Dưỡng Thi

Chương 23: Bảo tàng mở ra




Thái Văn Thái Quý một tay xách theo Lý Thừa Phong vui vẻ chạy tới trước mặt Trần Trường Sinh, cười nói: “Đại sư huynh, ngươi đã tới rồi sao?”
Thái Văn Thái Quý vừa nói, vừa đem Lý Thừa Phong ném xuống đất.
“Sư phụ, người hãy trả thù cho đồ nhi!” Lý Thừa Phong bị ném đi như vậy, ấm ức đến mức phải kêu to lên.
Mà lúc này, sắc mặt của Âm Dương Tán Nhân đã trở nên âm lãnh đến cực điểm. Mặc dù trên danh nghĩa, Lý Thừa Phong chỉ là đồ đệ của lão, nhưng trên dưới Âm Dương tông, ai mà không biết Lý Thừa Phong này chính là con riêng của lão với một vị nữ đệ tử do lão nhận nuôi. Mà cả đời này, lão chỉ có một mình Lý Thừa Phong là con nối dõi. Cho nên, thường ngày Lý Thừa Phong ở Âm Dương tông rất được sủng ái, lại hoành hành bá đạo, không hề cố kỵ một chút nào.
Có lần, một vị trưởng lão trong Âm Dương tông cưới thêm vị tiểu thiếp thứ mười ba, mà vị tiểu thiếp này tướng mạo lại cực kỳ xinh đẹp, cho nên nửa đêm tân hôn liền bị Lý Thừa Phong lừa gạt, sai người phục thuốc đem nàng bắt đi, chơi tới tận sáng sớm ngày hôm sau mới thả về. Vị trưởng lão kia sau khi tỉnh dậy mới phát hiện ra chuyện này, tức giận đến mức đánh cho Lý Thừa Phong thừa sống thiếu chết. Thế nhưng, chỉ tối ngày hôm đó, cả nhà vị trưởng lão đó đột nhiên bị người ta giết chết, đàn bà trong nhà thì bị cưỡng hiếp rồi bị bắt bán vào tửu lâu! Sau chuyện này, toàn bộ Âm Dương tông không ai mà không sợ dâm uy của Lý Thừa Phong.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy “đồ đệ” cưng của mình bị làm thành như vậy, trong lòng Âm Dương Tán Nhân giận đến sôi máu, lão một tay kéo Lý Thừa Phong đứng dậy, một bên trừng mắt nhìn Thái Quý, nói: “Trường Sinh Cung của các ngươi đây là có ý gì?”
“Ồ, ngươi là ai? Làm sao lại dọa người như vậy a?” Thái Quý làm ra bộ dáng sợ hãi, vội vàng núp ở phía sau lưng của đại sư huynh, rồi lại tiếp tục thò đầu ra ngoài, nói: “Đại sư huynh, cái tên Lý Thừa Phong này thật sự là làm ác không ai bằng, hắn ỷ vào bản thân vừa đột phá lên Hồn Vương cảnh không có ai là đối thủ, liền chạy đến Bạch Dương trấn đánh người. Hắn còn nói cái gì là, muốn hãm trâu hiếp chó, đến cả súc sinh cũng không thể buông tha! Đệ thấy hắn khốn nạn như vậy, cho nên liền đánh hắn gãy mấy cái xương sườn, bẻ mấy cái răng cửa, thế mà hắn lại kêu la như heo mẹ bị người ta hãm hiếp, thật sự không biết là tên súc sinh nào dạy dỗ ra tên nghiệt đồ như vậy? Đệ mà biết hắn do ai sinh ra, đệ nhất định sẽ đem tổ tông của nhà hắn thiến sạch, không thể để cho tổ tông của hắn lại sinh ra thêm một tên súc sinh như vậy nữa!”
Thái Quý vừa nói, bộ dáng vừa như giận cha chém chú, nước bọt bắn ra tám thước, hận không thể đem mười tám đời tổ tông của Lý Thừa Phong giết chết. Mà nghe xong mấy lời này, sắc mặt những người ở đây đều mơ hồ có chút nhịn không được mà quay sang chỗ khác, ngay cả Trần Trường Sinh cũng giật giật khóe môi, đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Mà lúc này, Lý Thừa Phong chỉ kịp nôn ra một bụm máu, sau đó hoàn toàn ngất đi, không còn dám nghe tên Thái Văn Thái Quý này mắng người nữa. Chỉ có Âm Dương Tán Nhân là vẫn một mặt trầm tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía hai huynh đệ Trần Trường Sinh chằm chằm.
“Tỷ, đây là lần đầu tiên, ta thấy có kẻ mắn người lợi hại như vậy a! Tên Lý Thừa Phong kia bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết như vậy, nhưng vẫn không có vấn đề gì, vậy mà chạy đến đây, bị mắng cho một trận, liền phun máu ngất đi, chuyện này quả thật là một chuyện kỳ tài!” Trần Lâm lúc này ở bên cạnh Nguyệt Nương, âm thầm nói khẽ với nàng.
Nguyệt Nương cũng đưa mắt ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lý Thừa Phong đã ngất đi kia, trong mắt nàng hơi hiện lên một tia hàn quang, nhưng rất nhanh chóng đem nó giấu đi, quay sang nhìn Trần Lâm mỉm cười, nói: “Tiểu đệ đệ, chuyện cho đến lúc này rồi, mà đệ vẫn còn có tâm trạng để đùa được nữa hay sao?”
“Hì hì, có gì đâu chứ? Chỉ cần có tỷ ở bên cạnh, dù có chết, đệ cũng không sợ!” Trần Lâm một bộ ngây ngô gãi đầu cười.
Mà Nguyệt Nương không khỏi đưa mắt lườm hắn một cái.
“Khụ khụ, các vị, ta nghĩ chúng ta cũng nên đi vào trong bảo tàng này thăm dò một chuyến rồi! Không biết ý các vị thấy thế nào?” Đúng lúc này, Trần Trường Sinh rốt cuộc cũng mở miệng lên tiếng, làm cho không khí kỳ dị trước mặt bắt đầu trở nên sôi động hẳn lên.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Trường Sinh hướng về phía mình ra hiệu, Âm Dương Tán Nhân đem Lý Thừa Phong giao cho một người áo đen bên cạnh, sau đó mới lấy tấm la bàn kia ra, đi về phía cửa đá bên cạnh phế tích. Khi lão ta đi đến bên cạnh hai sư huynh đệ Trần Trường Sinh, không khỏi âm thầm nhìn về phía Thái Văn Thái Quý nhiều một chút, làm cho tên Thái Văn Thái Quý kia chột dạ, vội vàng lui lại phía sau lưng Trần Trường Sinh, miệng thì lẩm bẩm: “Quái thật, ta mắng tên Lý Thừa Phong kia thì có liên quan gì đến hắn? Chẳng lẽ tên kia là con riêng của hắn hay sao? Hắn làm sao lại nhìn ta như nhìn thấy kẻ thù như vậy? Đúng là…”
Còn chưa đợi tên Thái Văn Thái Quý này nói hết, trên người Âm Dương Tán Nhân đã tản mát ra một cỗ sát khí như có thực chất, suýt chút nữa là dọa cho những tên tu sĩ bình thường ở gần đó ngã quỵ xuống đất vì sợ hãi.
“Hừ, Thái Quý, vị tiền bối này là tông chủ của Âm Thi tông, dù người ta có con riêng hay không, thì đệ cũng không được phép ăn nói lung tung, đệ nghe rõ chưa?” Trần Trường Sinh quay sang mắng vị sư đệ không biết giữ mồm giữ miệng của mình một tiếng.
Mà tên Thái Quý kia cũng rất thức thời, liền gật đầu nói: “Dạ, đệ biết rồi!”
Nhưng những người bên cạnh, ai mà không biết hai sư huynh đệ này đang cố ý diễn trò cho mọi người xem. Mà Âm Dương Tán Nhân mặc dù rất tức giận, nhưng lão cũng chỉ có thể hừ lạnh lên một tiếng, rồi thu lại sát khi trên người, đi nhanh đến chỗ cửa đá, coi như không nghe không thấy thì tâm cũng sẽ không phiền, ai nói thực lực của lão không bằng Trần Trường Sinh làm chi!
Cánh cửa đá của bảo tàng nằm sâu bên trong một hốc núi, xung quanh có một số phế tích được lưu lại, giống như là bia mộ của người chết được chôn cất ở gần đấy. Mà phía trên bề mặt của cửa đá lại có không ít dây leo quấn quanh, bụi đất cũng phủ lên một lớp thật dày. Nhìn từ xa, quả thật là rất khó phát hiện ra nơi này, nếu như không phải đến gần quan sát, hoặc được sự chỉ dẫn của bản đồ, không biết còn mất thời gian bao lâu mọi người mới có thể phát hiện ra bảo tàng này. Kiểm tra một chút, mọi người mới nhìn thấy cánh cửa đá sau lớp dây leo có một cái hõm hình lục giác, so sánh với tấm la bàn ở trên tay của Âm Dương Tán Nhân, quả thật là rất tương tự nhau. Âm Dương Tán Nhân cũng không đợi cho mọi người thúc giục, vội vàng đem tấm la bàn trên tay đặt vào chỗ vị trí của hõm đá trên cửa.
Tấm la bàn vừa được đặt vào vị trí hõm đá, lập tức phát ra một luồng ánh sáng bảy màu, đem không gian trước mặt biến thành một vùng trời rực rỡ. Trải qua một hồi rất lâu, luồng ánh sáng bảy màu này mới chịu tan đi, mà cái la bàn trên hõm đá cũng biến mất không thấy đâu nữa. Nhưng sự chú ý của mọi người cũng không tập trung vào la bàn, mà đều đặt về phía cửa đá. Lúc này, toàn bộ bụi đất và dây leo trên cửa đá đã bị đánh tan, lộ ra rất nhiều dòng văn tự cổ vô cùng phức tạp, mà phía trên những văn tự này, là hình một chiếc đầu lâu màu đen to chừng nắm tay, trên đầu lâu có hai hốc mắt đỏ thẫm như là máu. Mọi người nhìn vào, cảm giác như hai cái hốc mắt này đang phát ra huyết quang. Ngay sau đó, không đợi cho tất cả mọi người kịp phản ứng, cái đầu lâu màu đen kia đột nhiên cất lên những tiếng cười cạc cạc, nghe đến nổi hết cả da gà. Mà một màn tiếp theo còn làm cho mọi người khiếp sợ hơn, cái miệng của đầu lâu bỗng dưng mở rộng ra, đem tất cả những người đứng quanh đó hút mạnh vào. Một lực hút vô cũng khổng lồ, đem tất cả những người có mặt ở đây đều hút vào. Đừng nói Trần Lâm, ngay cả Âm Dương Tán Nhân, thậm chí là đại đệ tử của Trường Sinh Cung, Trần Trường Sinh với thực lực cường đại cũng không thể chống đỡ được, toàn bộ đều bị cái miệng của đầu lâu kia hút vào, không chừa bất kỳ một ai. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, những người này khi bị hút vào, lại có thể đi xuyên qua cửa đá, giống như đi vào bên trong bảo tàng. Chỉ là, rốt cuộc bọn họ đã được đưa đến nơi nào, hoàn toàn không có ai biết được.
“Cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi!” Không biết từ lúc nào, mấy người áo đen lại xuất hiện phía bên ngoài cửa đá, phía trong hốc mắt phát ra ánh sáng màu đỏ rực, nụ cười trên khuôn mặt cũng phát ra âm thanh cực kỳ quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.