Dương Thanh Ký

Chương 138: Tài phú




Ba ngày sau, sâu trong nội cốc, Dương Thanh cùng Tử Nguyệt đứng trước một vách đá dựng đứng trơn nhẵn:
-Này, này có chắc địa đồ chỉ chỗ này không?. Sao ta thấy dường như không có gì mới kỳ
Tử Nguyệt nghiêng đầu đưa tay sờ sờ vách đá, rồi hỏi “ Chắc chắn chỗ này, hẳn là không sao được” Hắn cũng đưa tay sờ vào vách đá rồi lên tiếng. lấy tạo nghệ nửa mùa của hắn về trận pháp, không có khả năng nhận ra trận pháp này, bất quá trong ngọc giản của Dương Đỉnh Thiên đã ghi rõ: nơi này tồn tại một trận pháp có tên là Huyễn Ảnh Thiên Quang Trận, toàn bộ cửa động được trận pháp này bao phủ, dù là ai, chỉ cần cảnh giới không đạt Hóa Anh, không có khả năng thấy được, hơn nữa nơi này hẻo lánh như vậy, không có vị đại năng Hóa Anh kỳ nào lại chịu đến cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này cả, nắm được như vậy Dương Đỉnh Thiên mới thiết lập động phủ tại nơi này.
Lúc này hắn theo như chỉ dẫn trong ngọc giản, vung tay đánh ra vô số đạo pháp quyết kỳ lạ. theo mỗi lần thủ ấn của hắn đánh ra, vách đá trước mặt lại rung động thêm mãnh liệt, thẳng cho đến đạo thủ ấn thứ một trăm lẻ tám, thì trận pháp hoàn toàn bị vô hiệu, lộ ra một cửa động đen ngòm, ăn sâu vào lòng núi, Tử Nguyệt mừng rỡ định tiến vào nhưng lại bị hắn lấy tay cản lại:
-Chậm đã
-Có chuyện gì. Tử Nguyệt ngạc nhiên nhìn hắn
Dương Thanh lôi nàng trở lại phía sau mình rồi nói:
-Vừa rồi mới chỉ là trận pháp vòng ngoài. Còn một lớp nữa
Nguyên lai Huyễn Ảnh Thiên Quang Trận này do hai trận pháp độc lập hợp thành đó là Huyễn Ảnh trận và Thiên Quang trận. Huyễn Ảnh trận tạo ra ảo cảnh vây khốn địch nhân, nhưng chân chính nguy hiểm chính là Thiên Quang trận này. Hắn không nói gì mà đưa tay về phía trước nắm chặt, một chú chim đậu cách đó mười trượng bị hấp lực từ tay hắn hút về. hắn cầm lấy chú chim rồi ném vào cửa động. rồi cùng Tử Nguyệt chăm chú quan sát. Chú chim vừa lọt vào cửa động chưa được bao lâu thì chợt có một tiếng tiêm minh vang lên, toàn bộ cửa động lập tức sáng lên, đồng thời phát ra tiếng nổ lách tách như rang đậu, từ bốn phương tám hướng trong cửa động, xuất hiện hàng ngàn, hàng vạn chùm sáng, bao vậy chú chim nhỏ vào giữa, trong nháy mắt con chim đã hóa thành trò bụi. Tử Nguyệt thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi, nếu không phải vừa rồi hắn cản nàng lại, thì tuy nàng có thể thoát được ra nhưng ít nhất cũng phải trọng thương. Tên Dương Đỉnh Thiên này an bài cũng đủ ngoan độc. nàng đợi cho hô hấp của mình trở lại bình thường rồi hỏi hắn:
-Có cách hóa giải không
Hắn gật nhẹ đầu, giỡn sao, không có cách hoa giải hắn còn đến đây làm cái gì, hắn đưa tay về phía trận pháp tùy tiện sờ mấy cái, tay hắn đưa đến đâu linh lực bàng bạc tỏa ra đến đó, tưởng như tùy tiện nhưng thật ra lại theo một quy tắc nhất định. Chưa đến ba hơi thở, hắn thu tay lại, rồi mỉm cười nói với Tử Nguyệt,
-Vào thôi
-ừ
Không biết làm sao lúc hắn cười, Tử Nguyệt lại cảm thấy tim mình đập nhanh như thế, nàng lắc lắc cái đầu, rồi lấy lại bình tĩnh theo hắn tiến vào. Đi hết thông đạo thì đến một gian phòng khoảng mười trượng vuông. Tỏa ra linh lực vô cùng nồng đậm, nguyên do có nguồn linh lực này chính là từ đống linh thạch thượng phẩm dưới mắt đất, ước chừng chỗ này khoảng năm mươi vạn linh thạch, quả là một con số kinh người, năm mươi vạn linh thạch thương phẩm, không thể nghi ngờ chính là đủ sức vực dậy một tông môn cỡ nhỏ, cảm giác qua một đêm phát tài khiến Dương Thanh cười không ngậm mồm lại được,
-Xem ngươi kìa, chỉ có một chút tiền đồ như vậy.
Tử Nguyệt hết sức khinh thường mà nói, nàng chỉ tay xuống một góc phòng, ‘ ở đây còn có linh đan, linh dược cao phẩm, số lương tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít, ta thấy có mấy món Triệu Phong tiền bối dùng được’, ngoài ra còn có pháp bảo, pháo khí không ít, hẳn là dùng làm phần thưởng cho đệ tử trong gia tộc. A, kia là gì. Nàng chợt hưng phấn chỉ tay vào ba cái hộp nhỏ, hắn nhìn theo tay nàng chỉ rồi tiến đến cầm một cái hộp lên, nhẹ nhàng mở ra, trong chiếc hộp là một miếng giấy lda làm từ ra yêu thú đã rách nát tả tơi, bên trên vẽ mấy cái đồ hình vô cùng rối rắm, khó hiểu.
-Đây có lẽ là Sơn Hải Tàn Đồ.
Tử Nguyệt cầm lấy chiếc hộp thứ hai mở ra, bên trong là một cây lệnh kỳ hình tam giấc dài 3 tấc, màu đen tuyền, tỏa ra sát khí nhàn nhạt, nàng cầm lấy vung vẩy trong tay rồi nói;
-Còn đây hẳn là Thất Huyền kỳ của Thất Huyền Môn rồi
-Không biết chiếc hộp thứ ba chứa bảo vật gì.
Hắn vừa nói vừa nắm lấy chiếc hộp cuối cùng. Bên trong chiếc hộp này kỳ lạ là lại hoàn toàn trống rỗng, hắn xem đi xem lại, chẳng hề có một cái gì cả. có lẽ bản thân chiếc hộp này đã là bảo vật chăng, hay đồ trong đó đã bị ai lấy đi mất. hắn suy nghĩ một chút rồi rất nhanh đã đẩy chuyện này ra khỏi đầu, phần phúc duyên này đã là quá thâm hậu rồi, không nên đọi hỏi quá đáng, hắn liếc mắt nhìn Tử Nguyệt, cả hai liền không chút chậm trễ móc trong người ra mấy cái túi trữ vật ném mọi thứ trong phòng nầy vào đó,
…..
Trong lúc hắn đang vơ vét trong động phủ của Dương Đỉnh Thiên thì cách đó vài chục dặm, trong một tòa điện xiêu xiêu vẹo vẹo, có tám thân ảnh năm nam ba nữa đang lẳng lặng ngồi chau mày suy nghĩ, đây không phải ai khác mà chính mà môn chủ cùng với chủ nhân của bảy mạch thất huyền môn. Ba hôm trước đám người này đã được Vương Sâm và Dư Hữu Đinh hồi báo, rằng vài ngày nữa sẽ có người cầm Thất Huyền Kỳ đi tới, chuyện này quá mức bất ngờ, nên mấy hôm nay cao tầng trong môn vẫn còn đang thương nghị, ngồi ở vị trí thủ tọa, môn chủ của Thất huyền Môn bắt đầu đi vào chính đề, bảy vị sư đệ, muội, về chuyện Thất Huyền Kỳ, lệnh kỳ trấn môn của bổn phái, các vị có cao kiến gì?.
Ngồi ngay phía bên phải hắn, là một mỹ phụ nhìn khuôn mặt thì khoảng ba mươi mấy tuổi, nàng lên tiếng nói trước:
-Môn chủ sư huynh, Thiên Âm ta cho rằng, người này đã có trong tay lệnh kỳ của bổn môn, ắt không có ý xấu, hơn nữa người này theo hai tên Vương sâm và Dư Hữu Đinh kia nói thì tu vi cao như vậy nếu đứng ra làm chủ, bổn môn có thể đi lên,
Lời vừa nói xong, một lão già ngồi phía cuối bên trái đã lên tiếng ngay
:
-Thiên Âm sư muôi, ta lại không cho là như vậy,
Mỹ phụ có tên là Thiên Âm kia đang định đối đáp thì môn chủ thất huyền môn đã ra dấu cho nàng im lặng rồi ôn tồn nói với lão già kia:
-Quân Dương sư đệ có cao luận gì. Không ngại nói ra cho mọi người xem thử.
Lão già có tên là Quân Dương này, cúi mình thi lễ rồi nói:
-Thưa môn chủ, thưa các vị sư huynh, sư đệ muội, việc Lệnh kỳ của bổn môn đột nhiên xuất hiện, vừa là chuyện tốt, mà vừa là chuyện không tốt
Thiên Âm vừa bị lão này chặn họng, bây giờ không nhịn được mới nói:
-Quân Dương sư huynh có ý gì cứ nói thẳng, không cần làm ra vẻ cao thâm mạt trắc
Lão già này mặc kệ, coi như không nghe thấy Thiên Âm nói. Lão lại cao giọng:
-Việc Lệnh kỳ xuất thế đương nhiên là việc tốt, bất qua ai biết chủ nhân của lệnh kỳ là người thế nào, hắn cầm được lệnh kỳ trong tay rồi thì làm sao. Biết đâu hắn chỉ coi chúng ta như nô bộc, sai chúng ta đi làm chân chạy thì sao, môn phái từ tổ tông truyền xuống cứ thế bị hủy đi hay sao.
Lão nói rồi lại nhìn Thiên Âm, lạnh nhạt nói:
-Thiên Âm sư muội có chắc người đó sẽ phát triển môn phái.
Hiển Nhiên là Thiên ÂM không dám trả lời, sáu người còn lại trong điện cũng trầm ngâm suy nghĩ, đúng vậy, ai có thể cam đoan người này sẽ gắn bó với Thất Huyền Môn, dù sao môn phái bất nhập lưu thế này, không có tác dụng gì quá lớn, chưa chắc vị Kết Đan có Thất Huyền Kỳ kia thèm để ý, mà cứ cho là người ta để ý, cũng không chắc đã muốn hao tổn thời gian phát triển nó. Tâm huyết của lịch đại môn chủ không thể bị hủy như vậy được. một tên khác nói tiếp:
Thiên Cơ môn chủ sư huynh, chúng ta nghe theo huynh quyết định.
Cả mấy người còn lại đều phụ họa:
-Đúng vậy, huynh là môn chủ, lại là sư huynh của chúng ta, huynh cứ quyết định.
Thiên Cơ môn chủ thở dài, suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
-Đành đi một bước, tính một bước vậy.
Gã chưa nói hết câu môt tên đệ tử đã chạy như bay vào bẩm báo,
Nguy rồi, môn chủ, đã xảy ra chuyện lớn
-Chuyện gì, Thiên Cơ rất không kiên nhất quát tên đệ tử kia.
Tên đệ tử kia vội vàng quỳ xuống lắp bắp mãi mới nói ra được một câu:
-Khải bẩm,,,, khải bẩm môn chủ… người của Thiên Quỷ Tông đánh đến….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.