Âu Dương Trì ngồi trên chiếc sô pha màu tím sậm khuất trong góc tối của quán cà phê, hơi hơi cúi đầu, mái tóc dài mềm mại rũ xuống che khuất đi nửa khuôn mặt, cũng che đi biểu tình của cậu lúc này.
Ánh nến vàng lờ mờ chiếu vào trên người, nhìn qua càng thêm vẻ hơi thần bí.
Cậu khuấy tách cà phê, động tác nhẹ nhàng mà ưu nhã, làm cho chiếc ly có hoa văn hoa hồng phát ra tiếng lanh canh khe khẽ.
Nghe được tiếng mở cửa, Âu Dương Trì ngẩng đầu, mắt nhìn về phía người đang đứng ngoài cửa.
Người nọ vẫn mặc tây trang màu đen nghiêm chỉnh như lần đầu gặp mặt, biểu tình nghiêm túc cũng như ngày ấy, không biến chuyển tí nào. Đôi con ngươi đen nhánh tựa như vực sâu thăm thẳm huyền bí khó lường, làm cho người ta có cảm giác không ai có thể thấy được những cảm xúc dao động bên trong.
—Nhìn không thấu. Đó chính là cảm giác Trương Diệu Thiên mang đến cho Âu Dương Trì lúc này.
Người nam nhân này, không chỉ có vẻ đẹp xuất sắc bên ngoài mà còn thêm tài hoa không ai bì nổi. Thế mà con người vốn nên tỏa sáng rực rỡ ấy lại cố tình lựa chọn che dấu hào quang, nhưng dù là như thế, cũng không che lấp được thứ ánh sáng đó, càng khiến cho người ta vì thế mà bị hấp dẫn.
Âu Dương Trì cũng không biết mình nghĩ cái gì nữa, lúc nghe được Tô Lâm đồng ý sắp xếp ngày nghỉ xong, cư nhiên cứ như vậy gọi điện thoại cho Trương Diệu Thiên, rủ anh ta ra ngoài uống cà phê.
Cậu cảm thấy mình hẳn là chỉ muốn cùng Trương Diệu Thiên thảo luận âm nhạc thôi, không hơn.
“Âu Dương…” Trương Diệu Thiên ngồi vào vị trí đối diện, cùng Âu Dương Trì mặt đối mặt, biểu tình vẫn như trước không gợn sóng không sợ hãi. “Cậu bảo tôi ra đây có chuyện gì sao?”
“Kì thật cũng không có gì…” Âu Dương Trì nhìn Trương Diệu Thiên mặt lạnh ra đó, gợn lên một chút tươi cười, đột nhiên cậu rất muốn xem anh ta lúc mặt biến sắc sẽ như thế nào, ngữ khí của cậu nháy mắt trở nên nghiêm túc hẳn, sau đó hỏi: “Anh là đồng tính luyến ái sao?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Trương Diệu Thiên ngay cả đầu mày còn không thèm nhíu tí xi nào, bình tĩnh hỏi lại.
“Tôi lọt vào mắt xanh của anh rồi sao~” Âu Dưong Trì ngón tay nhẹ vuốt qua miệng ly, khe khẽ cười “Kỳ thật, tôi gọi anh đến chính là muốn cùng anh tâm sự về âm nhạc. Quán cà phê này tôi rất ưng ý, anh lại là người bạn mà tôi thích, nên mới muốn cùng anh chia xẻ một chút.”
“Không khí nơi này quả thật không tồi.” Trương Diệu Thiên biểu hiện vẫn bình thản như cũ, ngắn gọn đánh giá xung quanh “Cậu lúc này hẳn là phải bề bộn nhiều việc?”
“Hôm nay là ngày nghỉ, tôi cảm thấy mình nên tự thả lỏng một chút.” Âu Dương Trì khẽ nhấp một ngụm cà phê, hương vị đắng chát nháy mắt tan ra trong miệng, mùi cà phê vấn vương bên cánh mũi, làm cho tinh thần cậu sảng khoái lên ít nhiều.
“Như vậy cũng tốt, cậu nên quý trọng hơn thân thể của chính mình.” Trương Diệu Thiên nhìn cổ tay mảnh khảnh của Âu Dương Trì nói.
Từ khi bắt đầu kết giao bằng hữu cùng Âu Dương Trì, bọn họ đều thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại, cái chủ đề âm nhạc mà cả hai đều yêu thích tất nhiên luôn luôn xuất hiện trong cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đương nhiên một ít chuyện tình phát sinh trong cuộc sống cũng sẽ trở thành một chủ đề nói chuyện hay. Cũng bởi vì những trao đổi này, Trương Diệu Thiên mới biết Âu Dương Trì thật sự là người yêu cầu sự hoàn mỹ trong công việc một cách cao nhất, thậm chí vì mục tiêu hoàn thành công việc mà không quan tâm đến thân thể của chính mình.
Nỗ lực hết mình hoàn thành một núi công tác, điều này làm cho anh cảm thấy Âu Dương Trì người này xứng đáng được mọi người tôn trọng và yêu thích.
“Tôi cảm thấy giai điệu của ca khúc cậu vừa nói kia nghe lên có vẻ không tốt lắm” Trương Diệu Thiên cầm qua nhạc phổ của Âu Dương Trì, dùng bút máy khoanh lấy một đoạn kí âm “Chỗ này, dù là giai điệu hay tiết tấu đều cùng toàn bộ ca khúc không phối hợp”
“Như vậy a…” Âu Dương Trì tay chống đầu, tiếp nhận nhạc phổ trong tay Trương Diệu Thiên nhìn kĩ chỗ được khoanh “Đúng thật, nghe qua có chút cảm giác miễn cưỡng.”
“Là ai viết vậy?” Trương Diệu Thiên nhớ lại toàn bộ ca khúc, hỏi.
“Lý Chấn, vốn định dùng làm ca khúc chủ đề cho album lần này của tôi. Tôi cũng cảm thấy bản nhạc này có vấn đề, nhưng lại không biết rõ là chỗ nào nên đã cự tuyệt rồi.”
“Lý Chấn? Nói ra tài nghệ của anh ta cũng không tồi.” Trương Diệu Thiên khách quan đánh giá.
“Thì tôi có nói gì đâu…” Âu Dương Trì châm chọc cười “Quên đi, tôi cũng không muốn bàn chuyện bát quái về anh ta, chúng ta vẫn là nói chuyện ca khúc này đi. Chỗ này anh cảm thấy phải chỉnh thế nào mới tốt?”
“Để tôi xem kĩ lại…” Trương Diệu Thiên nhìn vào bản nhạc, bộ dáng nghiêm túc làm cho anh nhìn qua càng thêm phần thành thục ổn trọng.
Hai người trò chuyện về âm nhạc, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, ly cà phê của Âu Dương Trì cũng đã cạn sắp nhìn thấy đáy.
“Không thì chúng ta đi ăn cơm chiều trước rồi tiếp tục bàn sau?” Bụng của Âu Dương Trì đã trống trơn, bắt đầu râm ran kêu đói. Cậu vốn có bệnh về bao tử, nếu không chịu đúng giờ ăn cơm sẽ rất dễ dàng phát bệnh, vì vậy bèn nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với Trương Diệu Thiên.
“Đã trễ như vậy rồi sao.” Trương Diệu Thiên đứng lên, nhìn sang Âu Dương Trì nói: “Đi thôi…”
Âu Dương Trì cùng Trương Diệu Thiên đi đến một nhà hàng rất được giới nghệ sĩ yêu thích. Thật sự thì cũng không phải đồ ăn nơi đây ngon đặc biệt gì, chỉ là công tác bảo vệ nơi đây rất rất tốt, các minh tinh đến đây chưa từng bị đám nhà báo chụp hình lại bao giờ.
Âu Dương Trì đeo chiếc kính to bản che đi gần hết gương mặt, mặc một chiếc áo trắng sọc vàng cùng quần jean đen dài, tôn lên đôi chân thẳng tắp của cậu.
Trương Diệu Thiên đi ở bên cạnh cậu ngược lại không đeo kính gì cả, khuôn mặt đẹp như khắc, ngũ quan tinh tế cùng ánh mắt kiên nghị càng làm toát lên ở anh hương vị nam nhân quyến rũ mười phần.
Trái ngược với Âu Dương Trì yêu thích mặc thường phục, Trương Diệu Thiên lúc nào cũng thấy một thân tây trang, đương nhiên hiện tại cũng thế, chả khác đi chút nào.
Hai người sóng vai đi tới, vẻ ngoài hoàn hảo cùng khí chất đặc biệt của họ khiến cho những nữ nhân viên nơi đây dù đã nhìn ngôi sao đến mòn cả mắt vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn theo bọn họ đến vài lần.
Sau khi tiến vào một gian phòng không lớn lắm, hai người bắt đầu phát huy thói quen “ăn không lên tiếng ngủ không lên lời” của mình, cho nên suốt bữa cơm hôm đó giữa bọn họ hầu như không có một lời trò chuyện nào. Sau bữa cơm chiều, mỗi người tự lái xe riêng của mình trở về nhà.
Tô Lâm lần này sắp xếp cho Âu Dương Trì cả thảy ba ngày nghỉ, đối với ngày đầu tiên trôi qua như vậy, Âu Dương Trì cả, thấy thực vừa lòng.
Ngày hôm sau, dưới ánh nắng sớm chói lòa, tất nhiên so với cái loại nắng hanh nóng khó chịu buổi chiều vẫn tốt hơn nhiều lắm, Âu Dương Trì lái xe tiến về căn hộ của Trương Diệu Thiên.
“Âu Dương?” Trương Diệu Thiên vừa mở cửa liền thấy Âu Dương Trì đứng chình ình trước mặt. Cậu hôm nay mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, quần short đen, chân mang một đôi giày đơn giản, nhìn qua cảm thấy thực an nhàn tự tại.
“Sao cậu lại tới đây?” Trương Diệu Thiên liếc liếc mắt đến chiếc vali dựng kế bên người cậu, có điểm nghi hoặc hỏi.
“Tôi tính dọn đến ở đối diện nhà anh…” Âu Dương Trì gõ kính râm xuống nhếch miệng cười. Gương mặt xinh đẹp bởi vì nụ cười này mà càng thêm thu hút.
Âu Dương Trì mấy ngày nghỉ rảnh rỗi bèn tính toán cùng Trương Diệu Thiên tâm sự âm nhạc. Vì tránh cho mình phải cực khổ chạy qua chạy lại, nên cậu đơn giản đem căn hộ đối diện trong khu cao cấp của anh mua đứt luôn. Kế hoạch là sau này nhàm chán còn có thể lăn qua bên này ở, cùng Trương Diệu Thiên ‘mương rãnh câu thông’. (câu thông = khơi thông, nối liền, mà thấy chữ câu thông nghe mờ ám quá nên để lại =)))
Tất nhiên tất cả chuyện này, Tô Lâm huynh tự nhiên là hoàn toàn không biết gì cả!
Mà dù cho có biết, đánh chết Tô Lâm cũng không tin Âu Dương Trì người này lại có thể vì một đối tác hay một bằng hữu, nhọc công đi mua nhà ở đối diện, rồi thì mặt dày mày dạn dọn đến ở đâu.
Y theo tính tình trước kia của Âu Dương Trì, cậu sẽ không nhân nhượng bất cứ kẻ nào, còn nếu đối phương được cậu nhân nhượng cho, thì mối quan hệ giữa cậu với hắn ta xem như đi đến cuối đường rồi.
“Đối diện nhà tôi?” Trương Diệu Thiên sửng sốt, anh có điểm không thể hiểu được nguyên nhân cậu làm như vậy.
“Có như vậy, mỗi khi tôi có ý tưởng âm nhạc gì mới có thể lập tức mặt đối mặt bàn luận với anh.” Âu Dương Trì cảm thấy ý kiến này của mình phi thường tốt, dù sao thì nói qua điện thoại đôi khi có một vài chuyện khó mà làm rõ được. “Thế nào? Có vẻ như anh không chào đón tôi nhỉ?”
“Không có…” Trương Diệu Thiên cầm lấy hành lý của Âu Dương Trì “Tôi giúp cậu dọn vào nhé.”
“Cảm ơn…” Âu Dương Trì tất nhiên là không cùng Trương Diệu Thiên khách khí làm gì, cậu cầm hành lý theo nãy giờ, tay đã sớm mỏi, xoa bóp bả vai rồi mở cửa phòng.
Trương Diệu Thiên theo sau Âu Dương Trì, xách vali vào phòng.
Chủ nhân trước của nơi này sau khi mua nhà, trang trí hoàn chỉnh rồi thì lại bởi vì đứa con ở Mỹ làm ăn phát đạt lớn, cả nhà liền di dân sang. Cho nên nơi này là chưa từng có người ở qua, đó cũng chính là nguyên nhân Âu Dương Trì mua nó, bởi vì cậu rất ghét phải ở căn nhà đã có người khác ở qua.
Âu Dương Trì không biết làm việc nhà, nên sau khi nhìn thấy căn phòng đã lâu không có người ở bụi bặm bám đầy, cậu bèn gọi điện thoại cho bảo mẫu, bảo cô ấy đến nơi này quét tước lại.
Sửa sang mọi thứ xong, Âu Dương Trì cầm tờ nhạc phổ hôm qua bọn họ đã bàn luận, sang gõ cửa nhà Trương Diệu Thiên.
“Cho anh này, tôi đã sửa một chút, anh xem lại thử xem.” Âu Dương Trì đem bản nhạc đưa cho Trương Diệu Thiên, sợ nấn ná sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, cậu cảm thấy được mình đưa xong thì nên quay về “Anh xem lại tòan bộ giùm tôi đi, tôi đi về trước.”
“Nếu cậu không bận gì thì đi vào luôn đi. Chúng ta có thể cùng nhau xem xét.” Trương Diệu Thiên liếc nhìn Âu Dương Trì một cái, thấy không có phản đối gì bèn đem cậu kéo vào phòng.
Âu Dương Trì cảm thấy trong số những người cậu từng gặp qua, Trương Diệu Thiên là người cậu cậu thích nhất. Về tuyệt hảo tài hoa hay vẻ ngoài anh tuấn, điểm nào cũng làm cậu cảm thấy thực hài lòng.
Nói thực ra, cậu lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm như vậy đã từng gặp qua không ít người. Bọn họ những ngôi sao lớn đó cùng những nghệ thuật gia âm nhạc chân chính không giống nhau. Những người đó là vì tiền tài danh vọng mà tiếp tục đứng trong giới showbiz đầy thị phi đau khổ giãy dụa. Mà Âu Dương Trì thì không phải như vậy, cậu làm nghệ thuật không phải vì những thứ này.
Cũng giống như một nghệ thuật gia chân chính, cậu yêu âm nhạc, hoặc nói đúng hơn là say mê âm nhạc. Từ nhỏ cậu đã cùng âm nhạc lớn lên, nên tình yêu của Âu Dương Trì với nó không phải điều mà người bình thường có thể lý giải.
Trong lòng cậu, âm nhạc là để biểu đạt cảm xúc, cho nên nghệ thuật là vì để gửi gắm tình cảm mà tồn tại, là vật dẫn truyền bá cảm xúc của nghệ thuật gia. Một giai điệu đơn giản chỉ cần đi với những nhạc khí khác nhau là có thể tạo ra nhịp điệu và sức sống bất đồng.
Âu Dương Trì cảm thấy được âm nhạc tuyệt vời chính là ở chỗ đó.
Nhưng tiếc là ông trời cho cậu giọng hát thanh trong, nhưng lại không cho luôn thiên phú sáng tác. Cho nên cậu vẫn hy vọng có thể dùng chính thanh âm của mình biểu diễn hoàn mỹ ca khúc.
Giây phút nhìn thấy Trương Diệu Thiên lần đầu tiên, Âu Dương Trì liền cảm thấy được Trương Diệu Thiên chính là người có thể viết ra được những ca khúc hoàn mỹ trong lòng cậu.
Con người này cùng những người cậu từng gặp qua không giống nhau, anh ta giống một nghệ thuật gia chân chính hơn. Con người thì tùy tâm sở dục nhưng đối với nghệ thuật mà chính mình theo đuổi thì lại vô cùng chấp nhất.
Trương Diệu Thiên trên thị trường quốc tế cũng rất có tiếng, nhưng ở cái thời đại người nghe chỉ biết đến “ngôi sao thần tượng”, sự chú ý của mọi người đối với anh cũng không quá lớn. Nói thực ra cái tên Trương Diệu Thiên này rất ít người biết, Âu Dương Trì tuy rằng có chú ý đến làng âm nhạc quốc tế, nhưng nếu không chơi “Đại đường thịnh thế” chỉ sợ cũng không biết Trương Diệu Thiên này là ông trời nào.
Cho nên, cậu cảm thấy thật may mắn, nếu không chơi “Đại đường thịnh thế”, chỉ sợ sẽ không quen được người bằng hữu như thế này đi.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Trì mỉm cười.
“Làm sao vậy?” Trương Diệu Thiên nhìn Âu Dương Trì đang cười hỏi.
“Không có gì! Gọi anh tới để bàn bạc, anh nhìn tôi làm gì?” Âu Dương Trì sửng sốt một chút, lấy tay chỉ nhạc phổ đang đặt trên bàn nói.
“Tôi đã sửa tốt lắm rồi…” Trương Diệu Thiên do dự xem mình có nên vạch trần chuyện Âu Dương Trì vừa mới thất thần hồi nãy hay không.
“?!” Âu Dương Trì cả kinh, có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, kéo qua bản nhạc nhìn nhìn “Không hổ là Trương Diệu Thiên, anh sửa lại thực là quá tuyệt vời.”
“Cậu rốt cuộc muốn sửa bài hát này làm gì?” Trương Diệu Thiên nói ra nghi hoặc của mình.
“Tôi không muốn bản nhạc không quá tệ này chỉ vì một lỗi nhỏ mà bị vứt bỏ.” Âu Dương Trì thu lại bản nhạc “Tôi sẽ thương lượng cùng Lý Chấn phần tên tác giả của bài hát này ghi kèm tên anh.”
“Tôi bất quá chỉ sửa lại một chút mà thôi. Đây là ca khúc của anh ta, tôi không muốn cướp công của người khác.” Trương Diệu Thiên thấy Âu Dương Trì muốn nói lại thôi, tiếp tục nói “Lý Chấn người này tôi đã nghe nói qua, anh ta sẽ không cùng người khác chia sẻ tác phẩm của chính mình đâu. Tôi cũng không muốn tranh cùng anh ta làm gì. Cũng bớt phiền toái cho cậu.”
“Chính là…” Âu Dương Trì vừa há miệng thở dốc đã bị Trương Diệu Thiên cướp lời.
“Một ca khúc vĩ đại có thể có rất nhiều kẻ vô danh vì nó trả giá. Thế nhưng tên tác giả đứng sau thường chỉ có một hai người.” Trương Diệu Thiên dừng một chút “Đây là một ca khúc tốt khó có được, tôi không muốn cậu vì tôi mà mâu thuẫn với nhạc sĩ, đánh mất ca khúc này. Trừ cậu ra không ai có thể biểu diễn nó một cách hòan mỹ được đâu.”
“…….” Âu Dương Trì từng nghe qua vô số lời ca tụng, nhưng đây cũng chính là lần đầu tiên cậu sau khi nghe được lời khích lệ xong thì mặt mày ửng đỏ.
“Tôi về nhà trước đây!” Bóng dáng Âu Dương Trì quay đi nhìn qua có điểm giống đang bỏ chạy trối chết.
Trương Diệu Thiên không chú ý đến hai gò má ửng đỏ của cậu, anh nghỉ ngơi trong chốc lát liền đến thư phòng mở máy tính, logon vào trò chơi yêu thích nhất của mình.