Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 52: Con chồn nhỏ tự chủ trương(*)




(*)Tự chủ trương: ý nói tự ra quyết định rồi làm theo ý mình, không cần hỏi hay xin phép người khác.
Lời nói của gã sai vặt làm Tịch Tích Chi giận đến dậm chân. Chuỗi hạt châu Phỉ Thúy này có thể tùy tiện đeo sao? Từng đợt từng đợt sợi khí màu đen quay quanh lắc tay vừa nhìn liền biết là vật chẳng lành.
Đứa bé vừa mới sinh ra không lâu, không có chút sức chống cự nào. Nếu hắc khí xâm nhập vào trong cơ thể, nhẹ thì nhược đầu óc ngu si tứ chi tàn tật, nặng thì tử vong.
Rốt cục Tả Tướng và Hữu Tướng có hận thù lớn bao nhiêu mà lại liên lụy đến một đứa bẻ yếu ớt vô tội.
Đứa bé dường như cũng cảm thấy không thoải mái, nhất thời khóc lên thành tiếng.
Tịch Tích Chi chỉ có thể lo lắng suông, nhìn từng luồng hắc khí dọc theo cổ tay của đứa trẻ chui vào da nó.
Trong tất cả đám người đang có mặt ở đây chỉ có một mình con chồn nàng biết được chân tướng sự việc, Tịch Tích Chi cho dù cấp bách hơn nữa cũng không ai có thể hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.
"Ngoan, không khóc không khóc, hôm nay ngày đầy tháng của cháu, sao có thể khóc nào? Lâm nhi ngoan, đừng khóc." Lưu Phó Thanh rất ưa thích cháu trai, cầm khăn tay lên lau nước mắt cho đứa trẻ, vừa đi qua đi lại dụ dỗ đứa bé.
Tịch Tích Chi nhanh chóng nhìn phía gã sai vặt, trong nháy mắt phát hiện khóe miệng hắn treo nụ cười nham hiểm, quả nhiên là bụng dạ khó lường đến một đứa trẻ vô tội cũng xuống tay được.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi không chịu buông tha, vẫn muốn xông đến hướng đứa bé.
An Hoằng Hàn nóng nảy vỗ vào người nó, ra hiệu nó an phận ngồi im. Trong trường hợp này chỉ cần không kiên nhẫn liền rơi vào bẫy.
Tịch Tích Chi cũng hiểu đạo lý đó nhưng trong lòng nàng rất gấp gáp. Nếu đứa nhỏ đeo lắc tay một ngày thì nó nhất định sẽ mất mạng.
Hắc khí quay xung quanh lắc tay Phỉ Thúy ngày càng nhiều, chắc hẳn uy lực không tầm thường. Nhưng bây giờ linh khí nàng còn nhỏ bé không đủ tinh lọc toàn bộ những sợi hắc khí đó, chỉ có thể phòng tránh nó.
Chậm trễ một giây thì đứa bé sẽ nguy hiểm hơn một phần.
"Chuỗi lắc tay Phỉ Thúy kia có gì hay? Trong hoàng cung còn nhiều lắc tay xinh đẹp, chờ sau khi chúng ta trở về, đồ trang sức, châu báu cho ngươi tha hồ chọn, hôm nay đừng gây chuyện cho trẫm." An Hoằng Hàn hoàn toàn cho rằng con chồn nhỏ coi trọng chuỗi lắc tay kia mới không an phận như vậy, trong lòng cũng có chút nóng nảy.
Lời Tịch Tích Chi trách mắng ra khỏi miệng hoàn toàn biến thành trận tiếng kêu ‘chít chít’.
Tiếng con chồn nhỏ kêu gây huyên náo quá mức, ánh mắt của rất nhiều tân khách đều tập trung vào bên này của An Hoằng Hàn, khi nhìn thấy bóng dáng của hắn còn có con vật trong ngực hắn, liên hệ với tin đồn mấy ngày gần đây trong hoàng cung, rất nhiều người liền biết được thân phận của hắn.
Đối phương không phơi bày thân phận nên những người còn lại cũng giả vờ ngây ngốc không đi làm rõ, chẳng qua mỗi tiếng nói cử động đều càng trở nên thận trọng cẩn thận hơn.
"Thật ồn áo." An Hoằng Hàn đã im lặng rất lâu, đột ngột trầm giọng cất tiếng nói.
Trong lòng Lưu Phó Thanh nhất thời hồi hộp, sợ bệ hạ giận lây sang cháu trai của mình, vội vàng đưa đứa bé cho bà vú, "Ngươi trước hết ôm nó đi xuống dỗ đi, một lúc nữa ta đến nhìn."
Theo đứa trẻ rời sân, đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.
Thật ra thì Lưu Phó Thanh đã lo lắng dư thừa, nguyên nhân làm An Hoằng Hàn nói thế là do sợ con chồn nhỏ trong ngực ngộ nhỡ không kiềm chế được tính nết, xông lên giành lễ vật của đứa bé. Hắn nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, mỗi động tác tùy ý của An Hoằng Hàn đều tràn đầy khí phách vương giả.
Ai cũng biết nam nhân ngồi ở chỗ đó không phải nhân vật đơn giản, trên mặt mỗi người đều mang một phần thận trọng.
"Mở. . . . . . Khai tiệc thôi." Lưu Phó Thanh giơ ống tay áo lên lau mồ hôi.
Tại sao một buổi tiệc rượu tốt đẹp như thế lại biến thành thế này.
Nhớ tới đứa cháu trai của mình, Lưu Phó Thanh lại buồn bực một trận. Từ khi sinh ra, đứa trẻ này không khóc không nháo, thế nào hôm nay không khí vui mừng như vậy trái lại khóc ‘oa oa’?
Mặc dù thức ăn phủ Thừa Tướng không bằng mỹ vị trong hoàng cung nhưng lại có một hương vị khác. Món ngon bày đầy bàn, mùi thơm xông vào mũi.
Trong đầu Tịch Tích Chi còn nghĩ đến chuyện đứa bé nên dù khẩu vị tốt vô cùng nhưng khi nhìn một bàn đầy món ngon lại mất hứng thú ăn uống. Có thể cứu, Tịch Tích Chi nhất định sẽ cứu. Huống hồ, Lưu Phó Thanh là Hữu Thừa Tướng trong triều, nếu nàng có thể giúp ông ta cứu cháu mình một mạng thì ông ta sẽ thiếu nợ nàng một ân tình.
Nếu tương lai có lúc cần thì nàng có thể đòi lại ân tình mà Lưu Phó Thanh nợ.
An Hoằng Hàn gắp hai miếng thịt đút cho nàng, Tịch Tích Chi ăn vào cảm thấy vô vị. Nàng lắc đầu nhỏ, nhìn về phía tân khách ngồi đầy chung quanh, sau đó làm ra một quyết định. Móng vuốt nàng đập mạnh lên bắp đùi An Hoằng Hàn, kêu ‘chít chít’ một tiếng, báo cho hắn một tiếng, rồi đột ngột nhảy khỏi bắp đùi của hắn.
Bởi vì trong đại sảnh đặt đều là bàn tròn, mười người một bàn. Rất nhiều tân khách đều tập trung mời rượu và dùng bữa, không để ý đến sự vật dưới mặt bàn. Tịch Tích Chi thuận lợi xuyên qua phía dưỡi những cái bàn tròn, đuổi theo về phía bà vú rời khỏi.
An Hoằng Hàn nhìn này quả cầu trắng nhỏ như bôi dầu trên chân dần dần biến mất. Hắn nâng lên chung trà, uống một hớp. Nước trà đắng chat nơi đầu lưỡi khiến người ta còn cảm nhận được mùi vị còn đọng lại. Lưu Phó Thanh thấy chủ nhân của con chồn thiếu dạy dỗ kia mãi không lên tiếng nên không dám tự chủ trương rời khỏi bàn.
Chỗ ngồi Lưu Phó Thanh ngay bên cạnh An Hoằng Hàn, cảnh rời đi của con chồn nhỏ trốn được tầm mắt người khác nhưng không giấu giếm được ông.
"Chủ tử, có muốn kêu người đuổi quay lại không?" Gần đây Lưu Phó Thanh cũng nhận được không ít tin về việc con chồn nhỏ được hưởng sủng ái nhất của bệ hạ.
"Không cần, kệ nó đi, qua vài giờ nữa nó sẽ tự quay trở lại." An Hoằng Hàn không hề lo lắng con chồn nhỏ sẽ chạy trốn, bởi vì trừ mình ra, còn có những cây đại thụ nào con chồn nhỏ còn có thể leo?
Là người cũng đều sẽ chọn sự ưu tú.
Chủ nhân tốt như hắn còn không cần thì không có lý nào đi theo người khác.
Về có thể có thể lưu lại lòng của con chồn nhỏ hay không, về điểm này, An Hoằng Hàn rất có tự tin.
Những người ngồi chung một bàn với An Hoằng Hàn và Lưu Phó Thanh đều là đại thần nổi danh trên triều đình, tất cả đều thuộc phe Lưu Phó Thanh.
Bọn họ có vẻ tương đối quen thuộc, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu. Bởi vì có bệ hạ ở nên trọng tâm câu chuyện của bọn họ cũng không mở rộng nhiều.
An Hoằng Hàn coi như không nhìn thấy, không nghe được cái gì, đều tự thân ăn đồ ăn, không chút tâm tư để tâm đến những người khác.
Tịch Tích Chi mới xuyên qua đại sảnh đi đến hành lang hậu viện liền lạc đường. Phủ Thừa Tướng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bà vú rời đi lâu như vậy, cũng không biết nàng đi đường nào ở ngã ba này.
Tịch Tích Chi dừng ở giữa cửa ngã ba, do dự không quyết định được.
Đột nhiên âm thanh rầu rĩ truyền đến, Tịch Tích Chi lỗ tai run lên, lập tức trốn vào bụi hoa. Hai tỳ nữ mi có khuôn mặt thanh tú bưng sữa dê trên tay, vội vã đi qua bên cạnh chỗ Tịch Tích Chi nấp.
"Ngươi nói tiểu thiếu gia sao vậy nhỉ? Từ sau khi trở về từ đại sảnh, ngài ấy vẫn khóc không ngừng. Theo ta thấy nhất định là trúng tà, nghe nói mắt đứa bé có thể nhìn thấy đồ vật mà người trưởng thành không nhìn thấy, ngươi nói ngài ấy sẽ nhìn thấy cái gì?" Âm thanh thanh thúy của nữ tử mang theo sự sợ hãi nói.
Tỳ nữ còn lại có vẻ khá chín chắn, quát mắng nàng kia một câu: "Lời như thế chúng ta nên nói sao? Ngộ nhỡ bị Hữu Tướng đại nhân nghe được, ngươi nghĩ bị ăn đòn sao? Trẻ con khóc lóc sướt mướt là chuyện rất bình thường, đừng kinh ngạc, không khéo chính là đói bụng, nếu không bà vú cũng sẽ không phân phó chúng ta chuẩn bị sữa để đút."
Nghe các nàng đối thoại, Tịch Tích Chi đã biết họ muốn đi đâu.
Đợi hai người tỳ nữ đi cách một khoảng, Tịch Tích Chi đang trốn tránh liền xuất hiện, bốn chân nhỏ nhanh chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.