Dương Thanh Ký

Chương 88: Ngũ hành chân nhân




Một tiếng rách như tiếng xé lụa vang lên. Không gian trước mắt vặn vẹo, rồi một vòng xoáy xuất hiện. Một nhân ảnh chật vật đi ra. Vừa hạ xuống đất không thèm quan tâm đến thương thế của mình, nhân ảnh đã vội vã quay ngoắt lại đánh ra một đạo thần thông nhắm vòng xoáy đánh tới. Trong vòng xoáy mơ hồ vang lên một tiếng gào rú phẫn nộ:
- Ngươi dám.
Thấy người bên trong sắp thoát được ra ngoài. Thân anh này mặc kệ ba bảy hai mươi mốt tế xuất ra hai thanh đao đỏ như máu. Một luồng hỏa quang nhanh chóng lao vào vòng xoáy. Một tiếng ầm rùng rợn vang lên vòng xoáy co nhỏ lại một chút. Thấy có tác dụng thân ảnh này vội vã thúc dục pháp bảo, lại cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm linh huyết, hai thanh đao hấp thụ máu tươi xong thì điên cuồng phóng xuất ra chân hỏa khí thế kinh người. Chỉ thấy vòng xoáy không chịu nổi bắt đầu co nhỏ lại. Một bàn tay từ trong đó thò ra, mang theo một tiếng rít căm phẫn:
- Đồng Mã Kỳ. Dù ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.
"Rắc".
Vòng xoáy đã hoàn toàn biến mất. Tiếng thét kia cũng theo đó mà đi. Trên nền đất chỉ còn lại một cánh tay đang không ngừng co giật. Thân ảnh vừa rồi chính là Dương Thanh, hắn vội vã thò tay vào trong người khua khoắng một lúc rồi moi ra một bình đan dược dốc vào miệng, kế đến hắn nhìn cánh tay giờ đây đã nằm bất động dưới đất lạnh nhạt nói:
- Ngươi có phải tu tiên lâu quá đâm ra phát cuồng rồi không. Tu tiên vốn đã nghịch thiên. Dù cho yêu hồn của ngươi hiện về chẳng lẽ ta lại sợ.
Vừa rồi quả là một chân đã bước vào quỷ môn quan. May mà ông trời có mắt, hắn còn giữ lại được cái mạng nhỏ này. Khi ở trong dòng xoáy kia, vô số quái phong tạt đến uy lực kinh người, Hắn nhờ có Hỏa Lân Bào nên miễn cưỡng chống đỡ được. Nhưng Trương Lệ Băng trong luồng quái phong này lại dễ dàng hoạt động. Sở dị có chuyện như vậy vì Trương Lệ Băng có một tấm lệnh bài của Đặng Dung đưa cho. Nhìn sang hắn thị ầm thầm suy tính. Thị nghĩ rất chu toàn. Dù sao kế hoạch ban đầu của thị và Đặng Dung là khi vào được truyền tống trận do ngũ hành thiết lập này. Thì cũng sẽ tìm cách giết chết ba người kia hòng độc chiếm bảo vật. Đó chính là lý do họ tìm toàn là tán tu hoặc người từ nơi xa đến không liên quan gì đến thăng tiên thành để tránh bị hoài nghi. Bổn ý của thị và Đặng Dung là khi qua khỏi Ngũ Hành Truyền Tống Trận này sẽ giết người đoạt bảo. Giết sớm hay giết muộn một chút cũng đâu có gì thay đổi. Hơn nữa trong luồng quái phong này Trương Lệ Băng rõ ràng có lợi thế hơn, lại ỷ vào tu vi mình cao hơn Dương Thanh nên có ý coi thường. Thế là trong vòng xoáy hai người đánh nhau một còn một mất. Có thể nói nếu gặp phải một người khác thì kế hoạch của Trương Lệ Băng đã thành công, nhưng đây lại là Dương Thanh, ngay từ đầu hắn đã phát hiện ra Đặng Dung và Trương Lệ Băng này có ý đồ mờ ám nên luôn ầm thầm đề phòng. Hơn nữa tuy mới Trúc Cơ Trung Kỳ không lâu, nhưng Âm Dương Sinh Tử Quyết của hắn lại cho hắn tốc độ hấp thu linh khí gấp đôi người thường. Vì vậy liền đánh với Trương Lệ Băng không rơi vào hạ phong chút nào. Đến phút cuối cùng, hắn xuất kỳ bất ý phóng ra Âm Phu Ma Châm khiến cho Trương Lệ Băng chật vật lắm mới tránh được. Nàng không ngờ hắn lại có pháp bảo phi châm. Cổ nhân có câu dài một tấc thì mạnh một tấc, ngắn một tấc thì hiểm một tấc. Dù phút cuối dựa vào kinh nghiệm mà tránh khỏi Ma Châm nhưng nàng đã để mất tiên cơ. Nhân cơ hội này Dương Thanh ra khỏi vòng xoay trước chuyển nguy thanh an. Tuy nhiên cũng phải nói lần này nguy hiểm vô cùng. Nếu không có Hỏa Lân bào hắn phải chia linh lực ra vừa chống đỡ quái phong vừa giao đấu thì chắc hẳn dữ nhiều lành ít. Hắn còn đang âm thầm suy tính thì một giọng nói vang lên sau lưng:
- Ra tay rất hiểm độc, quyết đoán. Ha hả, rất có phong phạm của lão phu năm xưa.
Hắn giật mình quay đầu lại chỉ thấy cách hắn khoảng mười trượng trên một liên đài màu vàng kim có một lão già tiên phong đạo cốt đang ngồi ở đó. Lão vuốt râu nhìn hắn chằm chằm. Qua vẻ mặt không đoán được lão có ý tốt hay xấu. Dương Thanh âm thâmg kinh hãi. Lão đã xuất hiện ở đây ngay từ đầu nhưng với tiên thức mạnh gấp rưỡi tu sĩ cùng cấp vậy mà hắn không phát hiện ra. Hơn nữa cảnh giới lão già cao thấp ra sao hắn nhất thời cùng không nhìn được. Điều này đại biểu cho trước mắt chắc hẳn phải là một lão quái vật Ngưng Nguyên Kỳ không thể nghi ngờ. Hắn vội vã cung kính hướng về phía lão già:
- Vãn bối Đồng Mã Kỳ ra mắt tiền bối.
Lão già cất tiếng cười ha hả rồi nói:
- Tiểu hữu không cần sợ hãi. Lão phu xe rách không gian mang các ngươi đến đây không hề có ý xấu. Mà còn mang đến cho các ngươi một hồi đạo cơ duyên.
Dương Thanh nghe lão nói vậy thì nghi hoặc hỏi lại:
- Tiền bối nói mang chúng ta đến đây.
- Đúng vậy. Lão già gật đầu rồi giải thích
- Khi nãy trong truyền tống trận kia lão phu ra tay chậm một bước nên để người khác qua mặt. Đến khi lão phu nhận ra thì chỉ kịp thi triển pháp lực mang người và người kia đến đây.
Lão vừa nói vừa chỉ vào cánh tay đứt của Trương Lệ Băng nằm trên mặt đất. Dương Thanh liếc nhìn cánh tay rồi lại hỏi:
- Vậy tiền bối mang ta đến đây không biết có việc gì cần sai bảo.
Lão già kia lại cười ha hả rồi nói:
- Tiểu hữu chớ nặng lời. Lão phu chỉ muốn giao dịch mà thôi. Ngưoi yên tâm trong cuộc giao dịch này ngươi sẽ đạt được cơ duyên rất lớn, hơn nữa nếu ngươi muốn. Lão phu sẽ nhận ngươi làm đệ tử.
Được một lão quái Nguyên Anh kỳ nhận làm đệ tử tuyệt đối là một cơ duyên vô cùng lớn lao. Phải biết rằng nếu có sư phụ như vậy chỉ điểm, việc kết đan chỉ là sớm muộn. Tuy nhiên hắn trên đời này có sóng gió gì mà chưa trải qua không hề thấy lợi mờ mắt, hắn vội vả giả bộ cung kính:
- Điều này quả là phúc khí của vãn bối, nhưng xin tiền bối hãy nói rõ đây là giao dịch gì.
Trong lòng lão quái này âm thầm hừ lạnh một tiếng. Đúng là đồ tiểu bối khốn kiếp, nếu không phải hồn phách ta bị chia lìa ta đã sớm đoạt xá ngươi rồi đâu cần phải ở đây dông dài. Tuy trong lòng tức giận nhưng lão vẫn bất động thanh sắc mà giải đáp cho Dương Thanh.
- Tiểu hữu đã vào được đây, tất biết Ngũ Hành Tông
Dương Thanh gật đầu tỏ vẻ đã biết.
- Lục Xuân Quyền ta chính là Tông Chủ đời thứ ba mươi sáu của môn phái này. Năm xưa ta một thân tuyệt học tung hoành nhân giới tuy không nói là mạnh nhất nhưng cũng tuyệt đối nằm trong mười người mạnh nhất. Lúc đó tu tiên đồng đào ban tặng cho ta đạo hiệu Ngũ Hành Chân Nhân. Công pháp mà ta tu luyện có tên là Luyện Hồn Phân Thân Thuật, công pháp này khi luyện thành có khả năng tạo ra nhiều phân thân giống nhau như tạc...
Dương Thanh nghe thế thì vội vã ngắt lời lão:
- tiền bối thứ cho vãn bối nhiều chuyện. Người đã lag cảnh giới Ngưng Nguyên rồi. Tùy tiện tạo ra một cái phận thân, hoặc là tu luyện ra hai nguyên anh chẳng phải hơn sao.
Ngũ Hành chân nhân không hề tức giận mà lại kiên nhẫn giải thích:
- Tiểu hữu có điều không biết. Luyện Hồn Phân Thân Thuật này sau khi ta thành danh rồi mới thu được từ một cổ động. Sau thấy được điểm lợi hại của nó ta mới bắt đầu tu luyện. Phân thân bình thường dù có tự do hoạt động. Có trí nhớ riêng nhưng thỉnh thoảng vẫn cần đồng hóa nếu không chúng sẽ phản chủ. Hơn nữa thần thông cũng kém hơn so với bản thệ và phụ thuộc vào bản thể, nếu bản thể chết phân thần này mất đi hồn phách căn cơ cũng sẽ chết theo. Còn công pháp tu luyện đệcnhij nguyên anh. Trước giờ lão phu còn chưa nghe nói ai luyện được. Nhưng Luyện Hồn Phân Thần Thuật này lại khác biệt khi luyện thành nó nghịch thiên đến nỗi, chia tách hồn phách, tạo ra một phân thân với đầy đủ hồn phách và thân thông của bản thể, hơn nữa lại có thể độc lập tác chiến.
Dương Thanh nghe đến đây không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, đây là công pháp gì mà lại nghịch thiên đến như vậy, như nghĩ ra điều gì hắn vội vã tái mặt. Ngũ Hành Chân Nhân nhìn vẻ mặt của hắn rồi mỉm cười:
- Đồng tiểu hữu nghĩ ra rồi phải không. Với phân thần bình thường chỉ khi dung hợp với bản thể thì mới phát huy được toàn bộ sức mạnh, nhưng luyện hồn phân thân thuật này bất đồng, bản thể và phân thân này có thể nói là giống hệt nhau từ tu vi cho đến công pháp, lúc chiến đấu đối phương sẽ phải cùng một lúc đấu với hai cao thủ.
Dương Thanh càng nghe lão nói mà càng hãi hùng, nếu hắn có công pháp này chẳng phải là sẽ vô địch hay sao. Lục Xuân Quyền không để ý đến gương mặt biến đổi của Dương Thanh mà nói tiếp:
- Năm đó lão phu đã là Ngưng Nguyên Trung Kỳ đỉnh phong chỉ kém một chút so với hậu kỳ mà thôi. Khi tìm thấy công pháp đó lão phu đã mừng rỡ như điên, nếu như có một phân thân nữa cũng là Trung Kỳ Đỉnh Phong như lão phu chẳng phải so với Hậu Kỳ lão phu còn mạnh hơn hay sao.
Kể đến đoạn này, dường như lão nhớ đến một sự kiện đau lòng nào đó. Chỉ thấy vẻ thù hận hiện rõ trên gương mặt lão.
- Nhưng dường như là ý trời, năm đó lão phu chuẩn bị tách hồn thì bị tên nghiệt đồ đánh lén. Đang trong giai đoạn khẩn yếu, nên lão phu đành trơ mắt nhìn thành quả của mình tan thành mấy khói, phân thân mà lão phu đang luyện hóa đã xảy ra sai lầm hắn bị ma hóa, trong lúc nguy cấp ta đành thi triển thần thông chạy vào nơi này, định cứu vãn tình hình, nhưng không có cách nào cứu được. Trong lúc giằng co. Không hiểu thế nào mà hồn phách của ta lại nhập vào thân thể hắn, còn hồn phách của hắn lại nhập vào thân thể ta. Từ lúc đó chúng ta bị giam trong thân thể này, không đi ra được.
Trên đời Dương Thanh đã nghe qua vô số chuyện hoang đường nhưng chuyện này quả thật là không thể nào mà tin nổi, hắn nghĩ mãi cũng chưa hiểu lão này muốn gì.
- Chuyện tiền bối vừa nói không biết có liên quan gì đến giao dịch
- Đương nhiên, do thân thể này không phải của ta, nên ngoài một số thần thông đặc biệt ra, còn lại ta không khác gì một phàm nhân cả. Ta chỉ có thể ngôi ở nơi này. Cũng như hắn chỉ có thể ngồi ở trên kia.
Lão vừa nói vừa chỉ lên đỉnh núi phía trước.
- Chính vì vậy ta muốn đạo hữu hãy mang ta đến bảo tàng. Trong đó có cất giữ Đoạt Phách Đan. Chỉ cần uống vào ta có thể trọng tổ thân thể này. Lúc đó mọi điều ta hứa với tiểu hữu nhất định sẽ thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.