Dương Thần

Chương 98: NỬA ĐƯỜNG CHẶN GIẾT (HẠ).




- Có mấy cây Phi Hoàng Liên nỗ này thực lực chúng ta đại tăng nhỉ!

Thủ lĩnh Hắc y nhân ngắm nghía cẩy nỏ trong tay mình mà yêu thích không muốn buông tay:

- Làm xong vụ này chúng ta sẽ đi sát nhập những môn phái dựa vào cướp bóc để kiếm miếng cơm trong phạm vi gần một trăm dặm quanh vùng này. Tứ trại ngũ lĩnh, ai không phục cứ giết sạch bọn chúng.

- Được rồi! Yên tĩnh lại đi! Tiền này chỉ sợ không thể ăn thôi. Ta nghe tiếng ngựa kia phi tới rất nhanh. Đó đều là chiến mã thượng đẳng nên mới có sức chân như vậy.

Đầu lĩnh đứng đầu, tai Hắc y nhân đang nghe động tĩnh trên mặt đất khẽ động, sự linh mẫn của hắn quả như một con báo vậy:

- Huynh đệ Hắc Diêu Trại chúng ta nhân số vốn cũng không nhiều, toàn bộ đều dựa vào thân thủ mới không bị thâu tóm. Lần này chúng ta nhất định phải tập trung, không thể gãy tổn hại về nhân thủ được.

- Không biết có đàn bà hay không? Nếu có thì không thể giết! Huynh đệ chúng ta đã lâu không được nếm thử rồi.

Một tên Hắc y nhân cười nói. Sau lưng hắn đeo một thanh cương đao quấn tơ hồng, trên cây đao có vết máu mờ mờ ảo ảo còn có một vài chỗ sứt mẻ. Hiển nhiên là do chém giết mà lưu lại.

- Còn năm dặm! Mọi người phong bế hô hấp. Thấy bóng người lập tức kéo dây cản ngựa! Sau đó tiếp đón bằng liên nỗ. Ba người đầu lĩnh chúng ta sẽ tới giết những người võ công cao cường. Các ngươi chú ý áp trận!

Đúng lúc này nghe thấy tên đầu lĩnh thấp giọng hét lên một tiếng rồi phủ phục bên trong bụi cỏ không nhúc nhích. Hắn giờ im lặng như một tảng đá.

Ở đây, hai ba mươi tên Hắc y nhân thân thể như mèo kéo dây nỏ, sát khí trong chốc lát tràn ngập, bốn phía trong rừng cây đến cả côn trùng cũng không thấy kêu.

Trong nháy mắt này, khi mà mấy tên Hắc y nhân này đã chuẩn bị sẵn sàng chặn giết thì bên tai bọn họ quả nhiên truyền đến âm thanh của tiếng vó ngựa đang chạy nhanh tới.

................................................

- Rừng cây ngọn đồi Hoàng Nê này thật là âm u, bốn phía đều là núi còn địa thế lại hiểm ác.

Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa tiến vào đồi Hoàng Nê. Một đường chạy một mạch hơn mười dặm. Cây cối hai bân càng ngày càng rậm rạp. Tuy trời đang là ban ngày nhưng ánh mặt trời chỉ có thể chiếu vào chút xíu còn không đều bị lá cây của những đại thụ hai bên đường che kín lại.

- Dọc theo đường đi cũng không xảy ra chuyện gì cả.

Trầm Thiết Trụ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Song hắn vừa dứt lời, đột nhiên hai con Ngao Sư Vương đi theo bỗng ngừng lại. Lông trên thân dựng đứng cả lên nhưng cũng không có sủa mà hung hăng cào lên mặt đất rồi nhìn bụi cỏ trong rừng cây đằng xa ở phía trước.

- Nơi đây có mai phục! Cẩn thận hành động!

Xích Truy Dương thấy tình huống như vậy liền ghìm ngựa. Cả chín người đều ngừng lại.

- Ân? Đúng là có mai phục sao? Ai mà lớn mật như vậy?

Trong lòng Hồng Dịch khẽ động ngồi thẳng trên lưng ngựa. Thần hồn đã xuất xác bay nhanh tới.

Quả nhiên, Thần hồn Hồng Dịch xuất xác bay đến phía trước đã thoáng nhận thấy bên trong bụi cỏ có rất nhiều bóng đen. Cùng lúc đó, Hồng Dịch còn thấy Phi Hoàng Liên nỗ trong tay bọn họ.

" Phi Hoàng Liên nỗ? Sao lại có thể chứ? Thứ này sao có thể xuất hiện được?

Thần hồn Hồng Dịch vừa xuất xác, khi đã thấy rõ liền quay về! Sau đó hắn giơ tay lên, thấp giọng quát:

- Mọi người cẩn thận. Đối phương có liên nỗ! Là Phi Hoàng Liên nỗ, tầm bắn trăm bước! Tiểu Mục, Thiết Trụ, đi theo ta!

Quát xong, Hồng Dịch đột nhiên phóng ngựa tiến lên. Đát! Đát! Đát! Đát! Tới khoảng cách cách đó chừng hơn ba trăm bước, hắn kéo ngựa dừng lại, lấy Thiết Mộc Ô Cốt Thần cung, lắp Điêu linh tiễn lên, kéo cung rồi phong. Vù!

Một tiễn bắn ra!

Điêu linh tiễn trực tiếp xuyên tới khoảng cách ba trăm bước, thoáng cái đã xuyên thủng thân thể một tên Hắc y nhân ở bên trong bụi cỏ.

Tên Hắc y nhân kia bị bắn thủng tru lên một tiếng dữ tợn đồng thời nhảy lên cao chừng ba thước rồi mới phanh một tiếng, té nằm trên mặt đất.

Tiếng kêu sợ hãi này lập tức nhắc nhở mọi người.

- Sát!

Biết mình đã bị lộ. Ba tên thủ lĩnh Hắc y nhân mãnh liệt vùng lên, những Hắc y nhân còn lại theo đi theo củng nhảy lên. Cây nỏ trên tay nhắm vào Hồng Dịch. Một trận mưa tên dày đặc nhiều như châu chấu đánh tới.

- Hừ! Nỏ mạnh hết đà. Thế không thể xuyên lụa mỏng. Liên nỗ này trong phạm vi trăm bước thì có uy lực rất mạnh. Nhưng mà khoảng cách lại là ba trăm bước. Nếu là Thần Tí Nỗ kia còn có thể. Song những người này nếu có thể mang mở Thần Tí Nỗ thì ít nhất đều là những người đạt cảnh giới Võ Sư. Hơn hai mươi Võ Sư chặn giết ta. Ta chết cũng không oan uổng!

Quả nhiên, những mũi tên bắn tới sau khi đi được một trăm năm mươi bước đã bắt đầu lao xuống, được hai trăm bước thì xích một cái đã rơi xuống đất, căn bản bắn không đến chỗ Hồng Dịch. Cho dù ba tên thủ lĩnh xông lên đầu, cước bộ có nhanh để cấp tốc tiếp cận nhưng liên nỗ bắn ra cũng chỉ miễn cưỡng bắn tới trước mặt Hồng Dịch rồi đụng vào thân thể hắn thì bị áo giáp ngăn lại rơi xuống đất.

Hồng Dịch biết liên nỗ mặc dù hung mãnh nhưng hiện tại cách nhau quá xa nên căn bản không thể cùng Thiết Mộc Ô Cốt cung so sánh. Đương nhiên nếu sát lại gần trong vòng trăm bước thì Hồng Dịch giờ đã biến thành một tổ ong rồi.

Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!

Hồng Dịch kéo cung liên tiếp bắn ra năm mũi tên. Mỗi một mũi xuyên qua thân thể một tên Hắc y nhân! Sau đó hắn thúc ngựa ghìm cương quay đầu lại. Thoáng cái lại xoay người. Thân thể hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa còn Truy Điện mã lao về phía trước, trong nháy mắt cùng đám Hắc y nhân đang xông tới này kéo giãn khoảng cách.

Tốc độ của Truy Điện mà so với một Tiên Thiên Võ Sư còn muốn nhanh hơn một chút. Hồng Dịch theo đó mà đi thì làm sao nhóm người này dùng cước bộ đuổi theo kịp được chứ.

Khoảng cách trước sau vẫn được duy trì ba trăm bước.

Hồng Dịch cho ngựa chạy lùi lại, kéo cung liên tiếp bắn ra ba phát. Ba mũi tên xuyên thủng lồng ngực ba tên Hắc y nhân. Mà mấy tên Hắc y nhân này cũng không mang áo giáp!

Trong nháy mắt đã để cho Hồng Dịch bắn chết chín người! Sau khi bắn được chín mũi tên, Hồng Dịch lại kéo cung nhưng cánh tay bỗng tê dại. Hắn biết lực lượng bản thân đã dùng hết nên khó có thể lại tiếp tục kéo mở cung. Mà cho dù có miễn cưỡng mở cung cũng không thể duy trì được sự chính xác nữa rồi.

Cung tiến thủ thì cái trọng yếu nhất chính là lực lượng! Lấy lực lượng hiện giờ của Hồng Dịch thì mở loại cường cung như Thiết Mộc Ô Cốt cung mà đảm bảo bắn chính xác được chín mũi tên đã là kỳ tích.

Song Hồng Dịch có dừng lại nhưng dây cung bên cạnh vẫn cứ liên tiếp vang lên vì Trầm Thiết Trụ và Tiểu Mục cũng đã mở cung! Hai người cài tên! Phóng! Trong khoảnh khắc lại xuyên thủng bảy tám người đang ở ngoài hai trăm bước.

Đợi cho Trầm Thiết Trụ liên tục mở mười lần cung cũng là lúc lực lượng và độ chính xác đã không đủ và đối phương, những tên Hắc y nhân đang xông tới cung cũng chỉ còn lại có ba tên thủ lĩnh!

Ba tên thủ lĩnh này võ nghệ cao cường mà mấy mũi tên cuối cùng của Trầm Thiết Trụ và Tiểu Mục đều bị họ tránh được.

- Cái này...

Ánh mắt Xích Truy Dương trùng lên. Hắn mới vừa phát hiện phía trước có mai phục, trong lòng còn đang muốn quan sát động tĩnh của đối phương đồng thời muốn thi triển thân thủ của mình, lấy một địch hai mươi. Nhưng lại không ngờ Hồng Dịch không nói hai lời liền xông tới, ba người luôn phiên bắn, giờ chỉ còn có ba tên.

Sự việc xảy ra chỉ trong vòng có một cái chớp mắt.

- Xích huynh. Bắt sống bọn chúng!

Hồng Dịch đột nhiên quát.

Xích Truy Dương sau khi nghe thấy lập tức nhảy lên lấy thể chim ưng bắt thỏ đánh về phía ba tên thủ lĩnh còn lại. Cùng lúc đó, hai Ngao Sư Vương cũng tiến tới dùng động tác như một con bào vồ mồi, hung hăng tấn công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.