Cứ thế Dương Thanh cùng nàng sống ở Cô Sơn tiên đảo một quãng thời gian. Hắn được hưởng mọi lạc thú trên đời, vô lo vô nghĩ. Một hôm hai người đang đứng trên đỉnh cô sơn nhìn ra biển cả mênh mông. Hắn chợt thở dài rồi bảo nàng:
- Ta đã rời khỏi nhà một thời gian rồi. Có lẽ mấy hôm nữa ta định về thăm nhà một chuyến. Rồi sau đó ta trở lại bên nàng đến già trên núi Cô Sơn.
Thanh hương vội đáp:
Thiếp xin chàng hay suy nghĩ lại. Thiếp chỉ sợ rằng đời sống thế gian quá nhỏ hẹp, ánh sáng mặt trời quá ngắn, chàng sẽ không còn tìm thấy sân vườn xưa trong cảnh cũ nữa đâu. Ở lại đây có gì không tốt
Nghe vậy nhưng hắn vẫn đáp:
- Ta chỉ trở về một tháng thôi. Thực sự trong lòng ta nhớ mong không chịu nổi.
Nàng khóc lóc chạy đến báo cho Ngụy phu nhân bà thở dài rồi nói:
- Trùng hợp thay. Đây là duyên phận giữa con và hắn đã hết. Ta đã tu thành Vô Thượng Nguyên Thần. Không cần con phải độ trúc cơ. Tiên thức của ta giờ đây đã đủ bảo hộ cả tòa tiên đảo này tiến vào tiên giới. Ba ngày nữa là lúc phong ấn yếu đi. Chúng ta sẽ lên đường. Con hãy đi khuyên hắn lần nữa nếu hắn vẫn cứ dứt khoát như vậy thì đành thành toàn cho hắn mà thôi. Con là người tu tiên. Điều nàu ắt là hiểu được.
Thanh Hương buồn bã gật đầu. Ngày hôm sau Thanh Hương đưa cho hắn một chiếc hộp và dặn hắn. Về đến quê nhà hãy mở ra xem. Rồi nàng gạt nước mắt vỗ nhẹ tay lên chiếc thuyền. Nó lập tức tròng trành rồi trong nháy mắt mất hút ở nơi chân trời thăm thẳm.
Hắn đứng trên mũi thuyền nhìn về phía trước. Lâu đài lầu gác đã ở lại sau lưng phía trước hắn chỉ còn là biển cả bao la. Hắn vui mừng khi nghĩ mình sắp được gặp lại cha. Cha sẽ vui mừng biết bao khi thấy hắn lấy được một người con gái vẹn toàn tài sắc. Hắn sẽ đưa luôn cha hắn đến đây sống cùng với hắn dưới ảnh hưởng của tiên đảo nhất định cha sẽ sống lâu trăm tuổi.
Năm ngày sau hắn đã đặt chân lên đất Tế Giang. Núi sông vẫn như vậy. Nhưng sao cảnh vật lại có gì khang khác. Hắn không tài nào nhận ra đường đi lối lại nữa. Nhà cửa lúc nàu cũng khác xưa rất nhiều. Hắn mới đi có một thời gian sao quê nhà lại thay đối đến bực này cho được. Lần theo trí nhớ. Hắn đến trước cửa Vương Phủ khi xưa. Nơi hắn và các anh em họ hắn đã từng lớn lên khi nhỏ. Nhưng khi đến nơi. Nhà cửa cảnh vật đều đã khác xưa. Khung cảnh vô cùng tiêu điều đổ nát. Hắn sợ hãi, đã có chuyện gì xảy ra. Tại sao nơi này lại hoang tàn như vậy. Tại sao Vương Phủ khi xưa lại trở thành thế này. Hắn không thể nào tin nổi. Chợt nhìn thấy phía xa xa có một ông cụ đang đi tới. Hắn vội vã chạy lại mang tên họ của cha mình ra hỏi và câu trả lời của ông lão khiến hắn nửa ngày sau cũng không hồi tâm lại được. Sau khi nghe họ tên của cha hắn ông lão phải mất một thời gian mới nhớ ra được rồi ông lão kể:
" Năm đó sau khi đánh giặc phương bắc trở về ông được nhân hoàng phong thượng vô cùng trọng hậu lại gả con gái cho con trai ông làm thông gia. Thế nhưng con trai của ông lúc đó đi Tống Sơn mãi không thấy trở về. Ông đã cho người đi tìm cùng khắp mà không thấy. Sau này ông đành cho rằng là con mình đã bị tử nạn. Ông nhận một đứa cháu làm con nuôi rồi xin nhân hoàng cho về trí sĩ. Từ khi cáo lão hồi hương ông lại sinh ra kiêu căng ngạo mạn. Bất kỳ ai đi ngang qua vương phủ mà đeo binh khí, hay không xuống ngựa. Đều bị ông cho phạt đánh đến chết. Đứa con nuôi cũng là một tay hái hoa có tiếng ở vùng này. Lâu dần việ này đến tai nhân hoàng. Nhân hoàng vô cùng giận dữ sai thu hết mọi ân điển đã bạn cho nhà họ Dương. Lại hủy đi kim bài đời đời miễn chết. Chém đầu đứa con nuôi kia. Còn Dương Vương gia nhà vua ban cho tự chết."
Nhìn thấy vè mặt tham thương của Dương Thanh ông lão ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện này đã xảy ra gần 200 năm trước rồi. Người trẻ tuổi à cậu hỏi làm gì vây.
Hắn vội vã hỏi lại:
- lão bảo sao đã 200 năm trôi qua rồi ư.
Ông già nhìn hắn như thể một tên điên, ông hơi lùi xa hắn một chút rồi bảo:
- Đúng đã trôi qua hai trăm năm rồi.
Dương Thanh lúc này mới thấm thía lời Thanh Hương nói. Quả nhiên là tiên phàm cách biệt. Chàng ngửa mặt lên trời than nhỏ:
- Cha ơi, đứa con bất hiếu đã trở về rồi.
Chàng lấy trong túi ra một lá vàng rồi đưa cho ông lão:
- Lão cho ta biết mộ của Vương gia có còn hay không.
Ông lão kinh ngạc cầm lấy lá vàng rồi chỉ tay về hướng sau núi nói:
- ông ấy được chôn ở khu đó. Khu đó là nghĩ trang cũ của trấn này. Giờ không còn dùng nữa rồi.
- Cám ơn lão.
Hắn chào ông lão rồi buồn bã hướng vào sau núi. Trên mặt hiện lên một vẻ thê lương sầu khổ.