Dưỡng Thi

Chương 31: Đại chiến ba trăm hiệp




Sau một tiếng gầm nhẹ, tên tiểu đệ đệ của Trần Lâm lại lần nữa xông phá vào trong hang động ẩm ướt của Ngọc Lan, miệng thì tham lam cắn lên đôi môi mọng nước của nàng. Bị tấn công đột ngột như vậy, Ngọc Lan có chút kinh hãi, muốn mở miệng hét lên. Nhưng nàng vừa mới há miệng ra, đã bị đầu lưỡi của Trần Lâm tiến vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm ngon của nàng, rồi quấn quýt không chịu rời đi. Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp hơn, vẻ mặt thì ửng hồng, động tình như nước. Đến lúc này, nàng cũng bất chấp tất cả, dùng đầu lưỡi của mình cuốn lấy cái lưỡi giảo hoạt của Trần Lâm, quyết phân cao thấp với hắn một phen.
Hai bàn tay của Trần Lâm thì không hề rảnh rỗi một chút nào, hắn nhanh chóng tìm đến yếu địa trên ngực nàng, đem hai hạt tròn đỏ của nàng vo vo ở đầu ngón tay. Khiến cả người của nàng đều uốn cong lên, như có một luồng điện đang điên cuồng chạy dọc bên trong cơ thể, làm miệng của không ngừng phát ra những tiếng “ưm ưm” vô cùng kinh diễm. Trải qua một phen như vậy, cơ thể của cả hai người bắt đầu quấn giao vào nhau, như hai con rắn nước, điên cuồng mà dung hợp.
Trận đại chiến tuyệt luân kinh diễm này, liên tục tiến hành suốt ba trăm hiệp nhưng vẫn bất phân thắng bại. Đến cuối cùng, Trần Lâm ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, sau đó mới đem toàn bộ mấy trăm triệu sinh mệnh bé nhỏ của hắn đổ đầy vào trong cơ thể ngọc ngà, yểu điệu của Ngọc Lan, lúc này cuộc chiến mới tạm thời tuyên bố chấm dứt.
“Lan nhi!” Sau trận đại chiến, toàn bộ xương cốt của Trần Lâm như muốn rơi ra thành từng mảnh, hắn vô lực nằm đè lên người Ngọc Lan, vuốt ve lấy mái tóc của nàng rồi thở dốc liên tục. Đến bây giờ, rốt cuộc Trần Lâm cũng thấm thía được câu danh ngôn của cổ nhân lưu lại, nữ nhân quả thật chính là mồ chôn của anh hùng, mà đặc biệt là nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng hại thân!
Qua một lúc sau, Trần Lâm rốt cuộc cũng hồi phục lại thể lực, cúi đầu nhìn xuống nữ nhân xinh đẹp vẫn luôn luôn mở to hai mắt ra nhìn mình, trên mặt hắn hiện lên một tia xấu hổ, vội đưa tay vuốt vuốt lên cái mũi tinh xảo của nàng, cười nói: “Nhìn cái gì? Chưa thấy qua nam nhân nào đẹp trai như vậy sao?”
“Ừ!” Nàng nhoẻn miệng gật đầu cười, trên khuôn mặt phiến hồng của nàng lúc này đang lộ ra một nụ cười cực kỳ hạnh phúc.
“Thật sao?” Trần Lâm cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt vẫn còn đang động tình của nàng, cười xấu xa nói: “Khà khà, nương tử, chúng ta lại tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp nữa đi!”
Nhìn thấy ánh mắt xấu xa này của hắn, Ngọc Lan quả thật là bị dọa cho chết khiếp, nàng vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, liên tục lắc lư cái đầu, kêu lên không muốn. Vừa rồi đại chiến liên tục, hạ thân của nàng vẫn còn đau nhức, nếu như bị hắn đè xuống đại chiến tiếp, mặc dù thể chất của nàng đã tăng cường không ít, nhưng nàng vẫn thấy mình ăn không tiêu.
“Tại sao lại không muốn?” Trần Lâm làm vẻ mặt nghiêm trọng, thổi một luồng hơi thở vào sau gáy của nàng, nói
“Thiếp… thiếp…” Ngọc Lan thật sự rất sợ, cả người nàng đều co rúm lại, nhưng lại không biết phải nói như thế nào cho phải.
Trần Lâm thấy thế liền đắc ý cười rộ lên, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt trắng nõn của nàng, liên tục hôn lên “chụt chụt” mấy cái, sau đó mới mỉm cười nói: “Ha ha, ta chỉ đùa thôi, nàng làm sao lại sợ ta như vậy? Nàng chính là tâm can tiểu bảo bối của ta, ta làm sao nỡ ăn nàng như vậy chứ?”
“Hừ, chàng so với ma thú ăn ta còn sạch sẽ hơn, đến cả xương cốt cũng không còn luôn đây này!” Trong lòng Ngọc Lan thầm mắng một câu, nhưng ngoài mặt thì cười rất thỏa mãn. Dù sao nghe được những lời đường mật như vậy, nàng vẫn thấy rất thích.
Thật ra, Trần Lâm chẳng qua chỉ là dọa suông mà thôi, hắn bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, dù nàng có muốn, hắn cũng không dám trèo lên cỡi, bởi vì hắn còn rất trẻ, hắn không muốn chỉ vừa mới vui vầy thân mật một lần, đã trúng mã thượng phong, chết bất đắc kỳ tử như vậy.
Hai người lại trêu đùa nhau một lúc, rồi sau đó mới ôm nhau ngủ, lúc nằm ngủ trên khuôn mặt của Ngọc Lan còn lộ ra một nụ cười cực kỳ hạnh phúc. Lúc tỉnh dậy, Trần Lâm cảm thấy tinh lực tràn trề, tinh thần sảng khoái, bây giờ nếu để cho hắn chiến tiếp ba trăm hiệp, hắn nhất định sẽ không mệt mỏi một chút nào. Chỉ có điều, thời gian lưu lại ở đây đã quá lâu rồi, Trần Lâm không muốn lãng phí thêm nữa. Nhưng khi Trần Lâm xoay người lại, hắn mới phát hiện ra Ngọc Lan đã đi đâu mất không thấy, mà tìm xung quanh cũng không thấy bóng dáng nàng nơi nào. Trong lòng Trần Lâm không khỏi dâng lên một cỗ bất an, hắn vội vàng đứng dậy, cũng không thèm để ý đến việc trên người của mình có mặc quần áo hay là không, đã chạy vội vào trong rừng. Qua được một lúc, trong rừng đột nhiên phát ra từng trận thanh âm lộp bộp, Trần Lâm đang tìm kiếm chung quanh nhanh chóng quay đầu lại, khi thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc đang từ trong rừng đi ra, lúc này Trần Lâm mới thở nhẹ ra một hơi, nhưng bước chân vẫn rát vội vàng, vẻ mặt lo lắng đi tới, nói: “Nàng đi đâu vậy?”
Lúc này, Trần Lâm nhìn thấy trên tay Ngọc Lan cầm lấy một chiếc lá rất lớn, bên trong đang đựng rất nhiều hoa quả tươi trong rừng, thì ra là nàng đi ra ngoài để tìm thức hắn. Nhưng Trần Lâm lại có chút bực mình, nữ nhân này đang yên đang lành, lại chạy đi vào rừng hái hoa quả làm gì? Không phải chỉ cần kêu hắn dậy đi kiếm thức ăn cho nàng là được rồi hay sao? Nàng không biết như vậy sẽ làm hắn rất lo lắng hay sao? Càng nghĩ càng thấy tức giận, Trần Lâm mới kéo nàng vào trong ngực, vung tay lên đánh cái mông của nàng một cái: “Nàng có biết là nàng đi như vậy đã làm cho ta lo lắng lắm hay không? Lần sau nàng còn dám rời khỏi ta nửa bước, ta sẽ đánh nát mông nàng! Biết chưa?”
Vẻ mặt hớn hở của Ngọc Lan liền đơ lại, nàng không hiểu tại sao hắn lại đánh mình, nàng không phải là chỉ đi ra ngoài một chút thôi sao, nàng có làm gì sai đâu chứ? Thế nhưng, hắn, hắn lại đánh mình! Càng nghĩ thì nàng lại cảng ủy khuất, nước mắt liền muốn trào ra ngoài.
Lúc thức dậy, nàng nhìn thấy hắn vẫn còn đang nằm ngủ dưới đất, cho nên lo lắng hắn bị nhiễm lạnh, còn đem toàn bộ quần áo đắp lên cho hắn, sau đó lại sợ hắn đói bụng, nên mới đi vào trong rừng tìm kiếm thức ăn mang về. Nhưng hắn vừa nhìn thấy nàng, đã hung hăng đánh nàng một trận, còn lớn tiếng với nàng nữa, lúc trước hắn đâu có như vậy đâu?
Với lại, đâu phải nàng bỏ đi luôn, hay là đi đâu xa, thậm chí vì sợ hắn thức dậy không thấy sẽ lo lắng, cho nên chỉ dám đi quanh quẩn ở gần đây, rồi kiếm chút hoa quả dại đem về, sẵn tiện còn lấy chút ít lá cây dùng dây mây đan thành quần áo mặc trên người. Nghĩ rằng như vậy hắn nhất định sẽ rất hài lòng, còn khen ngợi nàng thêm mấy câu. Nhưng không nghĩ tới, hắn không những không khen nàng, còn trách mắng nàng. Quả nhiên lời người ta nói rất đúng, nam nhân chỉ quý trọng những thứ mà họ chưa chiếm được, một khi đã chiếm được rồi, họ chỉ coi đó như một thứ cỏ rác mà thôi. Chỉ nghĩ thế thôi, nàng đã không nhịn được mà khóc rống lên, nước mắt nước mũi đều chảy dài trên mặt.
Trần Lâm nhìn nàng khóc lớn như vậy thì có chút hoảng hốt, hắn không nghĩ đến mình chỉ vô tình nói ra mấy câu như vậy, lại khiến nữ nhân này nghĩ ra đủ mọi thứ ở trên đời. Lúc này, hắn đúng là khóc không ra nước mắt.
“Này… ta… được rồi, nàng đừng khóc nữa, đừng có khóc nữa có được hay không? Là ta sai, là ta có lỗi với nàng, bay giờ ta xin lỗi nàng có được hay chưa?” Trần Lâm luống cuống tay chân đem nàng ôm vào trong ngực rồi dỗ dành: “Tiểu bảo bối, tiểu tâm can của ta, ta biết sai rồi, ta xin nàng đó, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa có được hay không? Ngoan nào, nín đi, ta thương, ta thương!”
Trần Lâm vừa nói, vừa vuốt vuốt lấy lưng nàng, lại còn cố ý xoa xoa chỗ mông bị đánh của nàng, làm cho nàng muốn khóc cũng khóc không được, đỏ mặt lườm hắn nói: “Chàng ức hiếp ta, chàng không cần ta nữa phải không?”
Thấy nàng đã ngưng khóc rồi, Trần Lâm mới nhẹ thở ra, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, cười nói: “Ai, kẻ nào dám ức hiếp nàng, nàng mau nói ra cho ta biết đi, ta nhất định sẽ đánh chết hắn!”
“Không cho đánh!” Nàng thấy hắn hung hăng giơ tay lên định tự đánh bản thân, liền vội vàng giữ chặt lấy, lắc đầu nói.
“Chậc chậc, ta biết ngay tiểu bảo bối, tiểu tâm can của ta nhất định sẽ không nỡ mà!” Trần Lâm thấy nàng đã bình thường trở lại, mới vui vẻ hôn nhẹ lên môi của nàng một cái.
“Hừ, chàng lại ức hiếp người ta!” Nàng giả vờ giận dỗi, giậm chân xoay mặt sang chỗ khác.
Trần Lâm ôm lấy eo nàng, cười hì hì nói: “Ta xin lỗi, lần sau ta sẽ không lớn tiếng với nàng nữa, được chưa!”
“Tạm tha cho chàng đó!” Nàng không có xoay đầu lại, chỉ gật gật đầu nói.
Hai người lại trải qua một hồi như vậy, tình cảm dường như đã gắn bó với nhau hơn trước rất nhiều. Sau khi ăn xong một ít hoa quả, cả hai lại bắt đầu lên đường, tìm kiếm lối ra, để rời khỏi nơi này. Trên đường đi, cả hai đều rất ít nói chuyện, trong lòng Ngọc Lan lúc này đang rất lo lắng cho muội muội của nàng, còn Trần Lâm thì vẫn rất quan tâm đến tung tích của Nguyệt Nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.