Dương Thần

Chương 425: Quân uy, thánh uy!




Dịch: lieu

- Con khỉ nhỏ kia, năm nghìn năm trước, cho dù là con khỉ Không dắt ngựa cho thánh hoàng mới có thể dám nói với ta như vậy. Ngươi, kể cả là lão tổ tông gì gì của ngươi cũng không xứng nói chuyện với ta.

Kỳ lân vừa hạ xuống mặt đất, đôi mắt lớn liền lóe lên, phát ra hai luồng ánh sáng hồng nhạt, nhìn con vượn lông vàng Viên Công Minh.

Thân thể của kỳ lân so với con vượn lông vàng kia còn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn tản ra thứ uy áp vô biên của thần thú.

Phụt!

Trong lúc nói, kỳ lân liền há miệng ra, một viên nội đan to bằng quả dưa hấu lập tức bắn ra, hóa thành một tia sáng chói mắt, mãnh liệt bắn về phía con viên hầu kia.

Hống!

Thân thể của con vượn lông vàng chợt lóe lên, nhanh như thiểm điện tránh khỏi đòn công kích của nội đan, sau đó lao thẳng về phía kỳ lân, thân thể ma sát với không khí phát ra những tiếng rít xé gió chói tai.

Thế nhưng viên nội đan kia bất thình lình chuyển hướng, mãnh liệt nện thẳng xuống lưng của con vượn lông vàng!

Ầm ầm!

Nội đan của kỳ lân nện xuống với tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả Hồng Huyền Cơ còn không tránh nổi chứ đừng nói là con vượn lông vàng này. Trong chớp mắt đã nện xuống lưng nó.

Ọe!

Con vượn lông vàng kia nhất thời bị đánh nảy lên không trung, cao đến hơn mười trượng, sau đó ngã xuống chính giữa khoảnh sân, khiến cho đất đá xung quanh nát vụn.

Thế nhưng ngay sau khi ngã xuống đất, con vượn lông vàng này dường như cũng không bị thương, lập tức bật người dậy, nhảy vọt lên hơn mười trượng! Nền đất bị lực phản chấn dữ dội, lập tức rạn nứt lún xuống!

Kỳ lân cười một cách coi thường, thân thể khẽ động, phóng tới đâm sầm vào con vượn, lập tức khiến cho Kim Cương Đại Lực Thần Viên một lần nữa từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó, thân thể của kỳ lân cấp tốc hạ xuống, thừa cơ con viên hầu kia còn chưa đứng dậy, cất hai vó thật lớn dẫm mạnh lên thân thể của viên hậu, khiến cho nó không cách nào đứng dậy được. Mặc cho con vượn lông vàng gào rít, giãy dụa điên cuồng đến thế nào cũng không thể đứng dậy nổi.

Kỳ lân tương đương với cao thủ năm lần lôi kiếp, khí huyết lại càng khổng lồ, sánh ngang với đỉnh cấp nhân tiên! Ngay cả đám kiêu hùng cự phách như Vũ Văn Mục cũng khó có thể làm gì được, muốn thu thập con vượn lông vàng này tự nhiên là không thành vấn đề.

Con vượn lông vàng này đã tu luyện đến cảnh giới sơ cấp võ thánh, bằng vào thiên phú dị bẩm có thể sánh với đỉnh cấp võ thánh! Thế nhưng như vậy sao đã đủ làm đối thủ của kỳ lân?

- Con khỉ nhỏ kia, hãy thành thành thật thật mà làm kẻ dắt ngựa cho Hồng Dịch đi. Ngươi còn giãy dụa nữa ta dẫm nát ngươi thành thịt vụn bây giờ!

Kỳ lân sau khi dùng chân dẫm lên người Kim Cương Đại Lực Thần Viên liền phát ra một cỗ âm thanh tràn ngập khí sát phạt.

- Lão tổ tông gì gì đó của ngươi ở Yêu Thần động, sớm muộn gì ta cũng bắt hắn về đây làm kẻ trông ngựa cho Hồng Dịch!

Trong toàn bộ khoảnh sân lớn, ngoại trừ con Kim Cương Đại Lực Thần Viên "Viên Minh Công" đang gầm rít đầy phẫn nộ, kịch liệt vật lộn thì còn có cả thanh âm uy nghi, sát phạt của kỳ lân.

Ngoài ra, hiện trường hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.

Ngay cả Thần Uy vương cũng phải chấn kinh, nhìn Hồng Dịch mà sắc mặt âm tình bất định, chẳng khác nào như nhìn thấy một tồn tại chí cao vô thượng nào đó, thậm chí Hồng Dịch còn cảm giác được, Thần Uy vương trước đây khi nhìn Kiền đế Dương Bàn cũng dùng thứ ánh mắt như vậy.

Kỳ lân thánh thú, điềm lành của quốc gia, chỉ xuất hiện cùng thánh hoàng và thánh nhân.

Hiện giờ không ngờ lại nằm trong tay Hồng Dịch.

Hơn nữa tên tuổi Hồng Dịch gắn liền với hai chữ Á Thánh, lúc này kỳ lân lại đi theo hắn, đây không phải là "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội", cũng không phải là thêu hoa trên gấm, mà là càng khiến cho danh tiếng của hắn thêm vang dội gấp bội phần.

Nói cách khác, nếu như những bậc kiêu hùng cự phách như Đại Chu thái tổ một khi chiếm được kỳ lân chỉ sợ giống như thất phu vô tội, hòai bích kỳ tội, Kiền đế Dương Bàn sau khi biết được sẽ lập tức truy sát.

Thế nhưng Hồng Dịch lại khác, bởi lẽ văn chương của hắn khiến bách thánh tề minh, là bậc á thánh khiến cả thiên hạ kính sợ. Kỳ lân đi theo hắn, đó là chính đạo, cho dù là Kiền đế Dương Bàn cũng không thể cưỡng đoạt cướp giật kỳ lân từ tay hắn.

Từ xưa đến nay, hai chữ Á Thánh chính là một tấm kim bài chính nghĩa, bất cứ thứ tai tiếng, mưu đồ nào cũng không thể nào đổ lên đầu hắn được.

Đương nhiên tất sẽ có những kẻ đố kỵ trong lòng, biết được Hồng Dịch có kỳ lân bên người sẽ tìm cách cướp đoạt, tựa như "lão tổ tông nào đó ở đông hải, trong Yêu Thần động tại Vân Vụ sơn" từ miệng của con viên hầu kia.

Những loại yêu thần như vậy hoàn toàn không cố kỵ bất cứ thứ gì gọi là đạo lý lễ pháp, cướp đoạt thiên địa, tung hoành bá đạo. Thế nhưng bằng vào đạo thuật hiện giờ của Hồng Dịch thì cũng không sợ bất cứ loại cao thủ cường đại nào cả.

- Kỳ lân, kỳ lân, thánh thú! Đây không phải là đạo thuật biến hóa mà là kỳ lân thần thú chân chính.

- Thần thú đầy uy nghiêm, thần thánh cao ngạo này lại nghe theo lời của Hồng Dịch sao? Chẳng lẽ đã bị Hồng Dịch hàng phục rồi sao?

Vương Phong lúc này hoàn toàn ngây dại, khuôn mặt cứng đờ ra, sau đó hơi khiếp sợ, cuối cùng chuyển thành đố kỵ, thậm chí lộ ra vẻ ganh ghét đến cùng cực.

- Đường Hải Long gửi cho ta một phong thư, nói là ta phải chú ý đến Hồng Dịch, áp đảo uy phong của hắn. Biết võ công của tên Hồng Dịch này lợi hại, ta đã đặc biệt dẫn theo Viên Minh Công đến đây, thế nhưng không ngờ hắn lại có kỳ lân thánh thú! Thứ này chỉ có lão tổ tông xuất hiện thì may ra...thế nhưng lão tổ tông ẩn cư tại Yêu Thần động thần bí, khó có thể mời xuất thế, tuy nhiên...Hồng Dịch này hiện giờ lại dám đối phó với Viên Công Minh, như vậy lão tổ tông sẽ không để yên cho hắn, chưa hẳn sẽ không xuất thủ.

Vương Phong dù sao cũng là một thế gia đệ tử thông minh, ánh mắt lợi hại, vừa rồi cũng không phải muốn động thủ với Hồng Dịch, chẳng qua chỉ muốn thể hiện thế lực của gia tộc, từ trên phương diện khí thế, tinh thần mà áp đảo Hồng Dịch mà thôi. Thế nhưng lại không khống chế được tính nết hung dữ hoang dã của Viên Công Minh, chính vì thế mới tạo thành cục diện như thế này.

Phù!

Thở dài một hơi, Vương Phong liền trấn định xuống.

- Thật không nghĩ ra Hồng huynh có thể khiến cho kỳ lân đi theo, không hổ là Á thánh khiến cho bách thánh tề minh. Viên Công Minh chính là Kim Cương Đại Lực Thần Viên, tính tình nóng nảy, Hồng huynh là bậc Á Thánh, lòng dạ rộng rãi, tất sẽ không để bụng sự thất lễ vừa rồi chứ?

Vừa nói Vương Phong vừa nhìn Hồng Dịch, tựa như muốn giải vây cho Viên Công Minh.

- Thánh đạo ngoại trừ lễ pháp ra cũng có cả uy nghiêm, không thể dung tha cho cầm thú làm ô uế! Hiện giờ ba quân xuất trận, con vượn điên kia làm kinh sợ ngựa của Thần Uy quân, khiến cho khí thế của quân ta suy yếu!

Hồng Dịch cũng không thèm nhìn Vương Phong chỉ nói một cách lạnh lùng, sau đó quay đầu về phía Thần Uy vương Dương Thác, nói.

- Vương gia, người là thống soái ba quân, dựa theo pháp lệnh của Đại Kiền, kẻ làm loạn lòng quân, làm loạn quân uy thì nên xử trí như thế nào?

- Hả?

Thần Uy vương Dương Thác không ngờ tới Hồng Dịch lại mang đống lộn xộn này quẳng sang cho mình, ý nghĩ vừa chuyển lập tức ánh mắt quét qua đám thế gia đệ tử một lượt, trong lòng liền có quyết định.

- Làm loạn lòng quân, rối loạn quân uy, giết không tha!

Lời nói lạnh lùng từ miệng Thần Uy vương Dương Thác bắn ra, bên trong tràn ngập sát khí lạnh lẽo, khiến cho ai ai cũng cảm nhận được khí thế của một thần vương uy danh hiển hách chinh chiến ngang dọc trên chiến trường suốt hai mươi năm.

Dương Thác tuy rằng là vương gia, thế nhưng đối với những thế gia đệ tử ẩn dấu thâm sâu này cũng có chút đau đầu. Hiện giờ thực sự là rất vui vẻ khi thấy Hồng Dịch nghiêm khắc trừng trị bọn họ, làm cho bọn họ giảm bớt vài phần nghĩa khí, dù sao người đóng vai ác nhân vẫn là Hồng Dịch mà.

- Tốt! Có được quân lệnh của vương gia, ta xin chấp hành!

Trên khuôn mặt của Hồng Dịch hiện lên một tia cười nhạt, quay về phía Thần Uy quân nói.

- Vậy xin mời vương gia mang người chấp hành quân pháp ra đây cho ta mượn dùng một lát.

- Cát Huyết, Tiết Thường, Đồ Cửu, Kim Qua, Thiết Thang, Mã Hùng, Lộc Uy, Miêu Sát! Các ngươi bước ra khỏi hàng!

Nghe thỉnh cầu của Hồng Dịch, từ trong cổ họng Thần Uy vương phát ra tiếng cười lạnh lùng đến tâm gan, liên tiếp gọi ra tám cái tên. Mỗi một cái tên vang lên, từ trong hàng quân chỉnh tề của Thần Uy quân liền có một người bước ra. Mỗi người này khi bước ra, lưỡi đều uốn lên, dồn khí đan điền, phát ra một tiếng tựa như sấm rền "Đến!"

Tám người này, người nào cũng mặc giáp sắt, trong tay mỗi người đều cầm một cây rìu thép cực lớn, sáng loáng như tuyết, hàn quang lóng lánh, hơn nữa đều là đỉnh cấp đại tông sư.

Nhất là trên người bọn họ bao phủ bởi một tầng sát khí lờ mờ như có như không, tinh thần vô cùng lợi hại, thậm chí người ngòai có thể cảm nhận được từ trên cơ thể bọn họ loáng thoáng truyền ra tiếng gào khóc của vô số oan hồn.

Thứ quân uy sát khí này không biết phải giết chết bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ được như vậy.

Thân thể là đỉnh cấp đại tông sư, tâm linh đã đạt tới cảnh giới bán võ thánh! Nếu như để cho bọn họ phục dụng Địa Nguyên Linh Đan thì rất có khả năng sẽ trở thành sơ cấp võ thánh.

- Tám người các ngươi hiện giờ tạm thời nghe theo mệnh lệnh của Hồng Dịch! Chấp hành quân pháp! Xong việc sẽ trở lại đội cũ!

Giọng điệu của Dương Thác càng thêm lạnh giá.

- Rõ!

Nếu như tên Vương Phong này từ trong xương cốt có được thứ uy nghiêm lịch lãm như thế này thì không biết chừng đã trở thành bậc kiêu hùng cự phách như Đại Chu thái tổ rồi.

Nhìn thấy Vương Phong bị quát lui, Hồng Dịch cười một cách khinh miệt, sau đó vận dụng chân ngôn, dồn lực vào hai phổi, phun ra một chữ.

- Giết!

Sóng âm đằng đằng sát khí, chẳng khác nào lưỡi đao sắc bén bắn ra. Khắp toàn trường, bất kể là thế gia đệ tử hay là Thần Uy quân, thậm chí ngay cả Dương Thác cũng không ngờ rằng luồng sóng âm này lại giống như đâm thẳng vào tim mình, toàn thân có cảm giác giống như bị tê dại.

U u u, u u u.

Nghe thấy một chứ giết từ trong miệng Hồng Dịch phát ra, đám cao thủ được Dương Thác điều ra không chút do dự, lập tức vung tay lên, tiếng kèn lệnh thê lương vang lên, thổi ra khúc chiêu hồn. Nghe được thứ âm thanh này, đừng nói là người, mà ngay cả là quỷ thần cũng phải cảm thấy kinh sợ. Mây đen trên bầu trời dường như cũng phải tản ra.

Đây chính là âm thanh giết người tế cờ, khúc chiêu hồn.

- Giết! Giết! Giết!

Ba nghìn binh lính của Thần Uy quân cũng vì khí thế của Hồng Dịch điều động, không hẹn mà đồng loạt gầm lên một cách chỉnh tề!

Con vượn lông vàng Viên Công Minh kia vốn đang gầm thét, lúc này cũng cả kinh ngây dại cả người!

Nó bản thân là một viên hầu thông linh, cũng cảm nhận được khí thế cường đại của Hồng Dịch pha lẫn với quân uy, tiếng kèn lệnh hùng tráng cùng sát khí lạnh thấu xương đang dồn dập ập tới.

Mắt nhìn thấy tám đại cao thủ, trong tay cầm tinh cương đại phủ mang theo áp lực cực lớn đi đến. Con viên hầu hung ác dữ tợn kia cuối cùng cũng xuất hiện một tia sợ hãi.

"Thì ra thế gian này là thiên hạ của con người", cái ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu nó.

- Còn không cầu xin tha thứ, đoái công chuộc tội, năm đó ngay cả Không cũng phải hàng phục, chẳng lẽ ngươi còn có khí phách hơn hắn hay sao?

Ngay trong nháy mắt khi Viên Công Minh ngây dại ra, âm thanh cường đại của kỳ lân rung lên, truyền vào trong óc hắn, nhất thời khiến cho hắn bừng tỉnh.

- Tha mạng, tha mạng...Á thánh tha mạng! Ta nguyện ý lấy công chuộc tội, cam chịu mọi khó khăn vất vả, xuất trận giết địch, tuân theo đạo làm người, thu liễm dã tính..

Thanh âm đầy khó khăn từ trong cổ họng của Viên Công Minh truyền ra.

Bị kỳ lân hàng phục, lại bị Hồng Dịch mượn quân uy chấn nhiếp, Viên Công Minh nhất thời bắt buộc phải đầu hàng! Trong lòng xuất hiện một mầm mống cam chịu bị thu phục!

Vốn con vượn hung dữ này đầy dã tính, khó có thể thuần phục. Nếu như một mình Hồng Dịch thì cũng chỉ giết được nó chứ không thể bắt nó thuần phục được.

Thế nhưng hiện giờ Hồng Dịch thể hiện uy nghiêm, điều động quân uy, ba quân cùng gầm lên, kèn lệnh hùng tráng, bằng vào khí thế một người dung hợp với sát khí của nghìn quân. Dưới áp lực cường đại, cuối cùng con vượn hung dữ kia cũng bị hàng phục.

Hồng Dịch tuy rằng đối với Dương Thác vô cùng khách khí khiêm nhường, mặc dù hiện giờ hắn gọi ra kỳ lân thánh thú, khiến toàn trường kinh sợ, thế nhưng những binh lính ở đây đều là thân binh của Thần Uy vương, chỉ nghe lệnh của một mình Thần Uy vương, cho dù là hoàng đế e rằng cũng không thể chỉ huy được bọn họ, Hồng Dịch có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không thể điều động được những tử sĩ này.

Thế nhưng lúc này có mệnh lệnh của Thần Uy vương thì lại là một chuyện khác.

- Mọi người, lần này là ta phụng lệnh thánh chỉ triều đình đến dây chinh phạt quân man di Tây Vực! Quân ta vốn khí thế vạn trượng, quân uy hùng tráng, thế nhưng con vượn hung dữ kia dã tính khó thuần, làm loạn quân uy ta, khiến cho khí thế của mọi người suy giảm! Đây quả thật là tội ác tày trời, hôm nay xuất chinh, ta được lệnh của Thần Uy vương, trước hết giết chết con viên hầu kia tế cờ! Cổ vũ quân uy ta! Nhất cử đánh tan man di Tây Vực!

Hồng Dịch quát lớn. Ngay lập tức đám thế gia đệ tử kia liền biết Hồng Dịch muốn làm chuyện gì, không ngờ lại muốn mang con vượn kia giết chết, tế cờ tráng uy!

Một thần thú mạnh mẽ hơn cả một cường giả võ thánh, đao thương bất nhập, có thể dùng tay không xé rách một con voi! Không ngờ Hồng Dịch lại muốn giết chết để tế cờ!

Thủ đoạn như thế, uy nghiêm như thế nhất thời khiến cho mọi người đều run sợ trong lòng!

- Khoan đã!

Vương Phong vội vàng quát lớn, ánh mắt lóe lên chạy lên trước.

- Bắt sống con vượn kia cho ta! Chặt đầu, treo lên cột cờ!

Hồng Dịch quát lên một tiếng ác liệt, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn vô cùng.

- Vương Phong, ngươi muốn ngăn trở quân pháp sao! Nếu tiến lên một bước nữa, giết không tha!

Keng!

Đan hỏa thần kiếm từ trong vỏ được rút ra, từ trong cổ họng Hồng Dịch phát ra tiếng cười khục khục khục khục, quay về phía Vương Phong tiến lên hai bước, dường như chỉ cần đối phương tiến thêm một bước nữa là lập tức giết chết hắn.

Vương Phong thấy được bộ dáng dữ tợn của Hồng Dịch như thế không khỏi lùi lại về phía sau ba bước, uy phong nhất thời hạ xuống.

Sự uy nghiêm này của Hồng Dịch là do hắn trải qua những trận ác chiến với những cường giả cấp bậc truyền thuyết như Hồng Huyền Cơ, Dương Bàn, Đại Chu thái tổ, trải qua bốn lần độ lôi kiếp, đối mặt với sức mạnh của thiên địa mà dưỡng thành. Hiện giờ phát ra uy nghiêm liền khiến Vương Phong kinh sợ.

Vương Phong tuy rằng tu dưỡng thâm sâu, cũng nhiều thủ đoạn, thế nhưng cũng chỉ là một túi da thịt, đầu khớp xương bên trong cũng còn rất mềm, chưa dưỡng thành uy nghiêm có thể ngạo thị thiên hạ. Khi đối mặt trực diện, Hồng Dịch chỉ bộc phát ra hai ba chiêu lập tức lột bỏ lớp da bên ngoài của đám thế gia đệ tử này.

- Hả?

Nghe Viên Công Minh nhận tội, Hồng Dịch liền vung tay lên, bước về phía trước, đặt trên lên mặt Viên Công Minh, cười một cách đầy sát khí mà nói.

- Ngươi lại chịu nhận tội sao? Muốn lấy công chuộc tội sao? Được, vậy ngươi dắt ngựa, chăm ngựa cho bản nhân, hôm nay ra trận giết địch, nhất định phải mang về một trăm cái đầu của quân Tây Vực về đây, bằng không ta buộc phải giết chết ngươi! Ngươi nói thử xem, ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta hay không? Thoát được quân pháp của quân ta hay không?

- Chạy không thoát, chạy không thoát. Á thánh nói thế nào liền như thế đấy!

Viên Công Minh nói.

- Kỳ lân, ngươi theo dõi hắn, nếu có dị động lập tức giết chết!

Hồng Dịch vừa nghe như vậy liền hơi gật đầu nói.

- Đương nhiên!

Kỳ lân gầm lên một tiếng, bốn vó nhấc khỏi người con viên hầu, để cho nó đứng dậy.

Hồng Dịch bày ra thế trận vừa rồi hơn phân nửa là muốn hàng phục con viên hầu này. Dù sao một con vượn hung dữ có thân thể đao thương bất nhập, tu vi đỉnh cấp võ thánh cũng có giá trị cực kỳ lớn. Thế nhưng nếu như con vượn này vẫn cứng đầu không chịu nhận tội thì Hồng Dịch tất sẽ giết chết tế cờ, tuyệt đối không buông tha! Tuy rằng nó là thần thú thế nhưng đối với Hồng Dịch mà nói, muốn giết nó cũng chẳng khác gì giết chó lợn cả.

- Về đội!

Nhìn thấy Hồng Dịch lùi ra bên ngoài, Dương Thác gật đầu, vung tay lên. Tám đại cao thủ kia lập tức trở về đội, sau đó bước lên ngựa.

- Tiến lên!

Quân kỳ khẽ động, ngàn vó ngựa cùng nện xuống như sấm rền.

Dương Thác cũng bước lên một thớt ngựa Ô Ma Kỳ Lân thần tuấn vô cùng, toàn thân bao phủ bởi vẩy cứng, dẫn đầu đội quân. Cả đội quân sắp xếp theo trận thế hành quân mà di chuyển.

Hồng Dịch cũng ngồi lên Truy Điện mà đi. Kỳ lân ở phía sau đưa ắt nhìn con viên hầu kia, sau đó bốn vó bước lên mây, lơ lửng giữa không trung ở độ cao ngang đầu người.

- Mọi người, đi thôi!

Cùng Hồng Dịch đánh mắt một cái, Dương Thác nhìn lướt qua đám thế gia đệ tử đang đứng trong sân rộng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tao nhã, chỉ nói một câu sau đó lập tức cùng Hồng Dịch chỉ huy đội quân đi thẳng.

- Vương huynh, không ngờ tên Hồng Dịch kia lại uy nghiêm, lợi hại đến như vậy. Nghĩ về lúc này ta còn thấy kinh hãi không thôi. Quan trọng hơn hắn lại có cả kỳ lân đi theo.

Một thế gia đệ tử thấy khuôn mặt Vương Phong lạnh lùng, muốn lên ngựa cũng không được, mà không lên ngựa cũng không xong, liền không nhịn được tiến tới cười cười một cách thâm trầm nói.

- Hừ! Hươu chết về tay ai còn chưa biết trước được! Các ngươi đừng quên Hồng Dịch chính là một quân cờ mà triều đình dùng để đối phó với những thế gia chúng ta!

Vương Phong hừ lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa.

- Chúng ta đi theo! Nói không chừng ngay hôm nay trên chiến trường Hồng Dịch chết trận cũng nên!

Vừa nói trên khuôn mặt hắn lộ ra một tia cười gằn.

Ngay lập tức mấy trăm thế gia đệ tử mang theo tâm tư xấu xa, quay về phía sau gọi người hầu, cao thủ hộ vệ dắt ngựa đến, tốp năm tốp ba hướng về phía quân đội mà đi theo.

Đi suốt ba canh giờ, cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Hồng Dịch cuối cùng đã đến dải hùng quan Sa Châu.

Nơi này đều là những dải tường thành cao cao, kéo dài đến mấy nghìn dặm!

Bầu trời, ánh tịch dương đỏ như máu.

Mặt đất, cát vàng đẫm máu.

Trận chiến to lớn, sự va chạm của hai nền văn minh dần dần bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.