Dưỡng Thi

Chương 2: Quán trọ Duyệt Lai




Trời lúc này vẫn còn chưa tối, bên trong quán trọ vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Trần Lâm vốn dĩ đang tính đi vào cửa chính, nhưng hắn nghĩ nghĩ một hồi, liền chạy đến một khoảng đất trống, thuần thục trèo lên trên tường, lẻn vào phía trong sân nhỏ, đi đến chỗ một căn phòng nhỏ nằm ở một góc phía sau quán trọ. Chỗ này là chỗ ở của vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, cũng là bà chủ của quán trọ Duyệt Lai này.
Trần Lâm còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện từ trong phòng vọng lại. Trần Lâm không khỏi hiếu kỳ, dỏng tai lên nghe lén.
“Ngươi đến tìm ta có việc gì?” Một giọng nữ bất mãn từ trong phòng vọng lại.
Trần Lâm vừa nghe đến giọng nói này, liền nhận ra được chủ nhân của nó là ai, ánh mắt không khỏi híp lại. Mà tiếp theo đó, là một giọng nam ồm ồm vang lên: “Nguyệt Nương, ngươi không cần phải lạnh lùng với ta như vậy? Ta đến đây là để tìm ngươi?”
“Tìm ta? Ha ha ha, Trương Mạnh Hùng, ngươi nghĩ ta vẫn là đứa ngốc của mười năm trước hay sao?” Nữ nhân kia cười to một tiếng, sau đó liền lạnh lùng nói: “Với lại, ta với ngươi cũng đã không còn quan hệ gì nữa rồi, ngươi không có việc gì thì chớ có tìm ta! Nơi này không chào đón ngươi!”
Nam nhân kia dường như im lặng một hồi lâu, sau đó mới thở ra một hơi, nói: “Được rồi, dù sao năm đó cũng là lỗi của ta! Nhưng hôm nay ta đến đây là muốn thương lượng với ngươi một việc!”
“Việc gì?”
“Là chuyện như thế này…”
Nói đến đây, âm thanh trò chuyện ở trong phòng bắt đầu hạ thấp xuống. Nhưng một lúc sau, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng hét lớn. Sau đó, ầm một cái, cánh cửa phòng bị đạp bay ra ngoài, mà một thân hình nam nhân to lớn, thô lỗ cũng đang bay ra, rồi một giọng nói vô cùng tức giận vang lên: “Cút ngay cho ta, ngươi còn dám đến đây gây sự nữa, thì lão nương sẽ không khách khí với ngươi đâu!”
“Nguyệt Nương!” Người đàn ông kia cố gắng đứng lên, ánh mắt nhìn chăm chú về phía nữ nhân phong tình vạn chủng trước mặt.
Nhưng đáp lại hắn là một cước như trời giáng: “Cút!”
Lúc này, Trần Lâm mới nhìn thấy rõ, người đàn ông ở trong phòng kia, hóa ra là tên ôn thần vừa rồi bị hắn đụng phải, còn bắt hắn dẫn đến đây.
“Xù bà nương, ngươi chớ có quá đáng như vậy! Chúng ta dù sao cũng từng là vợ chồng với nhau, ngươi dám đánh ta, coi chừng lão tử lần sau đến hiếp chết ngươi!” Tên nam nhân thô lỗ kia dường như cũng vô cùng phẫn nộ, lên tiếng chửi bới.
“Ngươi dám!” Chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp trước mặt, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang.
Nam nhân kia như nuốt phải con ruồi, không dám mở miệng nói thêm một câu nào, ánh mắt hầm hầm nhìn về phía Trần Lâm, hừ lạnh một tiếng: “Xú bà nương, ta muốn xem xem trên đời này còn có tên không có mắt nào dám đụng đến ngươi hay không, ta mà biết được ta sẽ cắt hắn ra thành tám mảnh!”
Tròng mắt của Trần Lâm không khỏi co rụt lại, hắn có chút không hiểu ra làm sao cả. Mãi một lúc lâu sau đó, khi tên nam nhân kia đi rồi, Trần Lâm mới dám quay về phía cửa phòng của nữ nhân kia nhìn lại. Mà lúc này, nữ nhân kia vẫn còn đang đứng ở trước cửa, một tay dựa tường, một tay nâng cằm, nhìn chằm chằm về phía Trần Lâm.
“Khụ khụ, Nguyệt Nương tỷ tỷ, hôm nay ta đến đây là muốn trao đổi một số thứ!” Trần Lâm có chút xấu hổ, vội vàng ho khan một tiếng.
Mà nữ nhân tên là Nguyệt Nương kia thì cười lên nắc nẻ, khiến cho bộ ngực to tròn của nàng không ngừng đánh lên liên hồi, làm cho tròng mắt của Trần Lâm suýt chút nữa là rớt ra ngoài: “Tiểu đệ đệ, ngươi cũng thật là to gan nha, dám lẻn vào chỗ này của ta, còn nghe lén ta nói chuyện, có phải là thịt của ngươi bị ngứa rồi hay không?”
Nhìn dáng vẻ này của Nguyệt Nương, Trần Lâm biết là nàng đang trêu đùa mình, nhưng cũng không dám làm càn, chỉ có thể cười cười nói: “Tỷ, ta đến đây là muốn làm ăn, làm sao lại gọi là lén lén lút lút được, tỷ nói có đúng hay không?”
“Hừ, miệng lưỡi trơn tru, được rồi, ta tạm tha cho đệ đó, mau vào đi!” Nguyệt Nương ném cho hắn một cái mị nhãn, sau đó liền xoay người lắc mông đi vào trong phòng.
Trần Lâm lại một phen đỏ mắt, nhưng hắn cũng không dám lề mề. Nữ nhân này nhìn có vẻ rất phong tao, nhưng Trần Lâm biết rõ, nàng không phải là một nữ nhân dễ dãi, ai mà chọc đến nàng chắc chắn là sẽ bị không ít thịt đau, nhìn cảnh vừa rồi thì có thể liền rõ.
Lúc Trần Lâm đi vào trong phòng, hai mắt hơi đảo quanh một chút. Trong phòng có vẻ hơi lộn xộn, vừa rồi hình như gã nam nhân kia cũng động tay động chân không ít, thậm chí dưới đất còn sót lại mấy miếng vải rách. Khi Trần Lâm nhìn lại Nguyệt Nương một lần nữa, mới phát hiện ra phía trên tay áo của nàng đã bị xé xuống một miếng vải lớn, để lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng, vô cùng chói mắt.
“Nhìn đủ chưa?” Nguyệt Nương đang ngồi tựa lưng trên ghế, đưa mắt lên lườm Trần Lâm một cái.
Trần Lâm không khỏi xấu hổ cười cười một tiếng, rồi mới lấy từ trong người ra một đống lớn đồ đạc, đặt lên trên bàn, để ở trước mặt nàng.
“Xem ra hôm nay đệ kiếm cũng không ít nhỉ?” Nguyệt Nương chỉ hơi liếc mắt nhìn một chút, sau đó thì trêu đùa nói.
Nàng với Trần Lâm làm ăn lâu năm, chuyện này cũng là chuyện rất bình thường, cho nên Trần Lâm không hề để ý một chút nào, cười nói: “Cũng coi như là có một chút thu hoạch!”
Sau đó, Trần Lâm lại lấy một thứ từ trong ngực áo ra, nói: “À, hôm nay đệ còn kiếm được thứ này, nhưng không biết nó là vật gì, tỷ có thể xem qua một chút được không?”
Lúc này, Trần Lâm mới đem một khối kim loại hình lục giác đưa cho Nguyệt Nương xem. Nguyệt Nương mới đầu cũng không để ý lắm, nhưng khi nhìn kỹ lại những ký hiệu ở trên đó, nàng không khỏi giật mình.
Trần Lâm vừa nhìn liền biết là nàng đã nhận ra vật này, mới cười nói: “Xem ra là để tìm cũng không sai người rồi? Tỷ nhận ra được vật này sao?”
Nguyệt Nương không vội trả lời câu hỏi của Trần Lâm, chỉ nhanh tay đem lấy khối kim loại này cầm lên, sau đó mới tỉ mị quan sát một hồi, càng nhìn, hai mắt của nàng càng sáng rực lên. Trần Lâm ngồi ở một bên cười: “Hì, xem ra tỷ rất thích vật này, đệ thấy thứ này cũng không có tác dụng gì với đệ, nếu tỷ thích thì cứ giữ lấy đi!”
“Thật?” Lúc này Nguyệt Nương không khỏi ngước mắt lên nhìn hắn một cái.
Trần Lâm chỉ cười cười gật đầu, đáp: “Thứ tỷ thích, ta cho là được rồi!”
Đây quả thật là lời nói thật lòng của Trần Lâm, đã quen biết lâu như vậy, Trần Lâm cũng chưa bao giờ thấy nàng hứng thú với thứ gì như tấm kim loại kia, trong ý nghĩ của hắn, thứ mà nàng thích, hắn không tiếc một chút nào!
Nghe Trần Lâm nói đến dứt khoát như vậy, trong mắt Nguyệt Nường liền hiện lên tia sáng lấp lánh, rồi nàng nhoẻn miệng lên cười, trong nụ cười mang theo một tia giảo hoạt: “Đệ đệ, có phải là đệ thích ta rồi không?”
“Ạch!” Trần Lâm suýt chút nữa là bị sặc, hắn không nghĩ đến nữ nhân này lại trực tiếp đến như vậy.
Nhìn biểu hiện xấu hổ lúc này của hắn, Nguyệt Nương dường như rất vui vẻ, bước tới khoác lên trên cổ của hắn, cười nói: “Nếu yêu thích ta như vậy, thế tối nay ta gả cho ngươi được không?”
Trần Lâm cảm nhận được hai luồng sóng thịt ngạo nghễ của nàng đang chèn ép lên trên lưng mình, miệng không khỏi có chút đắng chát, vội nuốt xuống một ngụm nước miếng, khô khốc nói: “Tỷ, ngươi đừng đùa như vậy, ta thật sự sẽ chịu không nỗi đâu?”
“Chịu không nỗi thì làm sao, có phải là sẽ ăn tỷ tỷ xinh đẹp này hay không?” Không biết là nàng cố ý hay vô ý, lại còn dùng bộ ngực của mình cọ cọ vào trên người Trần Lâm, làm cho hắn mặt đỏ tới mang tai, hơi thở có chút gấp gáp.
Ngay tại lúc này, Nguyệt Nương lại cười lên khanh khách, đem cái miệng nhỏ của mình hôn phớt lên gò má của Trần Lâm, làm cho Trần Lâm có chút giật mình. Khi hắn nhìn lại thì nàng đã quay trở về chỗ ngồi của mình, đang nhìn hắn cười cười. Trần Lâm lúc này mới biết là nàng cố tình trêu chọc mình, nhưng hắn cũng không dám nói thêm được gì, với lại hắn cũng không thiệt thòi nha!
“Hì hì, đệ đệ quả thật là rất thú vị! Không biết chừng sau này tỷ tỷ sẽ yêu thích đệ cũng không chừng?” Nghe mấy lời này của nàng, Trần Lâm cũng không biết đâu là thật đâu là giả, hắn chỉ có thể cười trừ, coi như không hề nghe thấy là được!
“Tỷ tỷ, rốt cuộc thì tấm kim loại này có tác dụng gì? Làm sao ta thấy tỷ vui vẻ như vậy? Dường như thứ này không hề tầm thương a?” Sau một hồi trêu đùa, Trần Lâm rốt cuộc cũng nhịn không được mà hướng Nguyệt Nương hỏi thăm.
Nguyệt Nương liền đảo mắt qua một vòng, sau đó cười nói: “Thứ này thì có gì là đặc biệt, ta thấy nó đẹp, ta thích, không được sao?”
Nàng nói xong liền đem tấm kim loại này nhét thẳng vào trong ngực áo, vô cùng lưu manh nói: “Với lại đệ đã nói là đem nó tặng cho ta rồi, bây giờ đệ có muốn lấy lại ta cũng không trả đâu!”
Nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, mặt Trần Lâm có chút đen lại, hắn giống với loại người đó hay sao? Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, khóe môi Trần Lâm không khỏi nhếch lên cười lạnh: “Tỷ, bây giờ ta tự dưng lại không muốn cho tỷ nữa, tỷ nói ta nên làm như thế nào bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.