lần,chỉ là khi đó đạo hạnh nàng còn chưa đủ để tu luyện pháp thuật này. Màhàng năm, nàng và sư phụ đều sống ở trong rừng sâu núi thẳm, trên ngườikhông có bạc phàm trần sử dụng, cho nên mỗi lần sư phụ đi ra ngoàithường sử dụng một chiêu này, mua đồ từ trên phố trở lại.
Nhưng. . . . . . pháp thuật này cuối cùng cũng có chỗ thiếu hụt, dù saothế gian vạn vật đều có ý nghĩa tồn tại của mình, không có người nào cóthể thay đổi bản chất của vật đó. Cho nên nói, pháp thuật vàng biếnthành đá cũng không phải pháp thuật nghịch thiên, dùng lời nói phổ biếnđể hình dung, đây căn bản chính là pháp thuật che mắt.
Cách một đoạn thời gian, tảng đá sẽ tự động biến trở về.
Khi Tịch Tích Chi nghe vợ chồng già gây gổ bởi vì chuyện này, trực giác chính là do sư phụ gây nên.
Nhưng nàng lại không dám ôm lấy hy vọng quá lớn, bởi vì nàng biết, cáithế giới này hoàn toàn không giống với thế giới trước kia. Sư phụ làmsao có thể từ một thế giới khác nhảy đến thế giới này?
‘Hỏi Lão đầu nhi người sử dụng bạc kia có diện mạo như thế nào?’
Tịch Tích Chi lại từ từ viết trong lòng bàn tay của An Hoằng Hàn.
Dựa theo yêu cầu của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lần nữa hỏi thăm lão đầu nhi.
Lão đầu nhi rất dẻo miệng, phàm là chuyện An Hoằng Hàn hỏi, đều nói ravô cùng cặn kẽ, "Người kia. . . . . . Đại khái năm, sáu chục tuổi, mộtđầu tóc hoa râm, mặc một bộ áo vải màu xám trắng, vóc người cao gầy, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất chính là ánh mắt của ông ta, có một nốt ruồi lông dài. Ngược lại nhìn qua giống như một người đứng đắn, aibiết lại là kẻ bịp bợm dùng vàng giả, lần sau nhìn thấy ông ta, ta phảilàm ông ta đẹp mặt”
Sư phụ?
Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi đập loạn không khống chế được, dáng người lão đầu nhi miêu tả, không phải là sư phụ sao? Trước kia khi nàng cònnhỏ, thường lôi kéo nốt ruồi lông nơi khóe mắt của sư phụ, có một lầnkhông cẩn thận kéo đứt một nửa, bị sư phụ phạt quỳ một đêm.
Trí nhớ giống như thủy triều vọt tới, mỗi một chuyện sư phụ dạy mình đều hiện lên trong đầu Tịch Tích Chi.
Mắt Tịch Tích Chi đã ươn ướt, nhưng không có rơi lệ.
Phát hiện con chồn nhỏ khác thường, An Hoằng Hàn như có điều suy nghĩvuốt ve nàng, trong lòng bắt đầu phỏng đoán rốt cuộc người kia và TịchTích Chi có quan hệ như thế nào? Lại có thể khiến Tịch Tích Chi vừa nghe thấy tin tức của ông ta, mắt liền ứa lệ.
"Khách quan, ta chỉ biết chuyện đến đó. Người kia tới ăn vào buổi sáng,đã rời đi nhiều canh giờ. Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước giúpbạn già nhóm lửa nấu cơm, ta sợ một mình bà ta không làm được."
Lão đầu nhi kì kèo mè nheo đứng lên, sau khi lấy được cái gật đầu đồng ý của An Hoằng Hàn, từ từ rời đi.
Hai người Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều là văn thần, thân thể trảiqua mấy ngày lặn lội đường xa, đã không còn bao nhiêu tinh thần. Chỉ làngại mặt mũi bệ hạ, bọn họ cũng không dám nói một câu khổ, kêu một câumệt.
"Lưu lão gia, Tư Đồ lão gia, ngồi nơi này." Lâm Ân tiếp đón hai người nhập tọa.
Nơi này của lão phụ nhân bọn họ mở là tửu quán, rượu ở đây đều là chínhbọn họ tự tay ủ, lúc uống có một loại tư vị đặc biệt. Hai bình tốt nhấtđều bị Lâm Ân lấy được, nghe nói rượu này đã ủ hơn ba mươi năm, là rượu ủ lâu năm rồi.
Tịch Tích Chi cũng ôm ly rượu, uống thêm vài hớp, quả thật vô cùng thơm mát.
Chỉ là hiện tại trong đầu nhỏ của nàng đều nghĩ đến chuyện của sư phụ,cho nên lúc ăn cũng không có hưng phấn như trước, phàm là An Hoằng Hànđút nàng cái gì, nàng liền mở to miệng ngậm xuống.
Nàng cũng nghĩ tới đuổi theo sư phụ, nhưng cái ý nghĩ này ở trong ócnàng vòng một vòng liền bị nàng hủy bỏ. Trước khi sư phụ phi thăng, cóthể ngày đi ngàn dậm, chứ đừng nói sau khi phi thăng, công lực tăngmạnh.
Tịch Tích Chi lại uống thêm một ngụm rượu, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Rõ ràng chỉ gần trong gang tấc, lại cứ cố tình lướt qua nhau.
Sau khi ăn uống no đủ, đám người An Hoằng Hàn lại trở về trong xe ngựa, tiếp tục gấp rút lên đường.
Mới vừa bước vào xe ngựa, An Hoằng Hàn liền vỗ vỗ sống lưng Tịch TíchChi nói: “Biến trở về hình người, trẫm có lời muốn hỏi ngươi.”
Bời vì bên ngoài có Lâm Ân và Hồ Khuất, An Hoằng Hàn cố ý nhỏ giọng, nói ở bên tai Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi lung lay đầu nhỏ, gật đầu đáp ứng.
Một trận ánh sáng màu trắng bạc thoáng qua, Tịch Tích Chi xích lõa nằm ở bên cạnh An Hoằng Hàn, một đôi mắt có hồn nhìn đối phương.
An Hoằng Hàn tiện tay kéo áo choàng qua, trùm lên trên người của TịchTích Chi, “Người ngươi hỏi lúc nãy có quan hệ gì với ngươi?”
“Đó là sư phụ của ta.” Tịch Tích Chi cúi đầu nhỏ giọng nói.
Trong mắt An Hoằng Hàn thoáng qua một tia kinh ngạc, “Không phải ngươi nói ông ta phi thăng rồi ư? Sao sẽ ở lại phàm trần chứ?”
Thật ra thì không chỉ An Hoằng Hàn kinh ngạc, đến Tịch Tích Chi cũngkhông thể tin được. Rốt cuộc sư phụ làm sao tới được nơi này? Là vì tìmnàng ư? Vừa nghĩ tới khả năng thứ hai, đôi mắt Tịch Tích Chi đã ươn ướt.
“Ta cũng không biết, nhưng chiêu biến đá thành vàng này xác thật là phát thuật ông thường dùng.” Tịch Tích Chi cuộn thành một đoàn.
An Hoằng Hàn dựa theo lời nói của Tịch Tích Chi sắp xếp lại một chút,rất nhanh hiểu nguyên do ở trong đó rồi. Khó trách vừa nghe đôi lão phuphụ kia gây gổ, Tịch Tích Chi vội vàng gấp gáp xông ra ngoài. Thì ra lànàng phát hiện tin tức sư phụ của mình…
Lại gần Tịch Tích Chi, đôi môi của An Hoằng Hàn nhẹ nhàng hôn trên tránnàng, “Yên tâm, chỉ cần ông ta đang ở Phong Trạch quốc, trẫm nhất địnhsẽ tìm ra ông ta cho ngươi.”
Nghe An Hoằng Hàn cam kết, tâm tình Tịch Tích Chi lại từ từ chuyển biến tốt.
“Huống chi sư phụ ngươi đi ở phía trước chúng ta, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp được ông ấy”, An Hoằng Hàn vỗ nhè nhẹ lên sau lưngTịch Tích Chi, để cả người Tịch Tích Chi nằm vào trong ngực của mình.
“Phong Châu……” Tịch Tích Chi nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nói: “Sư phụ đi Phong Châu.”
Con đường này chính là đi đường đi tới Phong Châu.
Nếu như Tịch Tích Chi không nhầm, sư phụ nhất định là chạy tới PhongChâu. Chỉ là có vật gì hấp dẫn ông, phải khiến sư phụ đi xem một chuyến?
Tịch Tích Chi càng cảm thấy hồng tai ở Phong Châu nhất định có điểm kỳ lạ,
Sắc mặt của An Hoằng Hàn cũng có chút nặng nề, có thể khiến cho mộtngười tu tiên đã phi thăng đi tới đó, như vậy Phong Châu nhất định xảyra chuyện gì đó không tốt, chỉ là hắn ngược lại muốn gặp vị sư phụ kiacủa Tịch Tích Chi.
Không gian xe ngựa cũng không phải rất lớn, mà ở ngoài buồng xe chỉ cách một tấm ván. Lo lắng bị người ta phát hiện, sau khi giải thích rõ vớiAn Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi liền lựa chọn biến trở về con chồn.
Tịch Tích Chi yếu ớt nắm sấp, nhắm hai mắt, theo gân mạch kiểm tra linh khí trong cơ thể mình.
Vốn bởi vì đánh nhau với Ngô Kiến Phong, tổn hại không ít linh khí.Nhưng Tịch Tích Chi phát hiện sau một lần cùng An Hoằng Hàn đi ThanhNguyên Trì, linh khí của nàng đã khôi phục đến trạng thái ban đầu, hơnnữa còn có khuynh hướng bão hòa.
Một khi linh khí đầy tràn, chỉ cần khi có cơ duyên, liền có thể kết xuất nội đan.
Mấy ngày nay Tịch Tích Chi vẫn muốn đột phá bình cảnh, thành công kếtxuất nội đan. Nhưng mặc cho nàng tu hành thế nào, từ đầu đến cuối, linhkhí không có bất kỳ biến chuyển. Hôm nay sau khi biết được tin tức sưphụ, tâm nàng càng thêm kiên định kết xuất nội đan.
Một trận hồng tai làm hại bách tính trôi giạt khắp nơi.
Xe ngựa lại lảo đảo chạy bốn ngày, nơi đi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người dân chạy nạn quần áo rách nát.
Hai chân sau của Tịch Tích Chi đạp bắp đùi An Hoằng Hàn, móng trước vịn ở cửa sổ xe, một đường nhìn mấy dân chạy nạn đi xa.
Phàm là Tịch Tích Chi nhìn thấy sẽ ném ra mấy đĩnh bạc vụn cho bọn họ.
Đối với hành động ném bạc ra ngoài của con chồn nào đó, lúc đầu An Hoằng Hàn không có phản đổi. Chỉ là sau đó, có mấy dân chạy nạn vì tranh đoạt bạc mà vung tay quyền cước đánh nhau, An Hoằng Hàn đánh hai cái vào cái mông của Tịch Tích Chi.
“Dân chạy nạn ở Phong Châu có thiên thiên vạn vạn, chẳng lẽ ngươi nghĩrằng bạc của chúng ta đủ tiếp tế bọn họ sao?” Lúc con người chui vào ngõ cụt, chỉ cần nhìn thấy một chút hy vọng sinh tồn, đều sẽ ra sức tranhđoạt.
Bây giờ cách Phong Châu còn có một phần ba đường đi, cũng may số lượngdân chạy nạn cũng không nhiều, nếu không đám người kia cũng không đơngiản chỉ là cướp đoạt bạc, mà là trực tiếp lựa chọn đánh cướp bọn họ.
“Về chuyện dân chạy nạn, triều đình tự có an bài, không cần ngươi quantâm.” An Hoằng Hàn lôi con chồn nào đó đang bám chặt thành cửa sổ trởlại.
Tịch Tích Chi lại thở dài một hơi, cứu một mạng người còn hơn xây bảytòa tháp. Ở trong tự điển của nàng, đượng nhiên là có thể cứu liền cứu.
Lâm Ân ngồi ở bên ngoài xe ngựa, trong tay đang cầm một tấm bản đồ, trên bản đồ đánh dấu chính là toàn cảnh Phong Trạch quốc. Ngón tay di độngđến vị trí bọn họ, Lâm Ân nghiêm túc phân tích một hồi, hô: “Bệ hạ, trời cũng sắp tối, ở bốn dặm phía trước có một trấn nhỏ, tối nay chúng tamuốn đi nơi đó nghỉ ngơi một đêm không?”
Kể từ khi rời khỏi hoàng đô tới nay, bọn họ đều là lên đường không phân biệt ngày đêm, còn chưa dừng lại ở thành trấn nào.
Mặt trời lặn có thể nằm trên chăn bông ấm áp, cho dù ai nghe cũng đều cảm thấy là hấp dẫn cực lớn.
An Hoằng Hàn tập võ từ nhỏ, mặc dù ngựa không ngừng vó chạy tới PhongChâu cũng có thể chịu đựng được. Nhưng đồng hành với bọn họ lại có haithừa tướng, lấy thể lực hai người bọn họ, chỉ sợ hành hạ như thế thêmnữa, còn chưa tới Phong Châu, người liền thoi thóp rồi.
Cân nhắc đến điểm này, An Hoằng Hàn nói với bên ngoài: “Cứ làm như thế đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.