Dương Thần

Chương 54: NGƯU MA LUYỆN BÌ




- Đương kim Hoàng Thượng mặc dù đang độ tuổi xuân nhưng cũng đã ngoài hoa giáp (hơn 60 tuổi). Phần lớn các vị Hoàng Tử đều đã trưởng thành và đã có ba người được phong thân vương, quận vương có tới năm sáu người và mỗi người đều là những bậc văn võ song toàn. Họ đều âm thầm cạnh tranh nhau làm vui lòng Hoàng Thượng. Thái Tử đương triều cũng rất uy vũ, từng tới biên quan kiểm tra, thân cũng từng lên chiến trường. Hồng Hi cũng là lần nọ giết hết một đám Vân Mông cao thủ tới ám sát Thái Tử mà đã trở thành một nhân vật có thực quyền, nắm Thần Cơ Doanh, một trong ngự lâm quân năm đại doanh trong tay.

Hồng Tuyết Kiều kể lại từng chữ cho Hồng Dịch nghe.

“ Tình hinh Hoàng Thất Đại Kiền rất cường thịnh. Văn không lặng, Võ không chơi. Thật đúng là không phải chuyện đùa mà.”.

Hồng Dịch nghe Hồng Tuyết Kiều kể kể vài câu, trong lòng hắn đã hiểu ra được rất nhiều điều.

Tại Tán Hoa Lâu, hắn ngẫu nhiên tham gia yến hội của Trấn Nam công chúa, trông Trường Nhạc tiểu Hàu gia cùng một đám người nọ thì Hồng Dịch cũng biết được rằng con cháu quý tộc, sĩ đại phu tại Đại Kiền hoàng triều cũng không bị thối nát, hư hỏng. Nhưng mà Trường Nhạc tiểu Hầu gia cùng đám ấy tại Ngọc Kinh này cũng chỉ được tính là vương công công tử thuộc hàng nhị lưu mà thôi.

Còn chân chính thuộc hàng nhất lưu trong những công tử quyền quý thì lại là những người trẻ tuổi, con cháu của các quận vương, thân vương, quốc công. Những người của tầng lớp này, Hồng Dịch cũng chưa có tiếp xúc qua nên cũng không biết vào thời kỳ này thì tình hình bọn họ thực sự là như thế nào nữa.

Mặc dù Hồng Dịch không có tâm tư dựa dẫm vào quyền thế nhưng sau này hắn cần nhờ thi cử để thăng quan và lại hơn nữa là phải dựa vào việc lập chiến công để được phong tước, vì thế sớm muộn gì hắn cũng phải tiếp xúc với nhóm người này nên hiện tại trong lòng có biết được một số cái thì đó cũng là điều tất yếu.

“ Võ phong trong lớp thanh niên quý tộc Đại Kiến Hoàng triều được phổ biến rộng khắp. Mỗi một người đều muốn lập chiến công, được phong tước. Nhưng tước vị trong triều đình dù có tăng lên nhiều nhưng vẫn thiếu. Sau này ta mà vào quân đội thì trở lực rất lớn đây. Hoàng tử hoàng tôn mặc dù vừa sinh ra đã có tước vị. Trong rất đông những hoàng tử hiện tại sợ rằng những người mang lòng tranh đoạt cũng không phải ít. Mà môn khách, học trò bọn họ cũng rất đông và những hoàng tử này lại đều muôn mang người của mình bổ nhiệm vào quân đội. Điểm này cũng không thể không suy nghĩ đến.

Hồng Dịch trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không tốt. Hắn nghĩ mình sau khi luyện tốt võ công rồi tiếp theo đó trước là thi đỗ tiến sĩ sau lại vào quân đội phấn đấu giành công trạng. Nhưng chuyên này cũng không phải là điều dễ dàng như trong tưởng tượng.

- Hồng Dịch, ngươi không phải là trong lòng đang nghĩ tới sau khi thi giành được công danh rồi, sau đó lại vào Giảng Võ Đường trong quân đội, tới biên cương đánh vài trận để có quân công là có thể được phong tước vị vì mẫu thân ngươi giành lấy một cái danh phận phong ‘Quân’ chứ?

Nhìn thấy Hồng Dịch đang trầm tư, Hồng Tuyết Kiều đột nhiên hỏi.

- Ân?

Hồng Dịch sửng sốt. Đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Hồng Tuyết Kiều.

- Ây da! Đừng nhìn ta như vậy. Tâm tư của ngươi cả Hầu phủ này từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết chứ. Mọ người đều có thể nhìn ra được mà.

Hồng Tuyết Kiều né tránh ánh mắt Hồng Dịch, thở dài nói:

- Hồng Dịch, tài văn chương của ngươi cũng tốt, việc thi đỗ được công danh rồi sau này làm một quan văn đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng ngươi muốn dùng võ để được phong tước vậy thì sợ rằng ngươi luyên võ đã qua muộn rồi. Như ta luyện võ đây, từ nhỏ đã đọc thuộc Võ Kinh, đông lạnh luyện, hè nóng bức cũng luyện, tự tin rằng tư chất mình cũng không kém nhưng ta cũng chưa bước vào cảnh giới Võ Sư mà muốn tiến vào Tiên Thiên thì lại là điều mơ mộng, là trăng dưới đáy nước, là hoa trong gương mà thôi. Còn về ngươi thì chỉ sợ lại càng khó khăn hơn. Chém giết trên chiến trường không phải là chuyện đùa. Cho dù là Tông Sư nhưng cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra. Trừ phi là luyên tới cảnh giới Võ Thánh. Huống chi phụ thân vẫn không cho phép ngươi luyên võ, cũng là sợ ngươi sau này sẽ đảo loạn phép tắc Hầu phủ.

- Cái này ta biết.

Hồng Dịch nghe những lời từ tận phế phủ của Hồng Tuyết Kiều, cũng gật đầu nói:

- Song ta sẽ không từ bỏ. Được rồi! Võ nghệ muốn tinh tiến thì cần phải dựa vào thực chiến, Một nhười có khổ luyện trăm năm mà không thực chiến thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Tuyết Kiều tỷ ngươi vừa dúng là người có võ nghệ tinh xảo, thực chiến lại phong phú. Mấy ngày nay đã cùng ta giao thủ nhiều lần. Mà dù là tướng nhà trời xuống trần thì cũng chỉ như con người, cũng nhất định trước là khổ tâm trí rồi sau mệt gân cốt sao.

- Di? Với một chút quyền pháp và thể lực của ngươi mà muốn cùng ta đối chiến sao? Được rồi. nhưng không được kêu đau đó.

Hồng Tuyết Kiều nghe Hồng Dịch nói, cười cười rồi đột ngốt vô thanh vô tức, một quyền oanh tới.

Phanh!

Lồng ngực Hồng Dịch trúng một quyền, đau tới mức thiếu chút nữa là không thở nổi.

- Ngươi đánh lén?

Hồng Dịch rất vất vả thở ra một hơi rồi phun ra được ba chữ.

- Quyền pháp vốn là phải phát lúc bất ngờ, đánh lén tựa như sét đánh làm người không kịp bưng tai. Là do ngươi không phòng bị thì trách được ai nào?

Hồng Tuyết Kiều vẫn giữ nụ cười như trước. Nhưng trong lúc đang nói chuyện, chân đá lên bất thình lình phóng tới.

Này!

Lần này thì Hồng Dịch đã có phòng bị liền đưa tay ra đẩy, dùng thủ pháp “Hạ Sáp Chưởng” của Tiểu Thiên Cương Cầm Nã thủ tóm lấy chân Hồng Tuyết Kiều nhưng tay vừa mới tiếp xúc thì hắn cảm giác giống lúc trước, như đụng phải một thanh thiết côn làm tay đau âm ỉ.

- Không ngăn được sao.

Hồng Tuyết Kiều lại cười, chân đột nhiên vung lên vẽ thành hình vòng cung, như chuốn chuồn đạp nước đá vào bắp đùi trái của Hồng Dịch.

Phù phù! Hồng Dịch ngã xuống đất, một lần rơi xuồng này khiến toàn thân hắn muốn rã rời.

- Lại đây!

Hồng Dịch xoay người bò dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tay và chân Hồng Tuyết Kiều.

- A? Không sợ đánh sao? Xem chưởng! Hoành Quyền Tha Đao!

Hồng Tuyết Kiều thấy Hồng Dịch nhanh như vậy đã đứng lên thì kêu lên kinh ngạc một tiếng rồi bất chớt vung bổ một chưởng lại. Kình phong vù vù khiến không khí bốn phía trấn động. Uy lực bậc này dường như muốn đem cả người Hồng Dịch ra mà tàn phá vậy.

Lần này toàn bộ tinh thần Hồng Dịch đã hết ức tập trung nên cuối cùng cũng thấy rõ được thế tới của Hồng Tuyết Kiều. Hắn vội vàng đưa quyền đầu, cánh tay ra nghênh đỡ. Nhưng nào ngờ rằng tay Hồng Tuyết Kiều đột nhiên cũng vè một đường vòng cung, lấy thế đâm thẳng hướng tới bả vai Hồng Dịch.

“ Không xong! Không kịp đỡ rồi!”

Trong lòng Hồng Dịch kinh hãi. Trong tình huống nguy cấp, nháy mắt hắn dường như tìm lại được cái cảm giác lúc bắn tên, cảm giác của linh hồn, thể xác hợp nhất. Ý niệm Thần hồn toàn bộ đặt vào bả vai.

Ầm ầm!

Khi vận toàn bộ ý niệm đặt lên bả vai thì tất cả gân thịt trên vai giống như một cái lò xo, mãnh liệt co lại thành một khối. Một khối thịt này là toàn bộ lực lượng phải rất khó khăn mới đạt được. Lúc này, Hồng Dịch chỉ cảm thấy bả vai nọ đau đớn muốn nứt cả ra. Loại đau đớn này cảm giác giống như gân thịt bên trong đang bành trường cần phải dùng da chống đỡ không sẽ vỡ nứt ra.

Xoạch!

Một chưởng của Hồng Tuyết Kiều lúc đâm vào vai Hồng Dịch, trong nháy mắt đó do dùng sức qua mạnh khiến da vì chống đỡ lực đó mà cũng bị nứt ra. Hồng Dịch liên tiếp lùi lại mấy bước, bả vai mặc dù vẫn đau như trước nhưng đau rất thoải mải.

“Nguy hiểm thật!”

Hồng Dịch cũng âm thầm kêu một tiếng. Thì ra hắn mới vừa rồi trong lúc vô tình đã vận công phu “Ngưu ma vận bì” trong Ngưu Ma đại lực quyền để cố dùng cơ bắp, sử dụng da để có thể kháng trụ lại công kích.

Nhưng do hắn căn bản quyền pháp chưa luyện tới cảnh giới Võ Sĩ nên việc mạnh mẽ vận da nhất định sẽ làm cho da vì phải chống mà bị nứt toác. May mắn là một chưởng này của Hồng Tuyết Kiều mục đích là đánh vào gân thịt. Nếu không hắn hiện tại bả vai đã vỡ tan, máu chảy ròng ròng rồi.

- Tốt! Một chưởng này của ta đã dùng năm thành lực lượng, tính là sẽ làm ngươi té ngã. Nhưng không ngờ rằng ngươi lại chỉ có lui mấy bước, cố dùng da thịt gân để hóa giải lực lượng. Công phu quả là rất tài tình. Nếm thử Du Long chưởng của ta.

Khuôn mặt Hồng Tuyết Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc

Song trong khi nói chuyện nàng cũng chẳng dừng tay, bước tiến tới như cá bơi trong nước, nắm tay như chớp đánh ra hơn mười chưởng. Toàn bộ đều hướng lên toàn thân trên dưới Hồng Dịch nhưng không vào những chỗ hiểm.

Tốc độ nhanh như vậy khiến Hồng Dịch chỉ cảm thấy mắt mình hoa hết cả lên, căn bản là hắn không thể ngăn cản nổi. Bất quá hắn nhớ tới một màn vừa rồi, ý nghĩ xoay chuyển. Mặc kệ thế tới của Hồng Tuyết Kiều. Trong nháy mắt khi đối phương đánh lên người mình, Thần hồn Hồng Dịch xoay chuyển, ý niệm lập tức tập trung vào nhưng nơi bị đánh rồi sử dụng công phu “Ngưu ma vận bì”.

Cơ bắp tại những nơi bị đánh tới mãnh liệt chồng lên nhau, da bị xé rách tạo cảm giác đau tới thấu tim. Nhưng mà khi chưởng của Hồng Tuyết Kiều đánh vào thì cảm giác đó lại hoàn toàn tiêu tan.

Thời gian mộ nén nhang trôi qua, toàn thân Hồng Dịch dường như chỗ nào cũng bị Hồng Tuyết Kiều đánh trúng nhưng toàn thân hắn giờ lại có một loại cảm giác thoải mái không thể nói thành lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.